“Số 298, số 298, tỉnh dậy đi.”
Một giọng nữ ngọt ngào như phát thanh viên không ngừng vang lên bên tai hắn.
Hạ Phi lông mày giật giật, số 298? Cái quái gì thế… Chẳng lẽ hắn lại chết phát nữa, rồi lại trọng sinh đến thế giới khác?
“Số 298, tôi biết cậu tỉnh rồi, nhanh mở mắt ra.”
Hạ Phi không chịu nổi người này cứ lải nhải bên tai, cố gắng nâng mí mắt nặng trĩu lên.
Trước mặt hắn là một nữ y tá, dáng vẻ cũng ngọt ngào y như giọng nói, khoảng hai mươi tuổi, nhưng nét mặt thâm trầm kia lại cùng kỳ không tương xứng với vẻ ngoài ngọt ngào của cô ta.
Hạ Phi tìm kiếm trong trí nhớ ký ức về khuôn mặt xa lạ trước mắt, phát hiện ra bản thân thật sự đã từng gặp người này. Lúc nguyên chủ ký giấy đồng ý tham gia hoạt động thí nghiệm quỷ dị kia, nữ y tá này đứng sau lưng một lão đầu mặc áo blouse trắng, vẻ mặt lạnh lùng.
Nữ y tá này là người của tổ chức kia?
Hạ Phi hai mắt hơi trợn trừng, cực kỳ kinh hãi.
Việc nguyên chủ đồng ý tham gia thí nghiệm này hoàn toàn bảo mật, giấy cam kết đã ký cũng do phía tổ chức kia giữ toàn bộ, sau khi Hạ Phi tỉnh lại từng tìm thử để kiểm tra nhưng cũng không có mà tìm, kết quả bây giờ nữ y tá này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Hạ Phi nhớ rõ mình bị ngất trong phòng kiểm tra ở trường, sao bây giờ lại bị đem đến chỗ tổ chức kia, lẽ nào trong trường cũng có người của bọn họ? Vậy việc hắn tham gia thí nghiệm kia có bị phát hiện không?
Hạ Phi tâm loạn như ma, vừa lo lắng bí mật bị tiết lộ, vừa phải đề phòng cảnh giác sợ đối phương lại tiêm thứ gì kì quái vào người mình.
Nữ y tá không để ý đến vẻ mặt xoắn xuýt của hắn, vừa cúi đầu viết gì đó vừa nói: “Mẫu thí nghiệm số 298, thai nhi phát triển ổn định.”
Hạ Phi: “…”
Hạ Phi không thể tin nổi: “Cô vừa nói cái gì cơ?”
Nữ y tá ngẩng đầu lên, diện vô biểu tình nói: “Chúc mừng số 298, thai nhi trong người cậu phát triển vô cùng khỏe mạnh, đã được 17 ngày tuổi.”
Hạ Phi: “…”
Hạ Phi gian nan nói: “Có thể nạo không?”
Y tá hơi sửng sốt, nhàn nhạt nói: “Có thể, nhưng không phải bây giờ.”
Hạ Phi: “…”
Nữ y tá nói: “Thời gian mang thai thông thường là nửa năm, tổng cộng là 26 tuần, phải đến khoảng tuần thứ 9, thứ 10 thai mới có thể hình thành đầy đủ các bộ phận, có thể kiểm tra tính hiệu quả của hormones trợ giúp mang thai mà tổ chức đang nghiên cứu. Đến lúc đó cho dù cậu có muốn giữ lại cái thai này, tổ chức cũng sẽ không cho phép.”
Tuần thứ mười, hơn hai tháng nữa.
Mang thai 26 tuần ở đây có lẽ cũng tương đương như 40 tuần của con người, tuần thứ mười có lẽ bụng cũng không quá to, vẫn có thể che giấu được.
Hạ Phi liếc xéo nữ y tá, cái thai này bản thân hắn cũng chẳng muốn có đâu, nhưng bị một người lạ lạnh lùng gọi là mẫu thí nghiệm vẫn thấy cực kỳ khó chịu.
Nữ y tá thản nhiên nhìn lại hắn, “Cậu đừng mong có cơ hội nạo thai trước thời hạn, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ đại diện cho tổ chức tiến hành kiểm tra theo dõi cơ thể cậu hàng ngày. Nếu cậu dám manh động, cam kết đã ký giữa cậu và tổ chức sẽ vô hiệu, đến lúc đó nếu cậu có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến tổ chức.”
Hạ Phi: “…” Cực kỳ đê tiện!
Mà thật ra hắn có định manh động đâu! Một người đàn ông tự đi nạo thai, cái hình ảnh này muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bây nhiêu quỷ dị.
Cuối cùng dưới da^ʍ uy của nữ y tá, Hạ Phi cực kỳ khuất nhục mà gật đầu.
Hắn trầm mặc một chút, chống tay ngồi dậy, “Vậy lúc nào tôi có thể trở về trường?”
Y tá kinh ngạc: “Đây là phòng y tế trong trường mà.”
Hạ Phi: “…”
Nữ y tá vừa nói xong, cửa phòng bị gõ vài cái, một cái đầu từ ngoài cửa chen vào.
Hạ Phi rũ mắt: “Lâm Tiêu Tiêu?”
Lâm Tiêu Tiêu lách cả người vào trong phòng, cười ha ha nói: “Phi Phi à, đang nói chuyện gì với chị y tá thế?”
Y tá quay đầu lại, lập tức cười tươi như hoa, ánh sáng nhu hòa trên mặt chiếu cho Lâm Tiêu Tiêu run rẩy cả người.
“Cậu đưa bạn về đi, tình hình của cậu ấy tạm ổn rồi, sau khi trở về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nửa ngày thì không còn vấn đề gì nữa.”
“Được… được.” Lâm Tiêu Tiêu quả nhiên đã bị sắc đẹp tội lỗi mê hoặc, đỏ mặt mơ mơ hồ hồ gật đầu.
Hạ Phi: “…”
Lâm Tiêu Tiêu si ngốc nói: “Chị y tá, nên xưng hô với chị thế nào?”
Nữ y tá trên mặt duy trì nụ cười bất biến: “Cứ gọi tôi là Natalie.”
Lâm Tiêu Tiêu hoa si nói: “Natalie, chị thật sự là một người tốt, chị xinh đẹp như thế, tâm địa nhất định cũng rất thiện lương.”
Hạ Phi: “…” Mặt mũi đẹp đẽ tâm tính thiện lương ở chỗ nào?! Rốt cuộc là ở chỗ nào hả?! Hả?!
Natalie che miệng e thẹn cười một cái, liếc mắt đưa tình với Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu lập tức mềm nhũn.
Hạ Phi: “…”
Cái cô y tá này quá nguy hiểm rồi, Hạ Phi nhảy xuống giường, kéo Lâm Tiêu Tiêu chạy mất.
Natalie ở phía sau gọi với theo: “Bạn học Hạ Phi, nhớ mỗi tuần đến khám lại một lần nha~~”
Hạ Phi bị thanh âm ngọt ngào phía sau dọa đến nổi cả da gà, tốc độ dưới chân càng tăng nhanh. Hắn không nhìn thấy lúc Natalie cúi đầu xem bản báo cáo kia lần thứ hai, sắc mặt đột nhiên trở nên u ám.
Hạ Phi cảm thấy số hắn cực kỳ đen, thân là một tác giả trạch nam, không cẩn thận bị người ngoài hành tinh đánh chết thì cũng thôi đi, trọng sinh đến hành tinh khác thì cũng thôi đi, vừa tỉnh lại đã bị người ta đè thì cũng thôi đi, phải gả cho một người chết thôi cũng cho qua luôn đi. Nhưng thế quái nào mà người tưởng chết rồi lại tự dưng sống sờ sờ ra đấy, còn bản thân hắn thì lại có thai!
Hố à sao mày lại vĩ đại như thế hả!
Hạ Phi khổ đại cừu thâm oán thầm trong lòng, mặc dù hắn chiếm dụng thân thể nguyên chủ, nhưng cũng không thể vứt lại một mớ bòng bong bắt hắn đi giải quyết! Gả cho người chết đã bi đát lắm rồi, bây giờ lại còn mang thai ngoài giá thú, sớm biết thế này thì cứ để hắn yên ổn mà chết là tốt rồi, trọng sinh làm cái khỉ gì! Nhân sinh sao lại gian nan như thế!
… Chuyện này tuyệt đối không thể để cho Giang phu nhân biết, bà là một người mẹ tốt, không thể khiến bà đau lòng vì mấy chuyện nát bét này được.
Bất tri bất giác về đến phòng, sau khi quẳng Lâm Tiêu Tiêu lên sô pha, hắn đi thẳng về phòng mình đóng cửa.
Hạ Phi nằm bẹp trên giường, cắm đầu vào trong chăn, điên cuồng lắc mông.
Đúng lúc này, thiết bị di động cầm tay của hắn đột nhiên “tích tích tích” vài tiếng.
Hạ Phi thò đầu ra khỏi chăn, cào cào tóc, thở phì phì ngồi dậy, chuẩn bị nhìn xem đứa thiếu đòn nào dám quấy rầy mình vào lúc này. Sau đó, Hạ Phi nhìn thấy cái tên mà hiện tại hắn không muốn nhìn thấy nhất.
—— Giang Thành Khải.
Lại là Giang thiếu tướng!
Hạ Phi sợ đến suýt nữa ngã lăn khỏi giường, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác y như bị bắt gian tại giường.
Nhưng sau khi ổn định lại tinh thần Hạ Phi lại cảm thấy không đúng, hắn tại sao lại phải chột dạ, lúc hắn thế kia thế kia rõ ràng đã là chuyện trước khi kết hôn rồi!
Không sai, Hạ Phi chính là cực kỳ cây ngay không sợ chết đứng như thế!
Vì thế hắn nghiêm chỉnh ấn nút nhận cuộc gọi video, vừa mở miệng đã ác thanh ác khí nói: “Tìm tôi làm gì?”
Giang Thành Khải sững sờ, hoàn toàn không hiểu tại sao Hạ Phi lại tức giận, “Tôi nghe nói hôm nay cậu bị ngất? Tôi gọi cho cậu mấy lần đều không thấy cậu trả lời, có hơi lo lắng, bây giờ cậu sao rồi?”
“Không sao hết!” Hạ Phi ngữ khí vẫn rất nóng nảy.
Sau khi nói xong hắn lại có chút hối hận, Giang thiếu tướng dù sao cũng là quan tâm đến hắn, hắn lại vô duyên vô cớ giận cá chém thớt với y, vì vậy ngữ khí cũng dịu lại: “Xin lỗi, tâm trạng tôi không tốt, anh đừng để ý, không phải tôi tức giận với anh đâu.”
Giang Thành Khải dở khóc dở cười: “Nhìn cậu tràn đầy khí thế thế này chắc là không có vấn đề gì rồi.”
Hạ Phi hừ hừ vài tiếng: “Anh tìm tôi chỉ để nói chuyện này?”
Giang Thành Khải cười cười: “Đúng vậy, dù sao trên danh nghĩa cậu cũng là vợ tôi mà.”
“…” Hạ Phi bĩu môi, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, giả vờ như tùy ý hỏi đối phương, “Tôi bảo này, Giang thiếu tướng, lúc anh trở về có phải là nửa tháng trước không?”
Giang Thành Khải mặt không đổi sắc: “Sao cậu lại hỏi việc này?”
Hạ Phi úp úp mở mở nói: “Chỉ là lúc trước tôi từng nhìn thấy một người vóc dáng khá giống anh đi vào một tòa cao ốc, nghe nói trong tòa cao ốc kia có một tổ chức nghiên cứu gì đó, tuyển tình nguyện viên, khi tham gia có thể còn phải làm cái kia… Ờm, làm nhiều việc khác nhau, anh… đã đến đó bao giờ chưa?”
Giang Thành Khải trong lòng cả kinh, chẳng lẽ Hạ Phi đã nghe được lời đồn đại gì rồi?
… Nhưng việc kia rõ ràng chỉ có bản thân y biết, hơn nữa lúc đó y đang dùng khuôn mặt của Jason, còn bị đám người kia lén lút đưa vào, về cơ bản không ai biết người lúc đó là Giang Thành Khải.
Nếu y đã quyết định phải cùng Hạ Phi bồi dưỡng tình cảm, loại chuyện không vẻ vang trong quá khứ thế này tốt nhất là không nên nói ra.
Vì vậy Giang Thành Khải giả vờ tự nhiên nói: “Không có, có chuyện gì sao?”