*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thân là một trạch nam, Hạ Phi sao có thể chưa từng chơi qua võng du.
Nhớ năm đó hắn tốc độ tay nhanh đến thần sầu, là đệ nhất cao thủ game online, mỗi bước đi đều ý vị phong tao, mỗi câu nói đều khiến người kinh sợ, thân thể cường tráng, khí phách hiên ngang, có thể đánh triền miên trăm trận không nghỉ, tự mình xưng bá một phòng ký túc, hào kiệt ở hai phòng bên cạnh đều gào thét chạy tới muốn cùng hắn đi đánh đoàn đội. Đối phó với tay mơ như Lâm Tiêu Tiêu này, quả thật là dễ như ăn bánh…
Nhưng mà những lời này hắn không thể nói ra, nếu không tên kia nhất định sẽ lại đòi tuyệt giao.
Vì vậy Hạ Phi vuốt vuốt tóc, mặt dày nói nhảm: “Đại khái có lẽ là vận khí của tôi quá rồi, cậu xem, loại chuyện như kiểu được gả vào nhà giàu tôi cũng gặp được, còn có chuyện gì mà không thể xảy ra?”
Cái loại lý do cực kỳ không logic kiểu này, Lâm Tiêu Tiêu thế mà lại vui vẻ chấp nhận.
Đúng vậy, một tên vô dụng cũng có thể gả cho thiếu tướng, mặc dù thiếu tướng thực ra chết mất rồi, nhưng mà vẫn là vận may trên trời rơi xuống!
Lâm Tiêu Tiêu nhăn mặt nói: “Tôi tạm thời tin tưởng cậu, nhưng mà tôi nhất định sẽ không đối chiến cùng cậu nữa.”
“Đương nhiên đương nhiên” lấy của người ta một đống điểm tích lũy, Hạ Phi cũng không thể mặt dày tiếp tục khiêu chiến nữa, “Vậy chúng ta vào sân đấu đi.”
Hai người vào khu sân đấu sơ cấp.
Nguyên một buổi trưa, Hạ Phi đập nát đầu 20 cái cơ giáp, thắng liên tiếp 20 trận, mỗi người một đòn trí mạng, khiến cho vô số người tưởng hắn là lính mới định tới chiếm chút tiện nghi lọt hố, hối hận cũng không kịp.
Nếu không phải thiết lập thông tin người dùng của mạng đa chiều không thay đổi được, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ đây là người của bảng đấu cao cấp thay đổi thông tin về đây đùa giỡn đám người sơ cấp bọn họ.
Mà Hạ Phi hiện tại đang cảm thấy cực kỳ sảng khoái, cuối cùng cũng tìm về được chút cảm giác cao thủ võng du năm đó.
Chơi cho đã nghiền rồi, Hạ Phi mới lưu luyến thoát kết nối mạng.
Hắn nằm trong khoang kết nối, chậm rãi mở mắt, đang định ngồi dậy, lại phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Thân thể của hắn KHÔNG! ĐỘNG! ĐẬY! ĐƯỢC!
Lâm Tiêu Tiêu cũng vừa tỉnh lại, ngồi dậy một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng Hạ Phi hoảng hốt gọi mình.
Lâm Tiêu Tiêu đi đến, phát hiện Hạ Phi sắc mặt tái nhợt nằm trong khoang kết nối, cực kỳ khổ bức mà nhìn mình.
“Này, tôi không động đậy được nữa…”
“…”
Mười phút sau, Lâm Tiêu Tiêu nhấc Hạ Phi từ khoang kết nối đặt lên giường.
Hạ Phi lúc này ngay cả một đầu ngón tay cũng không động đậy được.
Lâm Tiêu Tiêu cũng rất buồn bực: “Cậu là cái thể loại gì thế hả? Cũng chỉ là một trò chơi thôi, liều mạng như thế để làm gì.”
Đối chiến cơ giáp tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh thần lực. Thể chất cấp F như Hạ Phi một ngày đấu hai, ba trận đã là cực hạn, ngay cả cấp B như Lâm Tiêu Tiêu nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh tám trận một ngày, sau đó khi logout ra ngoài nhất định sẽ eo mỏi lưng đau thậm chí còn có nguy cơ bị thận hư. Hạ Phi vừa mới vào đã đánh đến hai mươi trận, có lẽ ba ngày nữa cũng không xuống giường nổi.
“Nhưng mà cậu có thể đánh đến trình độ đó tôi nghĩ cấp bậc tinh thần lực của cậu nhất định không thấp, chắc chắn không thấp hơn cấp A.” Nếu không đã sớm bị hệ thống cưỡng chế logout, “Một tuần nữa sẽ tiến hành kiểm tra cấp bậc tinh thần lực, đến lúc đó kết quả kiểm tra chắc chắn sẽ không tệ!”
Học viện quân sự trước khi nhập học sẽ kiểm tra cấp độ thể lực, đến học kỳ hai sẽ tiến hành kiểm tra cấp bậc tinh thần lực. Nói cách khác mặc kệ cấp độ tinh thần lực có cao đến đâu, muốn vào học thể lực nhất định không thể kém.
Hạ Phi hai mắt đảo loạn: “Chúng ta trước tiên nên bàn bạc một chút vấn đề tôi ngày mai làm sao lên lớp được đây.”
Lâm Tiêu Tiêu khoát tay: “Yên tâm, xin nghỉ là được rồi.”
Hạ Phi: “… Mới ngày đầu tiên đã xin nghỉ có vẻ không tốt lắm.”
Lâm Tiêu Tiêu nói: “Có cái gì mà không tốt, ai mà không biết mấy cái này đều là chuyên ngành của chúng ta.”
Hạ Phi khóe miệng co giật: “Chuyên ngành của chúng ta… là cái gì cơ?”
Lâm Tiêu Tiêu nói: “Chuyên xử lý công văn a, ngoài hệ giải mật mã chúng ta ra còn hệ nào trong cái trường quân đội này dính đến giấy tờ công văn nữa.”
Hạ Phi: “…”
Cho dù có đi cửa sau vào trường thì cũng đừng có mà nhàn nhã đến mức đấy chứ!
Lâm Tiêu Tiêu nói tiếp: “Cho nên chỉ cần nói với thầy một tiếng là được rồi, không cần lo lắng, có tôi ở đây.”
Hạ Phi: “… Được rồi, vậy làm phiền cậu.”
Lâm Tiêu Tiêu vỗ vai hắn: “Tôi với cậu là ai, sao phải khách khí như thế… Nhưng mà này, chúng ta thật sự không thể cùng nhau trải qua một đoạn tình ái cấm kỵ kinh động lòng người
sao?”
Hạ Phi nói: “… Chúng ta ở chung với nhau thật ra đã rất kinh hãi thế tục rồi.”
Lâm Tiêu Tiêu: “…”
Sau khi đem Lâm Tiêu Tiêu đuổi đi, Hạ Phi nằm trên giường ngẩn người.
Quả trứng đột nhiên nhảy ra khỏi túi, nhảy đến trên gối hắn.
Hạ Phi đầu cũng không quay được, chỉ có thể chuyển động con ngươi, nhìn được một góc của trứng nhỏ. Vừa nhìn một cái, hắn phát hiện trên người trứng nhỏ phát ra một tầng hào quang màu làm nhạt. Không biết có phải là ảo giác của hắn không, Hạ Phi đột nhiên cảm thấy cả người đều ấm áp, ý thức mơ hồ, nhanh chóng ngủ thϊếp đi.
——
Hạ Phi ngủ mơ.
Hắn mơ thấy mình trôi lơ lửng trong không gian, cả người bị một tầng ánh sáng trắng bao lấy, một ngón tay cũng không động đậy được, cổ họng cũng không thể phát ra âm thanh. Trong ngực bỏng rát, giống như chỉ một giây sau sẽ lập tức bốc cháy.
Hắn có thể cảm nhận được nhịp tim của mình càng ngày càng nhanh, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn.
Hạ Phi cảm giác mình sắp chết, ở trong mơ.
Một giây sau, một bóng người cao to xuất hiện bên cạnh hắn.
Người kia nhẹ nhàng ôm lấy hắn, bế hắn đi về phía trước, đi qua một đám người mặc quân trang.
Những người kia đang nói chuyện bằng một thứ ngôn ngữ xa lạ, Hạ Phi một chữ cũng không hiểu, rồi lại có chút cảm giác thân thuộc khó giải thích. Lúc này, người đang ôm hắn bỗng nhiên quay đầu sang, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Phi cực kỳ sợ hãi.
Người này… Người này, sao lại là Giang Thành Khải!
——
Hạ Phi giật mình tỉnh lại, khắp người đều là mồ hôi lạnh.
Giấc mơ vừa rồi… Rốt cuộc là chuyện gì? Hắn không nhớ được chi tiết, chỉ có cảm giác cực kỳ kháng cự.
Hắn chỉ nhớ rõ đến cuối cùng, mặt Giang Thành Khải đột ngột xuất hiện trong tầm mắt hắn, dọa hắn sợ đến nỗi suýt tè ra quần.
Rõ ràng người đã chết rồi, lại cứ xuất hiện dọa hắn đến hai lần.
Hạ Phi cảm thấy cả người đều không ổn.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, Hạ Phi liếc nhìn thiết bị di động cầm tay, mới có năm rưỡi sáng. Hắn phát hiện cơ thể mình đã có thể chuyển động, đứng lên đi vài bước, xoay xoay eo, hoàn toàn không đau nhức chỗ nào.
Cái tình huống ảo diệu gì thế này?
Hạ Phi vừa quay đầu sang, đã thấy trứng nhỏ ủ rũ nằm trên gối, không nhúc nhích.
Hạ Phi lúc này mới nhớ đến chuyện trứng nhỏ phát sáng hôm qua, lẽ nào thân thể hắn khôi phục nhanh như vậy là nhờ công lao của nó? Hắn nâng quả trứng lên, trứng nhỏ vẫn rất ấm áp, chỉ là màu sắc có hơi nhạt hơn so với trước đây.
Hạ Phi cảm động cực kỳ.
Hắn vuốt ve vỏ trứng một chút, một hàng thông tin đột nhiên chạy trong đầu ——
【 Tên gọi: Lam Hồ điểu
Chủng tộc: Bàn linh
Năng lực: Tàng hình, nảy mầm, chữa trị
…
Phương thức nuôi dưỡng: cung cấp tinh thần lực 】
Nhìn thấy thông tin cuối cùng, hai mắt Hạ Phi sáng lên.
Hắn lập tức dùng thiết bị cầm tay vào mạng tra phương pháp cung cấp tinh thần lực. Nhưng bàn linh là đặc trưng của partner, thông tin chủ yếu được giảng dạy khép kín trong học viện tháp ngà, thông tin trên internet rất ít, Hạ Phi chỉ có thể tự mình tìm tòi thử nghiệm.
Lần thứ nhất sử dụng tinh thần lực, xem như tương đối thành công, Hạ Phi chỉ hơi chóng mặt một chút, còn trứng nhỏ lại biến đổi rõ rệt. Quả trứng đột nhiên phát ra ánh sáng màu lam chói mắt, đồng thời “rắc” một tiếng, trên vỏ trứng xuất hiện một vết nứt.
Hạ Phi căng mắt nhìn chằm chằm vết nứt kia, thấy nó càng ngày càng lan rộng, cuối cùng vỡ đôi, vỏ trứng bị đạp từ bên trong, một con gà con màu xanh lam nhạt thò đầu ra ngoài.