Chương 12: Không thể cưới hắn

“Con sau khi cùng người đó kết hợp, tinh thần lực đang nóng nảy bạo động lập tức bình ổn lại. Con định đem người kia đi, nhưng con cũng bị những người áo trắng kia hạ thuốc, ngày hôm sau tỉnh lại, người kia đã không thấy đâu, bản thân con cũng bị thả về hẻm nhỏ lúc trước.”

Đây quả nhiên là tiết tấu qua cầu rút ván mà!

Giang Thành Điềm cùng Giang Thành Duyệt dùng ánh mắt đồng tình nhìn anh mình.

Giang Thành Khải: “…”

Giang Thành Khải vội ho một tiếng, nói: “Cho nên con phải tìm được người kia, con không thể cưới người mà mẹ đưa về được.”

Giang phu nhân chần chừ nói: “Có thể ổn định lại tinh thần lực cũng chưa chắc đã là người hợp gen mà.”

Giang Thành Khải nói: “Không đâu, con chắc chắn không nhầm.” Y đưa tay chạm nhẹ đến con bướm đậu bên thái dương Giang phu nhân, con bướm lập tức sợ hãi bay lên, “Sau khi con cùng người đó kết hợp, con có thể nhìn thấy bàn linh.”

Giang phu nhân á khẩu không trả lời được.

Giang Thành Điềm vẫn còn là một tiểu xử nam, cho nên chỉ nhìn thấy tay anh cả nhà mình chạm vào không khí, cực kỳ ước ao oán giận nói: “Anh, vận khí của anh cũng quá tốt rồi đi? Té xỉu đều có thể vựng đến ngươi phù hợp giả a.”

Ở Thôn Nha Tinh tỷ lệ CP (captain, partner) là 3:1, nhiều captain người hợp gen thậm chí còn là worker, thế nhưng số captain còn lại cũng chưa chắc đã tìm nổi người phù hợp, có captain thậm chí cả đời đều không thể nhìn thấy bàn linh.

Anh mình tùy tiện ngã ở ven đường cũng vớ được người phù hợp, cái loại vận khí như thần này!

Hơn nữa sau khi CP kết hợp, năng lực của captain sẽ căn cứ vào cấp độ tinh thần lực của partner mà tăng lên, đây cũng là lý do tại sao partner sau khi kiểm tra cấp độ thể chất sẽ bị cưỡng chế đưa vào học viện tháp ngà tu tập.

Khó trách anh cả lại chấp nhất với đối tượng tình một đêm kia đến thế.

Giang Thành Duyệt vẫn rất có cảm tình với Hạ Phi, nghe vậy hỏi: “Vậy Hạ Phi phải làm sao?”

Lúc trước quyết định gả cho một người đã chết bị người ta bàn ra tán vào có bao nhiêu khổ sở, bây giờ chồng sắp cưới đại nạn không chết vừa quay về lập tức đòi hủy hôn, Hạ Phi tuyệt đối sẽ bị nước bọt của quần chúng nhấn chìm.

Giang Thành Khải trầm mặc, nửa ngày mới nói: “Là anh không suy nghĩ cẩn thận.”

Thật ra vừa trở về đã biết tin ngày mai là hôn lễ của mình y cũng rất xoắn xuýt có được không!

“Kẻ cầm đầu” Giang phu nhân cũng rất hổ thẹn: “Chuyện này đều là lỗi của mẹ”. Là do bà quá nóng lòng, tin con trai chết trận vừa báo về đã vội vã đi ghép gen.

Giang Thành Khải vội nói: “Đây không phải lỗi của mẹ!”

Giang Thành Duyệt cũng nói: “Mẹ đừng tự trách mình.”

Sau đó cô quay đầu nói với anh mình: “Anh, anh nghĩ cho kỹ. Kể cả người kia có là người phù hợp, nhưng sau hôm đó cũng biến mất, anh nhất định phải uổng phí nửa đời sau này để đi tìm một người đến mặt mũi trông thế nào anh cũng không biết, thậm chí còn có thể là một kẻ âm hiểm xảo trá nhân cách vặn vẹo sao? Một bên là một kẻ xa lạ đến mặt cũng chưa từng thấy, một bên là người đã có hôn ước với anh, nên chọn ai em nghĩ anh có thể tự

suy xét chính xác.”

Giang Thành Điềm nghe được sửng sốt một chút, không nhịn được nói: “Chị, chị mới biết Hạ Phi được bao lâu, sao lại nói giúp cậu ta?”

Giang Thành Duyệt nói: “Chị chỉ nói đúng sự thật” Dừng một chút lại nói, “Hơn nữa cậu ấy làm đồ ăn rất ngon, chị không nỡ.”

Giang Thành Điềm: “…” Thật sự không có cách nào phản bác!

Giang Thành Khải cũng nghiêm túc suy xét lời của em gái mình.

Nói thật, nói y chấp nhất với partner kia cũng không chính xác, người kia là ai y cũng không biết, hơn nữa năng lực của y cũng đã rất mạnh, không cần phải thêu hoa trên gấm. Thế nhưng bảo y cưới Hạ Phi, y không ngại việc người kia là worker, mấu chốt là y với đối phương hoàn toàn không quen biết! Loại chuyện cha mẹ định sẵn hôn sự cho con cái này chỉ có thời phong kiến ở trái đất mới có, thế mà bây giờ lại rơi trúng đầu mình!

Giang Thành Khải cũng vô cùng khổ não. Y không phải không hiểu ý em gái mình nói, nhưng là y thật sự… không biết gì về người tên Hạ Phi kia!

Lần bàn bạc này cuối cùng cũng không đưa ra được kết quả.

Giang Thành Khải cũng không tiếp tục kiên quyết phản đối hôn sự nữa. Dù sao hiện tại chưa thể khôi phục thân phận, y nhất định phải tìm ra nội gián, nếu như kẻ kia thực sự là nghe lệnh Nữ hoàng mà làm việc, cho dù không thể chất vấn thẳng mặt, y cũng phải nhắc nhở bà ta một chút ——người nhà họ Giang, không phải người khác muốn là có thể tùy tiện động vào!

Giang phu nhân biết được dự định của y, cũng hiểu được, con trai trở về là tốt rồi, Giang Thành Khải muốn làm gì thì tùy y đi.

Jason đúng là chiến hữu của Giang Thành Khải, quan hệ trong quân doanh tương đối tốt, nhưng cũng chưa tốt đến mức đưa về nhà, mà người này nửa tháng trước cũng đã hi sinh. Giang Thành Khải tạm thời dùng thân phận của Jason, không thể về phòng mình ngủ, Giang phu nhân đành chuẩn bị cho y một phòng cho khách ở cạnh phòng Hạ Phi.

Kết quả vừa mới xuống lầu, đã thấy vợ chưa cưới trên danh nghĩa của mình đang nấp sau cửa phòng, chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài dáo dác nhìn xung quanh.

Hạ Phi vừa nhìn thấy Giang Thành Khải hai mắt sáng lên, vội vàng vẫy vẫy y qua đây.

Giang Thành Khải mờ mịt đi tới, sau đó liền cứng ngắc.

Vợ chưa cưới của mình đang KHÔNG.MẶC.QUẦN.ÁO!

Lúc trước ở quân đội tắm ở nhà tắm tập thể, một đám đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhìn cũng chẳng ngại, thế nhưng một đám kia toàn là đàn ông cao lớn thô kệch, người Hạ Phi vừa gầy vừa nhỏ, thấp hơn y nửa cái đầu, trên người đều là thịt trắng trắng mềm mềm, Giang Thành Khải vừa nhìn một cái cả người đều không ổn.

Giang Thành Khải xoa xoa mũi đang nóng lên, buồn bực hỏi: “Có chuyện gì?”

Hạ Phi cười cười với y, nói: “Cái anh gì, Jason đúng không, phiền anh đi hỏi bác gái hộ tôi, có thể cho tôi mượn một bộ quần áo để thay không?”

Hạ Phi tự thấy bản thân đặc biệt ngu, sáng sớm lúc rời khỏi Hạ gia còn chưa tỉnh ngủ, đồ gì cũng không mang. Nếu biết đêm nay ngủ lại… Không, kể cả có không ngủ lại hắn cũng phải chuẩn bị một chút, còn có một lọ thuốc nguyên chủ mỗi ngày đều uống hắn cũng không mang đi luôn. Bây giờ thì hay rồi, lúc tắm không chú ý, làm ướt quần áo, chỉ có thể quấn một cái khăn tắm đi ra tìm người cầu cứu.

Giang Thành Khải nghe vậy, quay đầu bước đi.

Hạ Phi: “…”

Anh giai à anh chờ một chút! Có giúp hay không cũng phải nói một tiếng chứ!

Giang Thành Khải giúp hắn lấy quần áo.

Y lên lầu về phòng mình, lấy một bộ đồ ngủ, xuống lầu ném cho Hạ Phi.

Hạ Phi liên tục nói cám ơn, sau đó sầm một tiếng đóng cửa lại.

Giang Thành Khải: “…”

Một phút sau, Hạ Phi mặc một bộ quần áo cực kỳ không vừa người, một lần nữa mở cửa.

Giang Thành Khải: “…” Thay nhanh thật.

Sau khi mở cửa xong Hạ Phi cũng không biết nên nói gì, ở thế giới cũ, nếu là ở nhà hắn, hắn hoàn có thể mời người ta uống trà ăn bánh, nhưng bây giờ bản thân hắn cũng là khách trong nhà người khác! Hạ Phi cảm thấy cực kỳ 囧.

Giang Thành Khải vừa nhìn vẻ mặt của hắn liền hiểu rõ, chỉ nói một câu “Ngủ ngon” liền quay người đi vào phòng bên cạnh.

Hạ Phi: “…” Hắn cực kỳ thích cái loại cá tính dứt khoát này!

Độ hảo cảm với Jason lập tức tăng lên 10 điểm!

Quay vào phòng, Hạ Phi vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy quả trứng kia không biết chạy ra khỏi đống quần áo từ lúc nào, đang ở trên giường lăn tới lăn lui.

Hạ Phi kinh ngạc nhìn một chút, đột nhiên nuốt nước miếng một cái: “Muốn ăn trứng chần.”

Trứng nhỏ nhất thời cứng đờ: “…”

Hạ Phi cười ha ha, chạy tới ôm trứng nhỏ trong tay.

“Ai, nếu như là lúc trước, đã có thể kiểm tra xem mày là thứ gì rồi.”

Vừa dứt lời, trong phòng tắm liền có tiếng thủy tinh bị đập vỡ.

Hạ Phi vội vã chạy vào xem, phát hiện cửa sổ thông gió trong phòng tắm không biết bị cái gì đập vào mà thủng ra một lỗ to bằng nắm tay, hắn muốn bước đến xem, dưới chân đã đá phải thứ gì đó. Hạ Phi cúi đầu nhìn, phát hiện là một khối tinh thể màu xanh lục, nhặt lên nhìn kỹ, tinh thể bát giác tám mặt đối xứng to bằng ngón tay cái, nhìn qua cũng biết rất đáng giá!

Hạ Phi giơ khối tinh thể lên quan sát một chút, cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Hạ Phi nghĩ có lẽ tiếng động vừa rồi quấy rầy đến người Giang gia, hắn mải suy nghĩ không để ý đến tinh thể trên tay, trước ngực đột nhiên nóng lên, nhìn lại khối tinh thể trong tay đã biến mất.

Hạ Phi cúi xuống nhìn trên đất, cũng không thấy tinh thể kia đâu.

Cùng lúc đó, trong đầu hắn xuất hiện một giọng nói dè dè như người máy —— 【 Tinh thể Aisura xác nhận ký chủ, loading information… Loading complete, chào mừng ký chủ Hạ Phi đã trở lại. 】

Cái quỷ gì!

Đây là phản ứng đầu tiên của Hạ Phi.

Mẹ nó cái tinh thể Aisura quái quỷ này chẳng phải chính là đầu sỏ gây nên cái chết thảm liệt của hắn hay sao!

Đây là phản ứng tiếp theo của Hạ Phi.

Hắn chỉ cảm thấy ngực trái nóng rát, cởϊ áσ nhìn vào trong gương, ở vị trí trái tim

xuất hiện một vết bớt màu xanh lục kích cỡ tương đương với khối tinh thể.

Rõ ràng lúc nãy đi tắm không thấy có!

Hạ Phi cực kỳ khϊếp sợ.

Hơn nữa vết bớt này, lúc còn ở trái đất trên người hắn cũng có, xuất hiện sau khoảng thời gian hắn bị mất trí nhớ.

Hạ Phi thử đưa tay chạm vào bồn rửa mặt, quả nhiên, một loạt thông tin về chất liệu, tên gọi, ngày sản xuất, xuất xứ,… của cái bồn lập tức chạy trong đầu.

Giống hệt như kiếp trước.

Hạ Phi hai mắt trợn ngược, lúc trước chẳng biết cái dị

năng vô bổ kia chui ở đâu ra, theo tình hình bây giờ, chẳng phải nguyên nhân đều từ cái tinh thể Aisura này hay sao?! Vậy hắn bị bắt cũng không oan… Khoan đã! Kiếp trước tại sao cái thứ này lại chạy được vào người hắn? Hắn một chút ấn tượng cũng không có!

Hạ Phi khẽ nhíu mày.

Rất có thể chính khối tinh thể này khiến hắn mất trí nhớ, sau đó hại chết hắn.

Hắn chết oan uổng quá QAQ!.

Hạ Phi cảm thấy cực kỳ ghét bỏ cái tinh thể thiếu đòn này.

Chỉ tiếc không biết nó chui vào người bằng cách nào, nếu không cho dù có móc cũng nhất định phải móc ra bằng sạch.

Loại đồ vật hại người này, tuyệt đối không cần giữ lại!

Tiếng đập cửa bên ngoài ngày càng lớn, Hạ Phi đang chuẩn bị mặc quần áo đi ra mở cửa, kết quả người ngoài cửa không chờ được nữa đã trực tiếp tông cửa mà vào, không thấy người trên giường liền xông thẳng vào phòng tắm.

Hạ Phi chỉ kịp chộp lấy cái áo ôm trước ngực, cùng người vừa xông vào mắt to trừng mắt nhỏ, bộ dạng giống như thiếu nữ bị người ta phi lễ.

Hạ Phi: “… Này?”

Giang Thành Khải: “…”

Gió đêm từ lỗ thủng trên cửa sổ thông gió thổi vào, thổi đến tấm lưng trần trụi của Hạ Phi.

Hơi lạnh.