Hạ Phi làm hai món, gà rán và thịt luộc.
Hạ Phi chỉ dùng hai loại thịt gần giống như thịt gà với thịt bò ở trái đất để nấu. Hắn không biết các loại nguyên liệu nấu ăn ở thế giới này, cho nên tạm thời không dám khoe khoang nhiều, chỉ thử hai loại nguyên liệu, còn lại vẫn là do đầu bếp trong nhà phụ trách.
Lúc này Hạ Phi có hơi nhớ nhung thân thể mình kiếp trước.
Kiếp trước lúc hắn 15 tuổi từng có một thời gian bị mất trí nhớ, sau khi khỏe lại lại đột nhiên có thêm một loại kỹ năng —— hắn chạm vào bất kỳ đồ vật gì, trong đầu sẽ hiện ra đầy đủ tất cả đặc tính của vật đó. Mấy ngày đầu Hạ Phi còn thấy chơi cũng vui, thế nhưng sau một thời gian, hắn phát hiện loại kỹ năng này rất vô bổ, ngoại trừ phát huy công dụng đối với đồ ăn ngon, căn bản cũng chẳng có tác dụng gì, lâu dần hắn cũng chẳng quan tâm nữa, chỉ thỉnh thoảng mới dùng đến, cuối cùng đến lúc chết vẫn chưa biết cái skill ảo diệu này rốt cuộc là cái gì.
Trọng sinh xong, skill này cũng biến luôn, thật là tưởng niệm.
Bỏ qua cái skill ảo diệu kia, thành thật mà nói tay nghề nấu ăn của Hạ Phi rất khá, mỗi khi thử nghiệm món mới, hắn đều cho người nhà ăn thử, lần nào cũng đều là khen không dứt miệng.
Hai món ăn rất nhanh đã làm xong, nhìn gà rán vàng ruộm cùng với bắp bò luộc thái miếng hồng hồng dai dai, Hạ Phi mạnh mẽ nuốt nước miếng một cái.
Lén lút bốc một miếng, ngon đến ngây người!
Sau khi sắp xếp lại một chút hắn liền bưng gà rán ra ngoài.
Hạ Phi vừa xuất hiện, ba người trên bàn đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt kia quả thực thật giống như đang lên án, sao lại chậm như vậy!
Ngay cả Giang phu nhân ung dung hoa quý cũng không rụt rè chút nào.
Hạ Phi trong lòng cực kỳ đắc ý, cũng có chút kinh ngạc, ba người này thế mà là cật hóa ngầm?
*cật hóa: kẻ tham ănHắn bất động thanh sắc đem đĩa thức ăn đặt lên bàn, cố ý nói: “A, sao mọi người còn chưa ăn, không cần chờ con đâu.”
Giang Thành Điềm sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Hạ Phi. Vốn là muốn ăn rồi, dù sao nhà bếp cũng đã nấu xong cơm đưa lên.Thế nhưng Giang phu nhân lại nói phải lịch sự, không cho Giang Thành Điềm động đũa. Lúc từ trong bếp truyền ra một mùi hương mà bọn họ chưa từng ăn bao giờ, suýt chút nữa nước miếng đều chảy xuống.
Chẳng lẽ cái tên vô dụng này thực sự biết nấu ăn?!
Giang Thành Điềm len lén nuốt một ngụm nước miếng, quyết định xem xét kỹ rồi hẵng nói.
Bọn họ ngồi chờ mãi, đầu bếp cũng đã đưa lên gần hết đồ ăn, mới thấy Hạ Phi chậm rãi bưng ra một cái đĩa.
Hạ Phi cũng chưa ngồi xuống ngay, mà lại nói: “Vẫn còn một cái nữa, mọi người đợi con một chút.”
Giang Thành Duyệt nhưng là rất thẳng thắn: “Vậy nhanh lên một chút!”
Hạ Phi cười nhìn Giang Thành Duyệt.
Bắp bò luộc cũng rất nhanh được bưng lên, nhưng Hạ Phi vẫn chưa ngồi xuống, hắn đặt đĩa xuống rồi lại chạy vào bếp. Mọi người còn đang nghi hoặc cái thứ đỏ đỏ này là cái gì, đã thấy Hạ Phi cầm ra một cái nồi nhỏ, đem dầu nóng rưới lên trên thịt.
Chỉ nghe “Roẹt” một tiếng, mùi thơm tràn ngập cả gian phòng.
Chờ được Hạ Phi đem nồi bỏ về trong bếp, dọn dẹp một chút rồi trở lại, mọi người đều đã bị hành một trận.
Sau khi Giang phu nhân ra hiệu động đũa, lập tức có một cái cái dĩa “vèo” một cái bay ra, xiên một miếng gà rán, sau đó lại “vèo” một cái rụt về.
Hạ Phi: “…”
Hắn quay đầu nhìn sang Giang Thành Điềm.
Giang Thành Điềm chú ý tới tầm mắt của hắn, miếng thịt gà đang đưa tới bên miệng dừng một chút, sau đó khıêυ khí©h trừng lại Hạ Phi, cắn xuống một miếng, ánh mắt kia giống như đang nói: Bằng vào cậu mà đòi nấu được cái gì ra hồn, bổn thiếu gia đây là rủ lòng từ bi nếm thử một miếng, nhất định là rất khó ăn!
Kết quả một giây sau liền trừng không nổi nữa.
Giang Thành Điềm chậm rãi nhai một chút, sau đó điên cuồng mà nhai, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Này rất không khoa học! Tại sao lại ngon như vậy? Tại sao?! Đồ ăn tên vô dụng này làm ra sao có thể ngon như vậy! Không khoa học!!!
Trong lòng thổ tào như vậy, nhưng tay lại vẫn thò ra xiên thêm miếng gà rán nữa.
Lúc nhìn đến vẻ mặt như cười như không của Hạ Phi, Giang Thành Điềm biểu tình cứng đờ, mặt nhất thời đỏ lên, không dám nhìn nữa hắn.
Mà lúc này, những người còn lại cũng đều đã ăn thử đồ ăn Hạ Phi nấu.
Giang phu nhân đáy mắt toát ra kinh hỉ cùng tán thưởng: “Tiểu Phi à, tài nấu nướng của con sao lại tốt thế?”
Giang Thành Duyệt trực tiếp khen: “Chị dâu thật là lợi hại! Từ nhỏ đến lớn đây là món thịt ngon nhất mà em được ăn!”
Lúc này, đầu bếp cũng bưng ra món cuối cùng. Hắn vừa bước chân vào phòng ăn, bước chân liền dừng khựng lại, hai mắt đôi mắt mở lớn, không thể tin mà dùng sức khịt khịt mũi.
Sao lại có thể thơm như vậy?!
Đầu bếp nhìn đến hai món ăn không phải do mình nấu, biểu tình càng thêm kinh dị.
Ban nãy người hầu đột nhiên chạy tới nói vị khách hôm nay đến nhà muốn trưng dụng phòng bếp. Đầu bếp không tiện ra mặt đuổi người, không thể làm gì khác hơn là đi ra sau phòng bếp nhỏ phía sau tiếp tục nấu ăn, đầu bếp còn đặc biệt làm nhiều thêm vài món, để tránh việc vị khách kia nấu đồ quá khó ăn, Giang phu nhân khẩu vị bị phá lại giận chó đánh mèo với bọn họ.
Nhưng mà xem ra, thứ “khó ăn” ở đây hình như là đồ ăn mình nấu.
Đầu bếp hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hạ Phi, canh còn đang bưng trong tay cũng quên luôn phải đặt xuống, chỉ thiếu điều muốn bổ nhào về phía Hạ Phi: Người anh em tay nghề của cậu là học ở đâu thế? Quá trâu bò rồi!
Vị đầu bếp so với Hạ Phi lớn hơn tới mấy trăm tuổi cực kỳ muốn quỳ xuống trực tiếp bái sư!
Giang Thành Duyệt nhìn đầu bếp đang há hốc mồm, ho khan một tiếng.
Đầu bếp hoàn hồn, đặt tô canh lên bàn cơm, vẫn như trước hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Phi.
Hạ Phi trong lòng cười trộm, làm như không thấy.
Giang phu nhân cũng nhìn ra, kỳ quái nhìn đầu bếp, nói: “Ở đây không còn việc gì nữa, trở về nghỉ ngơi đi.”
Đầu bếp miệng méo xệch, ai oán liếc Giang phu nhân một cái, cứ đi ba bước lại ngoái lại một lần.
Giang phu nhân: “…”
Giang Thành Duyệt cười thành tiếng: “Chị dâu tay nghề thực sự là quá đỉnh, ngay cả đầu bếp cũng muốn quỳ xuống dưới ống quần chị dâu.”
Hạ Phi: “…” Cái thứ so sánh gì thế này!
Một bữa cơm cả chủ lẫn khách đều vui vẻ, Hạ Phi thậm chí còn nhìn thấy Giang Thành Điềm lén lút ợ một cái.
Bữa cơm này giống như giảm bớt khoảng cách giữa Hạ Phi và người nhà Giang gia.
Ánh mắt Giang phu nhân nhìn hắn càng nhu hòa thân cận, Giang Thành Duyệt vẫn là một tiếng ‘chị dâu’ ‘chị dâu’ gọi đến thân thiết, giống như xem hắn thành khuê mật rồi?! Ngay cả Giang Thành Điềm ánh mắt nhìn hắn cũng không tràn ngập địch ý như trước nữa, Hạ Phi cảm thấy tài nấu nướng của mình đặc biệt lợi hại!
Sau khi ăn uống no đủ, Giang Thành Duyệt chậm rãi nhích đến bên cạnh Hạ Phi: “Chị dâu, tài nấu nướng của chị dâu học từ đâu thế?”
Mặc dù biết thế giới này có một hệ thống giới tính rất kỳ dị, thế nhưng bị một cô gái dựa vào sát như vậy, Hạ Phi vẫn có chút không được tự nhiên, cũng may dụng cụ hỗ trợ che hơn nữa mặt, không ai nhìn thấy nét mặt hắn.
Hắn có chút cứng đờ nói: “Tự học thành tài.”
Giang Thành Duyệt lại hỏi: “Vậy lúc ở nhà chị dâu cũng nấu cơm cho người nhà ăn sao?”
Hạ Phi trả lời: “Bọn họ không biết chuyện tôi biết nấu ăn.”
Giang Thành Duyệt sững sờ: “A?”
Hạ Phi cười khổ nói: “Thực ra ở trong nhà tôi cũng không được coi trọng.”
Giang Thành Duyệt cẩn thận nói: “Xin lỗi.” Hạ Phi là một worker, thể chất lại chỉ có cấp F, bị đối xử lạnh nhạt cũng là chuyện dễ hiểu.
Hạ Phi lại xua xua tay: “Không sao, dù sao tôi cũng sắp kết hôn rồi.” Sau đó cũng không cần để ý sắc mặt của bọn họ nữa.
Giang Thành Duyệt dùng sức vỗ vai hắn một cái, khích lệ nói: “Ân, sau này chị dâu chính là người nhà Giang gia, nếu có ai dám bắt nạt chị dâu, em liền đánh kẻ đó!”
Sớm biết thể chất của Giang Thành Duyệt rất mạnh, Hạ Phi không hề phòng bị bị Giang Thành Duyệt vỗ cho một cái suýt thì ngã sấp xuống đất.
Giang Thành Duyệt vội vã đỡ hắn lên.
Hạ Phi thở ra một chút, sau đó cực kỳ có chút ẩn ý nhìn về phía Giang Thành Điềm.
Giang Thành Điềm: “…”
Giang Thành Duyệt thuận thế nhìn sang, lập tức nói: “Cho dù là em trai cũng đánh!” Nói xong cũng đập cho Giang Thành Điềm một phát.
Giang Thành Điềm khổ sở ôm lấy sau gáy vừa bị đánh: “…” Rõ ràng là ngồi không cũng trúng đạn! Cực kỳ tai bay vạ gió!
Sau khi ăn xong bữa trưa, Hạ Phi lập tức bị thầy giáo dạy lễ nghi cung đình của Hoàng thất xách đi, học lễ nghi nguyên một buổi, mệt đến phát điên.
Chạng vạng, Giang Thành Duyệt lại muốn ăn đồ Hạ Phi làm, Hạ Phi mới đầu còn muốn từ chối, nhưng ánh mắt khẩn cầu của mỹ nữ hắn từ chối không nổi, chỉ có thể kéo cái eo sắp gãy làm đôi lết vào bếp.
Như buổi trưa cũng chỉ làm hai món, một mặn một chay.
Giang Thành Duyệt không nhịn được mà động đũa, ăn được một miếng liền sướиɠ đến rớt nước mắt, Giang Thành Điềm cũng một gắp tiếp một gắp, phá lệ một lần không cùng Hạ Phi đấu khẩu.
Hạ Phi vừa mới cởi tạp dề ngồi xuống, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cửa mở.
Bốn người đều ngừng tay nhìn sang.
Hạ Phi còn tưởng là Giang thượng tướng trở về, lập tức từ trên ghế đứng lên, chuẩn bị chào hỏi, thế nhưng đứng ở cửa lại là một người đàn ông mặt mũi bình thường, nhìn thế nào cũng thấy không giống với ba người Giang gia đang ngồi đây, hơn nữa nhìn qua cũng rất trẻ, cho dù Giang Trấn bảo dưỡng tốt, cũng không thể nào có dáng dấp như thanh niên hai mươi thế này.
Hạ Phi quay đầu lại nhìn về phía ba người Giang gia. Giang Thành Duyệt cùng Giang Thành Điềm đều cực kỳ nghi hoặc, chỉ có Giang phu nhân viền mắt hơi ướt, giống như sắp khóc đến nơi.
Người đàn ông kia khẽ mỉm cười, mở miệng nói: “Mọi người đang dùng cơm sao.”
Y vừa dứt lời, Giang Thành Điềm đột nhiên đứng phắt dậy, kích động nhìn y.
Người đàn ông lại hoàn toàn không cho Giang Thành Điềm cơ hội mở miệng, trực tiếp nói với Giang phu nhân: “Bác gái, đã lâu không gặp.”
Giang phu nhân chỉ đành đem một tiếng “Tiểu Khải” sắp phun ra khỏi miệng mạnh mẽ nuốt trở lại.