Chương 74: Cảnh trong mơ tái hiện

Theo lời người hầu, Giang Thành Điềm sau khi xem nguyệt thực đỏ trong vườn hoa thì không trở về.

Người cuối cùng nhìn thấy cậu ta cũng chỉ có Giang Thành Khải.

“Anh nói cậu ấy có thể đi đâu được?” Hạ Phi hỏi.

Giang Thành Khải lắc đầu.

Nếu như Điềm Điềm sau khi được mình đưa con dao cho thì rời khỏi nhà, vậy nó có thể đi đâu?

Giang Thành Khải cảm thấy những lời lúc đó y nói rất bình thường, Giang Thành Điềm cũng không có biểu hiện gì khác thường hay bất mãn, hẳn là không phải tức giận bỏ đi.

“Này, anh thấy liệu em có thể cảm nhận được tinh thần lực của Điềm Điềm không?” Hạ Phi đột nhiên hỏi, “Khi trước lúc cậu ấy bị Natalie tấn công, tinh thần lực bị bức ra, em có thể cảm nhận được sóng tinh thần của cậu ấy.”

“Cũng chưa chắc đã có thể cảm nhận được. Nhận biết tinh thần lực cũng chỉ giới hạn trong một khoảng cách nhất định, nếu như Điềm Điềm bị dẫn đi quá xa, em có muốn cũng không thể tìm được sóng tinh thần của nó.”

Còn có một khả năng nữa mà Giang Thành Khải không nói ra.

Nếu như một người đã chết, tinh thần lực cũng biến mất, muốn cảm nhận cũng không thể.

Y chỉ hi vọng khả năng này sẽ không bao giờ xảy ra.

Đứa em trai này dù thỉnh thoảng có hơi trung nhị, hơi ngạo kiều, nhưng luôn rất quan tâm đến mọi người, chỉ mong sẽ không gặp phải chuyện gì.

Hạ Phi vẫn muốn thử một lần: “Dù thế nào cũng cứ để em thử xem, biết đâu lại có kết quả.”

Giang Thành Khải không phản đối.

Hạ Phi nhắm mắt lại, phóng thích tinh thần lực của bản thân.

Số người hắn tiếp xúc tinh thần lực không nhiều, nên mặc dù ý thức bên trong tinh thần lực của mỗi người đều vô cùng phức tạp, hắn vẫn có thể phân biệt được từng người. Ví dụ như Giang Thành Khải, ví dụ như Giang phu nhân, ví dụ như…

Lilian!

Hạ Phi đột nhiên mở mắt.

“Thế nào?” Giang Thành Khải khẩn trương nhìn hắn.

“Em tìm thấy…” Hạ Phi lẩm bẩm nói.

Giang Thành Khải vui mừng nhìn hắn, nhanh như thế đã tìm thấy rồi?!

“… Em tìm thấy Lilian.” Hạ Phi yếu ớt nói.

“Anh cứ tưởng…” Giang Thành Khải giọng nói trầm xuống, đột nhiên kinh ngạc kêu lên, “Em nói cái gì? Em tìm thấy Lilian?!”

“Vâng.” Hạ Phi khẳng định gật đầu, “Mặc dù chỉ tiếp xúc một lần, nhưng tinh thần lực của Lilian khác với tinh thần lực của người ở Thôn Nha Tinh, rất đặc biệt, hơn nữa lực lượng tinh thần của cậu ta cũng rất mạnh, em có thể xác định được cả vị trí hiện tại cậu ta.”

“Vậy mau đến đó thôi!” Giang Thành Khải nói xong mở thiết bị di động muốn phái người đi bắt Lilian.

“Khoan đã!” Hạ Phi kéo tay y, “Bây giờ em mới chỉ cảm nhận được tinh thần lực của Lilian, nhưng để tìm được người vẫn cần thời gian, chúng ta cứ đi trước, đừng đánh rắn động cỏ vội. Chờ sau khi xác định được tình trạng hiện tại của cậu ta hẵng gọi người, nếu không chẳng may cậu ta lại phát điên như lần trước, hậu quả rất khó lường.”

Hồi tưởng lại dáng vẻ hôm đó của Lilian, đến bây giờ trong lòng hắn vẫn có chút kinh hoảng.

Giang Thành Khải trầm ngâm một lát cũng gật đầu: “Em nói không phải không có lý, được rồi, chúng ta đi trước.”

Y vào phòng sách, lấy từ trong ngăn kéo ra một khẩu súng laser loại nhỏ nhét vào tay Hạ Phi dặn dò: “Lilian rất có thể đang ở cùng hung thủ thật sự, em cầm lấy cái này để tự vệ. Biết dùng không?”

Hạ Phi đọc một lượt tư liệu về súng laser của bách khoa toàn thư, gật đầu: “Em biết rồi. Anh yên tâm, em sẽ tự bảo vệ mình thật tốt, để anh chuyên tâm đối phó với bọn họ.”

Giang Thành Khải thay đồng phục tác chiến, dẫn theo hắn đi xuống hầm để xe.

Hạ Phi nhìn y đi qua xe huyền phù đi thẳng vào sâu phía trong, nhịn không được hỏi: “Không đi xe à?”

“Không” Giang Thành Khải dừng lại trước một cánh cửa, “Hôm nay đi cái này.”

Bên trong cửa là một thứ trông gần giống xe mô tô kiếp trước nhưng kết cấu so với xe mô tô thì phức tạp hơn nhiều, vừa nhìn đã biết là đồ công nghệ cao.

Hạ Phi lại được mở mang tầm mắt. Không nghĩ đến ngoài cái xe huyền phù như xe chiến đấu kia còn có một thứ càng giống trong phim khoa học viễn tưởng hơn thế này!

“Chúng ta đi cái này thật hả?” Hạ Phi sốt sắng nhòm ngó một vòng.

Mới nhìn thôi đã thấy kích động rồi!

Giang Thành Khải bật cười lắc đầu.

Xe mô tô thể tích nhỏ hơn xe huyền phù rất nhiều, thích hợp để di chuyển bí mật, tránh bị phát hiện. Lần này đi cũng không biết sẽ phải đối mặt với chuyện gì, tốt nhất vẫn nên đề phòng cẩn thận.

Hai người ngồi trên xe, Giang Thành Khải dựa theo chỉ dẫn của Hạ Phi, chạy về hướng phát ra tinh thần lực của Lilian.

Xe từ từ rời khỏi trung tâm thành phố, chạy đến vùng ngoại ô hẻo lánh.

“Không đúng.” Hạ Phi đột nhiên nói, “Tinh thần lực Lilian dao động rất bất thường.”

“Cái gì?” Giang Thành Khải lập tức giảm tốc độ, đỗ vào ven đường.

Lúc này bọn họ đang ở ngoại ô, xung quanh toàn là rừng cây, trong phạm vi mấy cây số chỉ có vài nông trại, cực kỳ hoang tàn vắng vẻ.

“Anh còn nhớ lần trước em bị Natalie bắt không?” Hạ Phi hỏi.

Giang Thành Khải sắc mặt âm trầm: “Nhớ.”

“Anh biết tại sao em lại đuổi theo được đến trường không? Cô ta cố ý nguyền rủa Điềm Điềm trước mặt em, để em nhận thức được tinh thần lực của cô ta sau đó lần theo. Em có thể nhận biết được tinh thần lực của Natalie, đối phương đương nhiên cũng có thể nhận biết được tinh thần lực của em. Lúc đó em định liên lạc với anh, nhưng anh không nghe máy. Em sợ cô ta chạy mất nên mới xông vào.”

Giang Thành Khải trầm ngâm nói: “Ý em là, lần này cảm nhận được tinh thần lực của Lilian cũng là một cái bẫy?”

Hạ Phi nói: “Em không dám chắc.”

“Cho dù lần này có là bẫy, cũng như em lần trước ấy, liệu có ngoan ngoãn về nhà không.”

Hạ Phi không có gì để phản bác.

Đúng là cho dù đây có là cái bẫy được giăng sẵn, người bọn họ muốn tìm vẫn đang ở đó, không thể không đi.

Quãng đường còn lại không dài, theo cảm nhận của Hạ Phi, Lilian ở rất sâu trong rừng cây. Xe mô tô không lái vào được, cho nên hai người chỉ có thể xuống đi bộ.

Càng đi sâu vào trong rừng đường càng ít, thậm chí về sau còn phải giẫm lên cỏ để đi, hơn nữa càng đi cỏ càng cao, qua cả đầu gối bọn họ.

Lần thứ ba bị côn trùng cắn vào cẳng chân, Hạ Phi phát điên dùng sức giẫm đạp bụi cỏ dưới chân, giống như muốn giẫm bẹp toàn bộ sâu bọ nấp trong đó. Giang Thành Khải thở dài một tiếng, bế hắn lên.

Hạ Phi: “…”

Sao cứ như bế con thế này?

Nhưng mà dù sao cũng tránh được thảm cảnh bị côn trùng cắn lần thứ tư, hắn quyết định không phản đối. Hạ Phi một tay chống lên vai Giang Thành Khải, tay còn lại thò ra bóp bóp cơ đầu vai y. Đây gọi là tay chân đàn ông chứ, da dày thịt béo, bị cắn cũng không thấy ngứa.

“Đừng nghịch.” Giang Thành Khải vỗ vỗ tay hắn.

Ki bo! Hạ Phi bĩu môi.

“Nói mới nhớ, hình như lần này em không nghe được tiếng hát.” Hắn đột nhiên nói.

Giang Thành Khải dừng bước, “Có lẽ hiện tại cậu ta không hát?”

“Nhưng rõ ràng em cảm giác được tinh thần lực của cậu ta đang dao động rất mạnh…”

“Làm những chuyện khác cũng có thể cần dùng đến tinh thần lực.”

Hạ Phi đăm chiêu gật đầu, tiếp nhận lời giải thích này.

Đi tiếp một lúc, trước mặt hai người xuất hiện một mảnh đất trống, hơi lõm xuống, màu sắc cũng không giống đất thông thường, giống như hố bị thiên thạch rơi xuống tạo thành.

Hạ Phi nhảy xuống khỏi người Giang Thành Khải, bước lên phía trước vài bước.

Đúng lúc này tinh thần lực của Lilian lại đột nhiên biến mất.

Không còn bất cứ dấu hiệu nào, hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi!

“Sao vậy?” Giang Thành Khải thấy hắn đứng im tại chỗ không nói lời nào, bước đến bên cạnh hỏi.

“Tinh thần lực của Lilian… biến mất rồi.” Hạ Phi khó nhọc nói, “Em không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên nó biến mất, hoàn toàn không cảm nhận được nữa.”

Hắn quay người lại, lo lắng nhìn Giang Thành Khải: “Tại sao lại thế được? Tinh thần lực cũng có thể làm giả sao?”

“Theo lý thuyết thì là không.” Tinh thần lực xuất phát từ ý thức của con người, không có ý thức thì sẽ không có tinh thần lực, “Không thể làm giả, nhưng có thể che giấu.”

“Che giấu?”

“Có khả năng Lilian nhận ra có người đến, dùng một loại thiết bị nào đó che giấu tinh thần lực của bản thân đi.”

Hạ Phi kinh ngạc: “Còn có cả thể loại đấy nữa á?”

“Nhiều lúc anh rất nghi ngờ em có phải là người Thôn Nha Tinh thật không,” Giang Thành Khải cười sờ sờ đầu hắn, “Thường thức căn bản không biết, kiến thức chuyên nghiệp cũng không hiểu.”

Hạ Phi cười gượng hai tiếng, nghiêng đầu tránh khỏi tay y.

Thì đúng là hắn có phải người ở đây đâu! Mặc dù có ký ức của nguyên chủ, nhưng hắn đích xác là người trái đất mà! Là người ở dải Ngân Hà đấy!

Hạ Phi nói lảng sang chuyện khác: “Anh có cách nào để giải quyết cái thiết bị che giấu tinh thần lực kia không?”

Giang Thành Khải nói: “Không có.”

Hạ Phi: “…”

Anh trực tiếp quá rồi đấy.

“Nhưng anh có biện pháp tìm ra Lilian.”

Giang Thành Khải nói xong, rút súng bắn một phát về phía rừng cây đối diện.

Một bóng đen lóe lên, đạn laser bắn vào thân cây phía sau người nọ, tạo thành một hốc đen bốc khói nghi ngút. Không cần nghĩ cũng biết nếu phát đạn trúng vào thân thể người nọ thì sẽ có hậu quả gì.

Hạ Phi sợ ngây người, vội vã vồ đến kéo tay Giang Thành Khải xuống.

Đùa à, Lilian là manh mối duy nhất của vụ án, cho dù cậu ta có đang là phạm nhân bị truy nã cũng không thể trực tiếp cho một phát thế được! Một phát kia chẳng may mà bắn trúng, không chết cũng tàn tật.

Giang Thành Khải vỗ vỗ mu bàn tay hắn: “Yên tâm đi, anh không nhắm vào cậu ta.”

Y hô về phía đối diện: “Đừng trốn nữa, ra đây đi.”

Trong rừng cây phát ra chút động tĩnh, một bóng người bước ra. Người kia đi rất chậm, từ lúc xuất hiện cho đến khi đi ra ngoài cũng mất tận năm phút đồng hồ.

Sau khi thấy rõ mặt mũi người kia, cằm Hạ Phi kinh ngạc đến sắp rớt ra.

Gương mặt Giang Thành Khải cũng tràn đầy vẻ khϊếp sợ.

“Điềm… Điềm Điềm?!”

Người đi ra từ rừng cây đối diện, chính là Giang Thành Điềm.

“Sao lại, sao lại có thể…” Giang Thành Khải nghẹn họng, nửa ngày cũng không nói được hoàn chỉnh một câu.

Sắc trời dần dần tối xuống, mặt trăng cũng dần dần hiện ra.

Sắc trời xanh nhạt cũng dần dần nhuộm một tầng đỏ thẫm.

Hô hấp của Hạ Phi cứng lại, cảm giác bất an điên cuồng trào lên trong lòng.

Giang Thành Khải nhận ra hắn có chút bất ổn, nghiêng đầu hỏi: “Em sao vậy?”

Hạ Phi khó khăn lắc đầu, trong cổ họng như bị nhét một cái gai, chọc đến tim gan đều khó chịu.

Đây rõ ràng chính là cảnh tượng hắn từng thấy trong mơ!

Không nghĩ tới đã tìm mọi cách ngăn chặn, cuối cùng vẫn chạy không thoát thảm cảnh này.

May là con dao kia bị hắn giấu đi rồi…

Hạ Phi còn đang tự an ủi bản thân, hoàn toàn không biết người đàn ông của mình tối hôm qua đã tự tay đem con dao hắn tìm trăm phương ngàn kế giấu đi trả lại cho Giang Thành Điềm.

Đúng là tự tìm chết mà!

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Có gì không đúng sao?” Giang Thành Khải vừa nhìn thấy sắc mặt hắn đã biết có chuyện không ổn, bản mặt kia trắng bệch, màu sắc cũng sắp y như tờ giấy.

Hạ Phi mím môi, thăm dò nói: “Anh còn nhớ, hơn bốn tháng trước, lúc chúng ta đi hưởng tuần trăng mật, em mơ thấy ác mộng không?”

“Nhớ” Giang Thành Khải không hiểu tại sao hắn lại nhắc đến chuyện này, “Em nói em mơ thấy…” Nói đến đây, sắc mặt Giang Thành Khải cũng thay đổi.

Hạ Phi cười khổ: “Không sai, em mơ thấy anh chết.”

“Chuyện đó…”

“Em mơ thấy… thấy anh bị, bị Giang Thành Điềm…”

Mặc dù Hạ Phi không nói hết, nhưng Giang Thành Khải cũng đã hiểu được ý hắn.

Y cuối cùng cũng hiểu được vì sao mấy ngày nay ánh mắt Hạ Phi nhìn Giang Thành Điềm rất kỳ quái, lại nhất định muốn giấu con dao kia đi, chỉ tiếc là…

Lúc Giang Thành Điềm rút dao găm từ trong túi ra, Giang Thành Khải chỉ hận không thể tự tát cho mình một phát.

Hạ Phi lại càng kinh hãi.

Rõ ràng đã giấu ở đáy hòm rồi cơ mà!

Chẳng lẽ Giang Thành Điềm lúc bọn họ không ở nhà vào phòng lấy? Không đúng, người hầu nói từ đêm qua cậu ta đã không về, chẳng lẽ nửa đêm nhảy cửa sổ vào? Thế là càng không đúng, nếu thế làm sao Giang Thành Khải lại không phát hiện ra được!

Hắn xoắn xuýt một lúc, nhanh chóng nhận ra đây không phải là lúc để nghĩ ngợi lung tung.

Bởi vì Giang Thành Điềm đã giơ dao xông về phía này.

Hạ Phi kinh hãi rùng mình, mặc dù không biết tại sao Giang Thành Điềm lại muốn tấn công bọn họ, nhưng vẫn phải tránh.

Nhưng hắn còn chưa kịp chạy, Giang Thành Điềm đã lảo đảo ngã ra.

Nguyên nhân rất đơn giản, Giang Thành Điềm hiện tại giống như con rối bị người ta điều khiển, hơn nữa kỹ thuật thao túng của người này còn đặc biệt tệ hại, động tác của cậu ta vô cùng trúc trắc, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa bước được một bước đã ngã lăn ra đất.

Hạ Phi: “…”

Giang Thành Khải: “…”

Trông đặc biệt ngu xuẩn. Mặc dù trước đây trông Điềm Điềm cũng vẫn rất ngu rồi…

Giang Thành Điềm ngã ra đất mười mấy giây mới loạng choạng đứng lên, trên mặt một chút cảm xúc cũng không có, lần thứ hai giơ dao lao về phía hai người trước mặt, sau đó…

Lại ngã nữa.

Hạ Phi: “Ha.”

Giang Thành Điềm giống như nghe được tiếng cười của Hạ Phi, đột nhiên ngẩng đầu, u ám trừng mắt nhìn hắn.

Hạ Phi yên lặng quay mặt đi.

Đúng lúc này, sau lưng Giang Thành Điềm đột nhiên xuất hiện một đôi cánh ánh sáng, trong bầu trời đêm đỏ thẫm trông đặc biệt chói mắt, vô cùng đẹp đẽ, nhưng lại khiến Hạ Phi lần thứ hai sợ ngây người.

“Chuyện này… Điềm Điềm được mẹ anh nhặt về đấy à?” Hạ Phi lắp bắp hỏi.

Giang Thành Khải cũng rất kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.

Còn chưa đợi hai người nói thêm, Giang Thành Điềm đã giơ dao vọt đến chỗ bọn họ. Có cánh sau lưng hỗ trợ, cậu ta không cần đi nữa, trực tiếp bay thẳng đến trước mặt Hạ Phi.

Giang Thành Khải nhanh chóng xông đến chắn trước mặt hắn, cản lại đòn công kích của Giang Thành Điềm, thậm chí còn phát huy trọn vẹn ưu thế của cấp S, đem cậu ta đánh văng ra xa.

Giang Thành Điềm sắc mặt trắng nhợt, y như diều đứt dây bay ra ngoài, ầm một tiếng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang rất lớn.

Hạ Phi: “…”

Hạ Phi lắp bắp: “Cậu ấy là em anh đấy…”

Giang Thành Khải thản nhiên vẩy vẩy cánh tay: “Thương tích ở mức đó chưa tính là gì.”

Y ngừng lại một chút, lại nói: “Vấn đề quan trọng bây giờ là, vì sao Điềm Điềm lại đột nhiên biến thành thế này.”

Tại sao lại đột nhiên mất tích? Tại sao lại đột nhiên có cánh? Giống như… giống như bị Lilian nhập vào!

Giang Thành Khải nghĩ ra chuyện gì đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Y còn chưa kịp nói ra suy nghĩ của mình, Giang Thành Điềm đã lại bay trở về, lao thẳng xuống chỗ bọn họ lần nữa.

Giang Thành Khải không thể ra tay quá nặng, chỉ có thể ngăn cản cậu ta tấn công. Để tránh liên lụy đến Hạ Phi, y quyết định dụ Giang Thành Điềm ra chỗ khác.

Hạ Phi trơ mắt mà nhìn anh em bọn họ càng đánh càng xa, một lúc sau ngay cả bóng cũng không thấy.

Hắn đứng một mình ở đó, cảm thấy sắc đỏ nhuộm lên rừng cây âm u này trông còn đáng sợ hơn trong mơ, hơn nữa cũng lo lắng Giang Thành Khải và Giang Thành Điềm xảy ra chuyện gì, lỡ như cảnh máu me đầm đìa trong mơ tái hiện thì không xong, hắn quyết định chạy theo hai người kia.

Lần theo phương hướng giống như trong giấc mơ từng thấy, Hạ Phi bắt đầu đi. Ban đầu hắn chỉ đi nhanh, nhưng đến lúc phát hiện không thấy bóng dáng Giang Thành Khải đâu nữa mới phát hoảng chạy như điên, chạy đến thở không ra hơi mới nhìn thấy hai bóng người ở cách đó không xa.

Cả hai đều đang đứng, nhìn qua hình như không đánh nữa.

Hắn vừa mới thở ra, liếc mắt nhìn xuống đất một cái cả người đều cứng lại.

Dưới chân Giang Thành Khải và Giang Thành Điềm là… vết máu sao?

Trong nháy mắt Hạ Phi cảm thấy không thể thở nổi. Hắn vội vàng chạy sang, thấy trong tay Giang Thành Khải đang nắm chặt dao găm của Giang Thành Điềm, máu theo cổ tay chảy xuống thấm đầy ống tay áo. Không chỉ có thế, quân trang màu lam đậm trên người cũng ướt đẫm máu xanh lục, trên vạt áo từng giọt từng giọt máu chậm rãi chảy xuống đất.

Hạ Phi thất thanh kêu lên: “Giang Thành Khải!”

Hai mắt hắn đỏ bừng, cay xè.

Đã cố gắng đến như thế vẫn không cứu nổi y!

Hắn run rẩy đi đến bên cạnh y, “Anh… anh chảy nhiều máu quá. Chắc là không nghiêm trọng đâu, phải không? A? Để, để em đi, em đi gọi cấp cứu…”

Giang Thành Khải thấy hắn run rẩy nói không ra hơi, gian nan cười một cái.

“Ngoan, đừng khóc, đây không phải máu của anh. Em mau giúp anh, dùng tinh thần lực đánh ngất Điềm Điềm đi, anh sắp không giữ được dao rồi!”

Hạ Phi sửng sốt.

Dưới ánh mắt kiên định của Giang Thành Khải, hắn không còn tâm trí đâu mà đi suy nghĩ xem vì sao đây lại không phải máu của y, vì sao lại muốn hắn dùng tinh thần lực đánh ngất Giang Thành Điềm, chỉ có thể nhanh chóng tập trung tinh thần lực, tấn công về phía Giang Thành Điềm.

Sắc mặt trắng bệch của Giang Thành Điềm khẽ dao động, bàn tay đang nắm dao găm cũng bắt đầu run rẩy. Giang Thành Khải nhằm ngay lúc này đoạt lấy dao găm trong tay cậu ta vội vàng ném ra xa.

Giang Thành Điềm không chịu nổi công kích tinh thần của Hạ Phi, hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.

Giang Thành Khải nhanh chóng đỡ lấy em trai mình.

Hạ Phi thở ra một hơi, mệt mỏi quỳ xuống, đầu đầy mồ hồi.

“Chờ đã, đừng nghỉ vội.” Giang Thành Khải gọi hắn lại, “Em lấy Lam Hồ điểu ra được không, trị thương cho Điềm Điềm.”

Lúc mới nghe được nửa câu đầu hắn đang định đặt cục bông lên người Giang Thành Khải, nghe đến nửa câu sau thì có hơi giật mình, tay cũng đổi hướng đem cục bông đặt lên bụng Giang Thành Điềm.

Cục bông vẫy vẫy cánh nhỏ, “Chíp” “Chíp” hai tiếng, cả người tỏa ra một tầng sáng màu lam nhạt, bắt đầu tiến hành trị liệu cho Điềm Điềm.

Hạ Phi hỏi: “Giang Thành Điềm bị thương?”

Giang Thành Khải gật đầu, khàn giọng nói: “Máu trên người anh… đều là của nó.”

“Tại sao lại thế?”

Giang Thành Khải thở dài, kể lại tình huống ban nãy cho hắn.

Lúc nãy bọn họ đánh nhau càng lúc càng đi xa chỗ Hạ Phi. Giang Thành Khải không yên tâm để hắn một mình, tăng gấp đôi lực tấn công, muốn nhanh chóng đánh ngất Giang Thành Điềm sau đó đem người quay lại tìm Hạ Phi. Thành Điềm thể chất cấp A, căn bản không phải đối thủ của Giang Thành Khải, rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong. Đừng nói đến chuyện có thể đâm y, ngay cả lưỡi dao còn chưa đưa được đến gần.

Nhưng lại xảy ra tình huống bất ngờ, động tác tấn công của Giang Thành Điềm đột nhiên dừng lại, Giang Thành Khải không phản ứng kịp, suýt nữa đánh trúng em mình.

Giang Thành Điềm miễn cưỡng tránh được, lại giơ dao lên, nhưng lần này không phải là đâm về phía Giang Thành Khải, mà là chuyển hướng tự đâm vào người mình, vừa đâm tay chân vừa chuyển động, giống như đang nhảy múa.

Giang Thành Khải có thể chống đỡ đòn tấn công của người khác về phía mình, nhưng lại không có cách nào ngăn cản Giang Thành Điềm tự tổn hại bản thân, tự cắt vài vết dao sâu hoắm trên người. Hai người giằng co một lúc, quần áo của Giang Thành Điềm là màu đen nên không nhìn rõ, mà quân trang trên người Giang Thành Khải lại là màu xanh nhạt nên có thể thấy rõ chảy nhiều máu đến mức nào.

Cuối cùng y hết cách, cắn răng dùng tay không nắm chặt lấy lưỡi dao, cũng chính là cảnh mà lúc Hạ Phi chạy tới nhìn thấy.

Vết thương trên tay Giang Thành Khải cũng rất sâu, nhưng so với Giang Thành Điềm máu chảy đầy đất thì cũng không tính là gì.

Giờ phút này y cảm thấy vô cùng may mắn vì bàn linh của Hạ Phi là Lam Hồ điểu, may mà nó có thể trị liệu cứu người.