“Đây là bản tin về việc bác sĩ trưởng ở bệnh viện của Vương Phòng đang nằm bị thu và huỷ giấy phép hành nghề y, hiện giờ bác sĩ chữa trị của Vương phòng do người khác đảm nhiệm, là một người mới tuổi trẻ, nhưng kinh nghiệm không tính thiếu.” Tả Trạm Vũ nhẹ nhàng đem tờ báo đặt trước mặt Lâm Hạo Sơ, khóe miệng mang theo một nụ cười lười biếng.
Lâm Hạo Sơ nhìn lướt qua tờ báo, bên trên ghi rõ người mới nhận chức là một bác sĩ chuyên khoa thận nổi danh toàn quốc, kinh nghiệm khám lâm sàng phong phú mà vị bác sĩ đức cao vọng trọng trước kia thì bị đưa tin đã thu hồi và hủy giấy phép hành nghề vì nhận hối lộ.
Xác nhận một chút tên bác sĩ và tên bệnh viện, Lâm Hạo Sơ phát hiện đúng thật là bệnh viện chỗ Vương Phòng, nhưng theo những gì được đưa tin trên báo cũng không đề cập đến việc ông ta nhận hối lộ của Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên.
Nhưng như vậy cũng tốt, tự nhiên bác sĩ kia mất chức cũng giúp Vương Phòng bảo vệ sự sống, cũng sẽ không khiến cho Chu Văn Vận cùng Lâm Bác Hiên nghi ngờ.
Lúc này có lẽ hai mẹ con kia chỉ đang chửi thầm bác sĩ chăm sóc Vương Phòng trước kia thu tiền cũng quá hăng hái không biết tiết chế, cuối cùng cũng bị bắt cũng mệt bọn họ còn lo lắng chuyện kia bị lộ ra bên ngoài.
Mẹ đẻ của Vương Phòng ra mặt hiến thận cho con trai mình, đây là một chuyện vô cùng hợp lý. Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên hẳn là sẽ không vì vậy mà đi điều tra bà ta, mà bọn họ hiện tại tuy rằng sẽ băn khoăn chuyện sau khi Vương Phòng hồi phục thì không thể khống chế lão Vương nữa, nhưng chuyện lần này đã khiến ngành y toàn quốc náo động, chính phủ cũng để ý chuyện này cho nên hiện tại bọn họ cho dù có muốn cũng không có can đảm lại thu mua thêm một bác sĩ nữa.
Chuyện này đối với lão Vương hay Lâm Hạo Sơ mà nói đều là một tin tức tốt. Khóe miệng Lâm Hạo Sơ nhiễm ý cười, Tả Trạm Vũ nhìn lướt qua độ cung xinh đẹp trên cách môi hắn, thản nhiên mở miệng nói: “CHuyện của lão bác sĩ kia bị gây chú ý cùng với bác sĩ hiện tại của Vương Phòng đều là tôi sắp xếp.”
Khi hắn nói xong chữ cuối cùng, hắn cố ý nói cao hơn, nhấn mạnh hơn một chút.
Lâm Hạo Sơ giật mình, đón nhận ánh mắt vô cùng sâu xa của người nào đó, cảm thấy buồn cười liên trêu chọc hắn: “Tuy rằng xã hội hiện đại không thể bắt mọi người chuyện tốt thì nhớ mãi chuyện xấu thì chê bai, nhưng một chút cũng không khiêm tốn như cậu thật đúng là hiếm thấy…”
Tả Trạm Vũ nhướng nhướng mày, không để bụng nói: “Tôi đối xử tốt với cậu thì phải để cho cậu biết.” Giọng nói của hắn nghe vào có chút không thèm để ý, nhưng vẫn mang theo hàm nghĩa sâu xa…
Lâm Hạo Sơ sửng sốt, chỉ cảm thấy mình giống như bị trêu đùa, nhưng cũng không biết nên giải thích cảm nhận lúc này ra sao.
Tả Trạm Vũ đang theo đuổi hắn, hắn có thể xác định nhưng cảm giác của hắn với Tả Trạm Vũ là gì thì nói thật, hắn luôn xem Tả Trạm Vũ là đối thủ của mình.
Khi mỗi người có một đối thủ vô cùng mạnh mẽ thì chính bản thân họ cũng dần trở nên cường đại. Tả Trạm Vũ là người Lâm Hạo Sơ tối khâm phục nhất, Lâm Hạo Sơ hy vọng có một ngày chính hắn cũng trở thành người khiến bản thân mình khâm phục.
Dù thế nào đi nữa Lâm Hạo Sơ vẫn vô cùng cảm ơn Tả Trạm Vũ đã vì hắn làm tất cả mọi chuyện. Hơn nữa Tả Trạm Vũ quả thật rất thông minh và xuy xét chu toàn, từ kế sách dàn xếp vụ tai nạn xe cho đến phối hợp với hắn đi thăm tập đoàn Lâm thị, còn cả về sau này dù bận rộn nhưng Tả Trạm Vũ vẫn cố gắng dành thời gian đến Lâm thị thực tập, chuyện nhật ký điều trị của Vương Phòng. Hơn nữa chỉ cần nói đến hai việc trong hôm nay thôi thì nói thật Tả Trạm Vũ đã thay hắn dọn dẹp sách sẽ tất cả chướng ngại vật.
Để làm được những chuyện này Tả Trạm Vũ đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Lâm Hạo Sơ biết hiện tại mọi chuyện đang phát triển theo hướng hắn mong muốn có một phần lớn là nhờ công lao của Tả Trạm Vũ. Cho nên nói có một “đồng đội như thần” thật sự là vô cùng may mắn.
(cái này là chế từ câu “không sợ đối thủ như thần chỉ sợ đồng đội như heo” =)) ý em Sơ là khen anh Vũ được việc)Phần ân tình này Lâm Hạo Sơ nhất định sẽ nhớ cả đời…
Lâm Hạo Sơ không nhìn Tả Trạm Vũ, hai mắt cụp xuống giống như đang suy nghĩ gì đó. Hắn biết Tả Trạm Vũ thật ra cũng không cần mình phải đáp lại gì cả liền đơn giản chuyển đề tài, nói nửa đùa nửa thật: “Hôm nay cậu hẹn tôi ra ngoài chỉ để nói chuyện này thôi hả?”
Trên thực tế từ khi Lâm Hạo Sơ chính thức quen biết Tả Trạm Vũ chính thức đến hiện tại Tả Trạm Vũ không hề chủ động hứa hẹn gì với hắn cả. Bởi vậy hôm nay khi Tả Trạm Vũ tìm Lâm Hạo Sơ, Lâm Hạo Sơ có chút kinh ngạc. Nếu chỉ vì nói chuyện này hắn chỉ cần nói qua điện thoại là được rồi đúng không?
Tả Trạm Vũ nghe vậy thì cười cười, từ trong túi tiền lấy ra một tấm thẻ rồi nói: “Có nó về sau cậu có thể tự do ra vào cơ sở chính của đại học H, cũng có thể mượn sách trong thư viện về đọc.”
Lâm Hạo Sơ trong giây lát liền ngây người, nhận lấy cái thẻ rồi xem. Hắn không nghĩ tới trên mặt thẻ thật sự in ảnh của mình, còn in vô cùng rõ ràng, quả nhiên là làm rất cẩn thận, kỹ thuật sao chép bậc nhất. Chẳng qua, cái thẻ này thật sự có thể qua mắt được hệ thống của trường H sao?
“Cậu cứ yên tâm đi, hôm trước tôi đã xâm nhập vào hệ thống của trường, đảm bảo cậu có thể tự do ra vào.” Tả Trạm Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra sự nghi hoặc của Lâm Hạo Sơ, liền không mặn không nhạt giải thích một chút, vẻ mặt còn có vài nét tự hào và kiêu ngạo.
Lâm Hạo Sơ hiểu rõ.
Thì ra Tả Trạm Vũ đã thêm thông tin của hắn vào trong cơ sở dữ liệu của trường, nói cách khác, chính là trong dữ liệu của trường H cứ như vậy thần không biết quỷ không hay mà nhiều thêm một sinh viên là hắn.
Tài nghệ hack hệ thống của Tả Trạm Vũ Lâm Hạo Sơ tất nhiên là không có nửa phần nghi ngờ, cho nên đối với chuyện hắn có thể xâm nhập vào hệ thống trường học động tay động chân Lâm Hạo Sơ cũng không hề kinh ngạc. Nhưng hắn trăm triệu không ngờ rằng Tả Trạm Vũ vậy mà lại biết được hắn vẫn luôn muốn mượn sách trong thư viện của trường trụ sở chính.
Trụ sở chính của đại học H chất lượng đào tạo không phải bàn, thư viện đương nhiên cũng đạt đủ tiêu chuẩn của thế giới. Trong đó còn có một vài tài liệu là bản giới hạn, mấy quyển sách gốc về điện tử và tin học nước ngoài không phải cứ có tiền là mua được.
Lâm Hạo Sơ hiểu rằng chỉ nghiêm túc lên lớp học bài ở trường cơ sở kia là không đủ, bởi vậy hắn luôn cố gắng đi nghe giảng của những vị thấy giáo ưu tú, và thêm nữa chính là nhắm đến sách trong thư viện của trường H.
Ngành kỹ thuật điện tử và tin tức hiện nay đã không phải ngành chính của công ty Lâm thị nhưng bây giờ là thời đại công nghệ bùng nổ, Lâm Hạo Sơ hy vọng rằng trong tương lai mình có thể trở thành một nhân tài cống hiến xây dựng công ty.
Đương nhiên trường đại học H quản lý những sinh viên bên ngoài rất nghiêm khắc, nếu không lấy bối cảnh của Lâm gia thì Lâm Hạo Sơ hoàn toàn có thể thông qua quan hệ để nhận được ưu ái ví dụ như dự thính trong giờ học, trực tiếp đến thư viện tìm sách. Nhưng sau khi Lâm Hạo Sơ trọng sinh liền quyết định sẽ cố gắng để không sử dụng đến đặc quyền ấy.
Nhìn chằm chằm thẻ sinh viên trong tay một lúc, ánh mắt Lâm Hạo Sơ không nhịn được lại nhìn Tả Trạm Vũ. Lúc này Tả Trạm Vũ cũng đang nhìn hắn, vân đạm phong khinh, một đôi mắt sáng rực huy hoàng, thâm sâu như một hồ nước phẳng lặng.
“Cám ơn.” Lâm Hạo Sơ trịnh trọng nói, trong lòng cũng rất rõ ràng Tả Trạm Vũ rất quan tâm đến hắn, hai chữ “cám ơn” thật sự là không đủ …
Sau sự kiện đâm xe trong sân trường lần trước, cơ sớ của đại học H một lần nữa lại được lên sóng. Chuyện lần này mặc dù không thể so với trước kia nhưng vẫn bị sở giáo dục đưa vào những vụ sai phạm điển hình.
Các sinh viên trong trường cơ sở cho dù là khóa trên hay khóa dưới đều phải tụm lại bàn tán vài câu, mà ngay cả giảng viên khi lên lớp được một nửa cũng sẽ không nhịn được nhắc lại, thuận tiện nói mấy câu dạy dỗ dặn dò các sinh viên, sau đó chính là một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Chuyện lần này cũng khiến cho Lâm Hạo Sơ vô cùng khϊếp sợ, bởi vì đời trước chuyện này không hề xảy ra. Quả nhiên việc hắn trọng sinh đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời của rất nhiều người, trong đó có Trịnh Hải Dung…
“Này Sơ nhi, Trịnh Hải Dung hình như là gia sư của ông đúng không?” Mạnh Tường Hằng đang kể lại chuyện đã xảy ra cho mọi người hệt như hắn là người chứng kiến tất cả, đột nhiên nhớ ra cái gì đó vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Hạo Sơ vẫn luôn im lặng không nói.
“Đúng vậy.” Lâm Hạo Sơ gật gật đầu, cũng không có ý định giấu diếm.
Đsugn vậy, nhân vật chính của chuyện lần này chính là Trịnh Hải Dung mà một nhân vật chính khác lại là bạn gái của Trịnh Hải Dung. À không, phải nói là bạn gái đời trước của Trịnh Hải Dung là Vu Tiểu Phái.
Theo những gì Mạnh Tường Hằng đã nói, Trịnh Hải Dung vẫn luôn theo đuối hoa khôi là Vu Tiểu Phái, mà Vu Tiểu Phái cũng cùng gã đi hẹn hò vài lần chỉ tiếc cuối cùng không chấp nhận gã. Trịnh Hải Dung tối nào cũng hậm hực chạy ra ngoài trường uống rượu say, nhưng sáng hôm sau vẫn kiên trì mua đồ ăn sáng cho Vu Tiểu Phái chẳng qua Vu Tiểu Phái luôn từ chối không chút lưu tình.
Rốt cục sau một lần uống rượu, Trịnh Hải Dung nhịn không được lại hẹn Vu Tiểu Phái ra nói chuyện. Có lẽ Vu Tiểu Phái không muốn cùng gã tiếp tục dây dưa nữa nên cũng đồng ý.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện ngay ven hồ ngắm cảnh trong trường, không biết vì sao lại xảy ra tranh chấp, Trịnh Hải Dung bởi vì say rượu nên tay không kiểm soát lực liền đẩy Vu Tiểu Phái vào trong hồ.
Thành phố H mặc dù là vùng ven biển nhưng vẫn có không ít dân bản địa là vịt cạn. Vu Tiểu Phái không biết bơi, Trịnh Hải Dung cũng không biết bơi. Khi Vu Tiểu Phái dãy dụa thét chói tay trong cái hồ sâu chưa đến ba thước Trịnh Hải Dung cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhanh chóng kêu cứu với những người xung quanh.
Cuối cùng Vu Tiểu Phái cũng được cứu, kịp thời đưa đến bệnh viện, không nguy hiểm tính mạng nhưng vẫn bị viêm phổi, tinh thần phải chịu kí©h thí©ɧ quá độ bây giờ vẫn đang nằm viện điều trị.
Chuyện này vừa xảy ra đêm hôm qua thì sáng sớm hôm nay đã lên trang nhất báo chí ở thành phố H, các đài truyền hình trong nước cũng không ngừng đưa tin. Hiện tại những người điều hành trường cơ sở đều sợ hãi, không biết sau khi xảy ra tai nạn giao thông rồi cả sự kiện ảnh hưởng đến tính mạng sinh viên lần này sở giáo dục sẽ “chỉnh đốn” trường học, hay là nói “chỉnh đốn” bọn họ như thế nào.
Trường học liên tiếp xảy ra chuyện, lãnh đạo trong trường chắc chắn sẽ bị kỷ luật. Nói tóm lại, Quách Danh Sinh đã bị sở giáo dục điều đến nông thôn làm thầy giáo dạy đại số, bị giáng chức vô cùng triệt để.
Buổi chiều, khi Lâm Hạo Sơ đến lớp còn nhận được điện thoại của Quách Danh Sinh, Quách Danh Sinh mời hắn vào phòng làm việc ngồi một chút, giọng nói tràn ngập bối rối và khẩn cầu.
Lâm Hạo Sơ đương nhiên hiểu rằng lão đang muốn nhờ hắn móc nối quan hệ, dù sao từ chủ nhiệm của một trường quý tộc bị “giáng chức” đến trường tiểu học ở nông thôn không nói về thân phận địa vị, ít nhất quan hệ giữa hai người và tiền lương đã là sự tồn tại cách biệt một trời một vực. Nhưng may là như thế, Lâm Hạo Sơ vẫn là mặc kệ.
Quách Danh Sinh xuất thân phổ thông không có gia thế bối cảnh, khi công tác ở trương cơ sở đại học H ít ra còn vài người bạn nhưng xảy ra chuyện lần này ai cũng không muốn mạo hiểm cứu lão.
Hiện giờ ngoại trừ những bạn bè này, người duy nhất có bối cảnh Quách Danh Sinh quen được cũng chỉ có Lâm Hạo Sơ, bởi vậy có thể nói lão xem Lâm Hạo Sơ như cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Lão nóng nảy chờ đợi trong văn phòng thật lâu cuối cùng cũng thấy Lâm Hạo Sơ đến liền vội vàng tiến đến.
Đối mặt với Quách Danh Sinh giống như chỉ sau một đêm liền tùy tụy già thêm mười tuổi, Lâm Hạo Sơ nhìn về tấm bảng ghi đạo đức nhà giáo treo trên tường đằng sau lưng lão—— Tất cả vì học sinh, thản nhiên nói: “Ngài chỉ cần để những lời này trong lòng một chút, thật ra cũng đủ rồi.”
Tất nhiên là cuối cùng Lâm Hạo Sơ không giúp đỡ Quách Danh Sinh. Khi rời đi hắn nhịn không được nghĩ, chỉ mong người mới được điều đến đây nhậm chức có thể làm tốt cái “đạo đức nhà giáo” kia, cũng nghiêm túc ghi nó ở trong lòng…