Trong cái thời đại mà một nhà hai người đều làm công ăn lương, mỗi tháng thu nhập chỉ có hơn một ngàn, thì việc một, hai vạn đối với các gia đình bình thường khác đã không ít rồi.
Cho dù Quách Lệ Hoa ở kho lương có chức vụ này nọ nhưng lương tháng cũng ba cọc ba đồng. Nhiều năm nay, kiếm được rồi tích góp chắc chắn cũng chẳng được bao nhiêu.
Hơn nữa, Tề Lỗi cũng biết, chính là trong mùa hè này, cuối cùng bố cậu cũng suy nghĩ thông suốt rồi, quyết định xuống biển, số tiền dư ở trong nhà cũng nhiều hơn.
Cho nên, tóm gọn lại mà nói, Tề Lỗi quyết định bản thân phải kiếm ra được ít tiền, góp thêm ít tiền vào cho gia đình, cố gắng giảm nhẹ gánh nặng cho bố mẹ một chút.
Đây cũng là nguyên nhân mà vừa nãy phải dỗ dành mẹ, tiêm trước một liều thuốc dự phòng,
Đừng để đến lúc thật sự kiếm được tiền mang về lại dọa cho bố mẹ một trận, vậy chẳng hay tí nào.
Còn về việc phải làm cái gì, làm như thế nào thì hắn còn cần phải suy nghĩ cẩn thận một chút.
…
Một buổi tối, Tề Lỗi nằm trên giường suy nghĩ chuyện này, Tề Quốc Quân và Quách Lệ Hoa trở về thấy cậu đang nằm, cũng cho là con trai đã mệt, không đi làm phiền cậu.
Mà Đường Dịch và Ngô Ninh cũng không đi qua, không biết là bị chập mạch ở đâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, bố mẹ Tề vẫn đi làm như bình thường.
Tề Lỗi ăn sáng xong, ngồi trong phòng, viết viết vẽ vẽ trên vở phác thảo.
Hơn 9 giờ, Đường Dịch và Ngô Ninh đánh tới, nằm sấp ở chỗ cửa sổ rồi bắt đầu tám chuyện:
- Có biết gì chưa? Tối hôm qua Dương Đại Cường về nhà dần cho Dương Kim Vĩ một trận nhừ tử. Cuối cùng cũng hỏi ra được, thì ra nó thật sự là đang yêu đương qua lại với Trịnh Tiểu Yến. Tối qua dì Vương náo động rầm trời ở nhà nó, suýt nữa là lật tung nóc nhà bọn họ lên rồi ấy chứ.
Tề Lỗi không có chút sức lực nào nói:
- Nghe rồi.
Tối hôm qua, tiếng động ở cách vách hơn 1 giờ khuya mới dần yên ắng trở lại, nhưng Tề Lỗi lại chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào. Không phải là vì báo thù, mà là vì… Thành công giải cứu một thiếu nữ lỡ bước, tích chút đức thôi mà!
Gọi Đường Dịch, Ngô Ninh vào trong phòng:
- Nói chính sự một chút!
Hai người nghi ngờ, Tề Lỗi rất ít khi trịnh trọng như thế.
Vừa mới đi vào phòng, thì một đứa đã ngả ung ra nằm trên giường, còn một đứa trèo tót lên bàn học để ngồi:
- Nói đi!
Tề Lỗi trầm ngâm một lát:
- Trước muốn hỏi hai chúng mày một câu, bọn mày đã từng kiếm tiền chưa?
Đường Dịch và Ngô Ninh trợn trắng mắt:
- Hỏi cái câu chết tiệt gì thế? Mày đã kiếm được tiền rồi hả?
Tề Lỗi:
- Vậy tụi mày có muốn biết mùi vị của việc kiếm được tiền nó như nào không? Tiêu tiền mà mình tự kiếm ra nó có cảm giác như thế nào không?
Tề Lỗi dùng hết khả năng mê hoặc hai người bọn họ.
Kết quả, Đường Dịch và Ngô Ninh lắc đầu như điên:
- Không muốn!
Đường Dịch:
- Mục tiêu của tao đó chính là ăn bám lão Đường cả đời này, không phải làm cái gì hết!
Tề Lỗi thất bại ê chề, thuật nghiệp hữu chuyên công (mỗi ngành nghề đều có chuyên môn riêng), thành công học được bài học mà cậu thật sự không biết.
…
"Bỏ đi."
Nếu cậu không mê hoặc nổi vậy thì cứ để họ biết được chân tướng đi. Cậu vẫy tay với hai người họ:
- Móc hết tiền ra đi.
- Làm gì?
Đường Dịch cực kỳ không tình nguyện nhưng cậu ta lại vừa hỏi vừa móc một đống mấy cục tròn vo từ trong túi quần ra. Có một cục 5 đồng, cũng có 10 cục 50 đồng.
- Nhiều thế…
Ngô Ninh cũng móc sạch túi quần rồi nhưng cậu ta cực kỳ luyến tiếc: "
- Sáng sớm hôm nay tao mới khấu trừ từ chỗ lão Ngô 20 tệ, chắc mày sẽ không… lấy hết đấy chứ?
Tề Lỗi không nói gì. Cậu gom tiền lại một chỗ. Chỉ trong chốc lát cả ba người họ đã nhìn ra sự chênh lệch.
Ngô Ninh chỉ có hơn 20 đồng, còn có cả tiền hào. Mà Đường Dịch lại có hơn 80 đồng. Hơn nữa tên này chắc chắn là vẫn chưa móc sạch túi.
Mấy cái này chưa đủ. Hai người nhìn thẳng vào nhau:
- Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
Đường Dịch kinh ngạc:
- Chết tiệt! Đủ rồi đấy! 100 đồng lận đó! Còn chưa đủ cho mày dùng sao?
- Đừng phí lời! Đêm qua bố Đường về nhà rồi. Ông ấy cũng đã "xuất huyết" rồi chứ?
- Không được, không được!
Đường Dịch cuống cuồng:
- Không dễ gì lão Đường mới về được một chuyến. Bảo là kì nghỉ hè này dài nên cho tao một nghìn. Nên mày đừng có mà mơ tưởng.
- Một nghìn!?
Ngô Ninh cũng kinh ngạc. Cậu ta bắt đầu liếʍ môi. Kỳ nghỉ hè này thoải mái rồi.
Còn Tề Lỗi, quả thực chẳng còn lời gì để nói.
Cái thời này, làm gì có đứa trẻ nào sỡ hữu số tiền tiêu vặt lên đến con số một nghìn cơ chứ? Đường Dịch này mà không bị lão Đường nuông chiều thành nhị thế tổ thì quả đúng là kỳ tích.
Nhưng điều này lại đánh thức Tề Lỗi. Cậu lấy một hộp tiền tiết kiệm từ trong ngăn bàn học ra ngoài.
Nếu Tề Lỗi nhớ không nhầm thì chỗ đó có đồ vật, hình như còn không ít.
Bốp một tiếng, cái hộp vỡ nát. Bên trong có bốn tờ tiền ông Mao*, còn có một ít tiền 5 đồng, 10 đồng. Cộng vào với nhau còn chưa tới năm trăm.
*: Tờ 100 tệ cũ.
Đây là tiền mừng tuổi vào dịp Tết được cậu giữ lại cho đến bây giờ.
Không thể không nói ba người các cậu có một ưu điểm là không tiêu tiền lung tung. Điều này phải kể đến công dạy dỗ từ nhỏ của Thôi Ngọc Mẫn.
Thấy Tề Lỗi lấy hết tiền ở đáy hộp ra, Ngô Ninh cuối cùng cũng nghiêm túc:
- Đầu đá, rốt cuộc mày muốn làm cái gì?
Tề Lỗi vừa đếm tiền vừa nói:
- Không phải tao đã nói rồi sao? Tao muốn tự kiếm một chút để thử cái cảm giác tiêu tiền của mình.
Cậu vẫy tay với hai người:
- Mau lên. Lấy hết tiền trong nhà ra đây. Xem như cho tao mượn.
Trong tay Đường Dịch tối thiểu liền có một nghìn. Nếu như cậu ta cũng đập hộp tiền tiết kiệm thì có lẽ còn nhiều tiền hơn.
Còn Ngô Ninh, tên này keo kiệt vô cùng. Tiền của cậu ta sẽ chỉ hơn chứ không bao giờ kém Tề Lỗi.
Lúc này, Ngô Ninh cũng sắp khóc đến nơi:
- Anh đầu đá! Tao gọi mày là anh đấy. Chỗ tiền tiết kiệm đó là tao dành dụm để mua Walkman* đấy!
*: là tên gọi của một dòng máy nghe nhạc nổi tiếng của hãng Sony, ra đời vào năm 1979.
Tề Lỗi vừa nghe thấy Walkman của Sony thì nói:
- Đợi thêm một năm đi! Có MP3 rồi ai còn dùng máy nghe băng cassette cá nhân nữa?
- Cái gì?
Ngô Ninh không hiểu lắm:
- Vì sao gọi là MP3?
- Có nói thì mày cũng không hiểu đâu. Dù sao thì mày cứ đưa tiền ra đây là xong.
Ngô Ninh bại trận, hoàn toàn không nỡ nhưng cậu ta cũng không hề do dự mà cùng Đường Dịch ngoan ngoãn về nhà lấy tiền.
Không lâu sau, một người ôm một hộp tiền tiết kiệm. Trong tay Đường Dịch còn nắm chặt mười tờ tiền ông Mao mới toanh.
Ngô Ninh:
- Chỗ này của tao hơn 700.
Không đếm thì không sao nhưng vừa mới đếm thì Tề Lỗi đã nhảy cẫng lên. Ba người các cậu có nhiều tiền vậy sao? Hơn hai nghìn… cũng sắp ba nghìn chứ chả ít!
Nhưng đó cũng là toàn bộ tiền trong nhà của ba người.
Sau một hồi cân nhắc suy nghĩ, Tề Lỗi cảm thấy bản thân sẽ không dùng hết nhiều tiền như vậy nên chỉ lấy 500 đồng từ chỗ Đường Dịch và 500 đồng từ chỗ Ngô Ninh thôi.
- Xem như cho tao vay đi!
- Đừng!
Ngô Ninh lập tức ngăn cản:
- Với cái dáng vẻ nghèo túng đấy của mày thì lấy gì để trả chứ?
Sau đó cậu ta lại nói:
- Mày đi kiếm tiền thật à? Không phải là làm cái gì khác đó chứ?
Thấy Tề Lỗi gật đầu, Ngô Ninh cắn răng nói:
- Vậy xem như bọn tao góp cổ phần cùng mày đi.
- Được!