Đời trước Tề Lỗi có rất nhiều sự tiếc nuối, cũng đã nghĩ qua, nếu như có thể quay lại thời thiếu niên, bản thân nên làm những gì.
Là chạy lên phía trước theo sát dòng chảy hớt hả của thời đại, ngồi ôm tài phú? Hay là rẽ mình sang phải trong những thời khắc quan trọng, đi theo một con đường khác?
Tuy nhiên, khi bản thân đã thật sự quay về năm 1998, thật sự ở thời kỳ thanh xuân tuổi trẻ, Tề Lỗi mới phát hiện, những thứ này rất quan trọng, nhưng không phải là quan trọng nhất.
Lúc này đây, ánh hoàng hôn còn rọi bóng, chưa bị làn sương che khuất.
Mười sáu tuổi, hai bàn tay trắng trong như ngọc, chưa bị nhuốm bẩn, chai sần bởi cuộc sống đầy toan tính.
Chiếc bụng phẳng lì vẫn còn có cơ bắp, không phải là chiếc bụng đầy mỡ tròn xoe.
Mỗi buổi sáng sớm mở mắt ra, đơn giản chỉ cần nghĩ đến hôm nay muốn chơi cái gì, học cái gì, mà không phải là đau đầu vì trong tài khoản còn bao nhiêu tiền. Còn đủ để trả tiền thuê phòng ăn ở hay không? Đứa nhỏ có hiểu chuyện không? Làm sao để chăm sóc ông bà già?
Làm sao để an ủi người vợ suốt ngày than oán? Xăng 95 rốt cuộc thì đến khi nào mới ngừng tăng? Có cần phải tập nặng hơn không nhỉ, tránh xa cái lớp vỏ ngoài khỏe mạnh nhưng bên trong thực chất mục nát?
Rốt cuộc thì sách mới viết có ổn hay không? Một ngày phải viết thêm bao nhiêu, các vị độc giả đáng kính sẽ ngoan ngoãn rút hầu bao ra tặng thưởng tháng không…
Mà những thứ này, sẽ không bao giờ xuất hiện trong các vấn đề của tuổi mười sáu hiện tại.
Tuổi mười sáu!
Cái tuổi mà vẫn còn ngày nhớ đêm mong đến một cô gái, còn chỉ bởi vì một ánh mắt thoáng nhìn mà trái tim đập loạn nhịp, sung sướиɠ đến độ toàn thân run rẩy.
Độ tuổi mà đến cả thượng đế cũng phải khoan dung, thời gian cũng phải khai ân!
Trân quý như thế lại chỉ có một lần, không thể quay về, không thể có thêm lần thứ hai.
Cho nên:
Tề Lỗi phải luyện dã cẩu quyền trong “Kim Dung quần hiệp truyện” lên cấp 10.
Phải nhân lúc QQ vẫn chưa đổi tên, vẫn còn dùng cái tên OICQ mà lập một cái tài khoản có 5 chữ số (tài khoản QQ bây giờ có 12 chữ số), sau đó lựa chọn một cái mã tài khoản nào mà ngầu nhất, trở thành người bạn cool ngầu, soái ca nhất trong đám bè bạn.
Cậu phải một lần thi được hạng nhất, một lần làm con nhà người ta.
Cậu muốn thích một cô gái trong trường, trải nghiệm một tình yêu thuần khiết nhất.
Cậu muốn lướt được một con “rồng con đau khổ”, có đao Song Đan trên lưng.
Cậu muốn lưu giữ thanh xuân trên những sân khấu concert ca nhạc từ bắc đến nam, muốn 20 năm nữa có thể ngồi chồm hổm cùng đám anh em trên đường, uống chút bia, chút rượu, mồm tán phét mọi chuyện trên trời dưới đất,
Cậu muốn thanh xuân của đời này không còn tiếc nuối như thế nữa!
Lúc này, trời đã bắt đầu sẩm tối, bầu trời đêm những năm 90 sáng lấp lánh ánh sao, khiến cho trái tim của con người ta cũng phải rụng rời.
Ánh mắt của Tề Lỗi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tay gối ra sau đầu, cười hi hi ha ha mấy tiếng, đây mới thật sự là thanh xuân của đời 8x, là thanh xuân mà cậu muốn!
Đương nhiên, tất cả những mộng tưởng xa rời sự góp sức của tiền bạc cũng đều là những trò đùa giỡn đầy kệch cỡm mà thôi,
Là một người trùng sinh, những không thể có ngoại lệ, cũng phải bắt kịp bước tiến của thời đại, góp chút tiền của cho cuộc sống. Nhưng đó không phải là tất cả, còn có thể đợi thêm một khoảng thời gian nữa.
Nhưng mà, lúc này đây, Tề Lỗi thật sự rất cần tiền.
…
Đầu tiên, Tề Lỗi muốn đi học, quay lại trường học một lần nữa, đi trên một con đường hoàn toàn khác với hậu thế, vậy nên đã có chỗ phải cần dùng đến tiền.
Lúc sắp bước ra khỏi trường thi, trong lòng cậu đã có tính toán kỹ lưỡng về cuộc thi lần này rồi.
Lời nói với bố mẹ không phải là lời nói dối, lần này Tề Lỗi thi chắc được tầm từ 300 đến 400 điểm gì đó.
Đối với những học sinh khác, điểm số như thế này chắc chắn là một sự sỉ nhục. Nhưng đối với Tề Lỗi mà nói, có thể thi được như thế đã là không dễ dàng gì rồi.
Mà nhìn chung điểm chuẩn trúng tuyển của các trường cao trung Thượng Bắc mỗi năm, 600 là điểm tuyệt đối, hơn 500 điểm một chút là đã có thể nộp vào những trường cao trung trọng điểm rồi, cũng chính là trường thuộc bộ cao trung trung học Thực Nghiệm hoặc là trường Nhị Trung.
Ở tuyến trọng điểm thì đều trên lệch nhau tầm khoảng 50 điểm, ước chứng tầm khoảng 460 là tuyến trình độ nghị giá thứ nhất.
Nói tục ra thì là tiểu nghị giá, chắc là Đường Dịch và Ngô Ninh sẽ nằm trong khoảng trình độ này.
Mà dưới tiểu nghị giá tầm khoảng 50 điểm nữa thì là trình độ nghị giá thứ hai.
Nói tục hơn một chút thì đó là đại nghị giá, chắc tầm khoảng 410 điểm.
Sự khác biệt giữa hai tuyến nghị giá này, ngoại trừ giá cả khác nhau ra thì còn có học tịch cũng khác nhau.
Học tịch của tuyến đại nghị giá không thuộc trong những trường cao trung trọng điểm, mà là những trường trung học phổ thông khác, cũng được xem là dự thính trong những lớp học của các trường trọng điểm.
Nói trắng ra thì đây chính là cách mà người ta có thể trốn tránh quy tắc ở trong phạm vi cho phép của chính sách.
Các học sinh đến dự thính một mặt có thể được hưởng chất lượng giáo dục của các trường trung học trọng điểm, lại vừa không chiếm dụng sỉ số lên lớp trong các trường cao trung trọng điểm. Cho dù không thi được vào các trường đại học tốt, cũng sẽ không kéo chân chất lượng giảng dạy của trường.
Đương nhiên, điều này không liên quan gì đến Tề Lỗi.
Cậu đã tính hết cả rồi, dựa vào sự phát huy của cậu trong kỳ thi vừa rồi, nắm chắc 400 điểm, còn cách đại nghị giá một chút, còn phải chui thêm lỗ chó.
Nhưng mà, cho dù chỉ có một chút ít cơ hội, Tề Lỗi cũng không thể bỏ qua.
Nếu như thật sự đủ điểm vào tuyến đại nghị giá, Tề Lỗi nói gì cũng phải lên trọng điểm.
Không vì chất lượng dạy học của trường cao trung trọng điểm, cũng vì hoàn thành giấc mộng đời trước của mình.
Nhưng lại có thêm vấn đề, đại nghị giá thật sự chẳng rẻ chút nào! Riêng phí nghị giá không cũng hơn cả vạn rồi, hơn nữa học phí của mỗi học kỳ cũng cao hơn bình thường.
Nếu như thật sự có thể đủ điểm vào tuyến đại nghị giá, hoặc là kém cả mười mấy điểm, là có thể thông qua việc mua bán điểm mờ ám để du di.
Cái này người ta gọi là móc nối quan hệ.
Điều này đối với Tề Quốc Quân và Quách Lệ Hoa mà nói, lại là một trọng trách không nhỏ.