Vì là môn thi cuối cùng, tư tưởng của các thí sinh đều đã thả lỏng. Không biết làm thì là thật sự không biết làm. Có bừa thì cũng chả bừa đúng được.
Cho nên không chỉ có một mình Tề Lỗi nộp bài sớm. Lúc cậu đi ra ngoài, trên hành lang đã có không ít người đang tung tăng rồi. Ngô Ninh cũng ở trong số đó.
Nhưng mà cậu ta như vậy không phải vì tiếng Anh không được tốt mà hoàn toàn ngược lại. Ngô Ninh chính là dựa vào tiếng Anh để kéo thành tích lên.
Đổng Tú Hoa một lòng muốn đưa con trai ra nước ngoài cho nên bắt đầu từ năm lớp 7, bà ấy đã cho Ngô Ninh đi học thêm tiếng Anh rồi. Trên phương diện này, Ngô Ninh đã vượt xa Đường Dịch và Tề Lỗi.
Hai người vừa gặp nhau, không nói về thành tích, Ngô Ninh đã mở miệng nói: - Có lẽ một lát nữa tên điên kia sẽ quay về. Chúng ta làm gì đây?
Tề Lỗi không hề nghĩ ngợi mà nói:
- Đi, tao mời mày ăn kem que.
Ngô Ninh liền vui mừng hớn hở:
- Anh đầu đá trượng nghĩa.
Hai người cùng sóng vai nhau bước ra khỏi trường học, lúc nào cũng có người quen đi tới chào hỏi.
Đương nhiên, bọn họ không hướng vào Tề Lỗi mà đều là các mối quan hệ của Ngô Ninh.
Tên này từ trước đến nay là kiểu người rất biết "lấy lòng người khác", có tên có tuổi ở Nhị Trung.
Bất kể học giỏi hay học dốt, hiền lành hay nặc nô, không phải bạn bè thì cũng quen mặt.
Không thì sao cậu ta lại có biệt danh Ngô tiểu tiện chứ, đến tiện nhân cũng thích nữa là.
Tề Lỗi cố ý tới hiệu sách mà cậu từng đọc sách lúc trước. Cửa hiệu này giống như vây lấy trường học để làm ăn. Ở cửa còn để một cái tủ lạnh để bán đồ ướp lạnh nữa.
Lần trước lúc tới đó, Tề Lỗi đã nhìn thấy ở trước cửa có tủ lạnh rồi.
Ông chủ hiển nhiên là còn nhớ rõ Tề Lỗi. Vừa mới nhìn thấy cậu thì trong lòng ông ấy đã hồi hộp một phen. Ông ấy còn tưởng đứa trẻ xui xẻo này lại tới đây để chiếm tiện ích.
Không ngờ Tề Lỗi lại móc ra 10 đồng rồi đưa cho ông ấy:
- Đợi lát nữa rồi tính luôn một thể.
Nhưng điều này lại khiến ông chủ vui mừng. Hai chàng trai này nếu như muốn ăn thoải mái thì 10 đồng chắc chắn là không đủ rồi, chắc chắn còn có thể kiếm nhiều hơn so với việc ông ấy bán sách vở.
Ở cái thời đại này, thu nhập hàng tháng của công nhân viên chức ở thành phố và thị trấn nhỏ cũng chỉ trên dưới 500 đồng. Nửa cân xương sườn mới có 4 đồng 5. Vụ làm ăn 10 đồng đã không phải là con số nhỏ rồi.
Ngô Ninh tất nhiên là chọn loại đắt tiền để ăn rồi. Kem Meadow Gold, kem hình bàn chân, mỗi tay cầm một que.
Còn Tề Lỗi lại lấy một "túi nước đá" cắn mở một góc rồi hút lấy loại nước ngọt có ga không mấy vừa miệng kia.
Thay vì nói cậu uống nó vì mùi vị thì nên nói cậu đang hoài niệm thì đúng hơn.
Nhưng phàm là những đứa bé từng đi qua thập niên 90 thì vào mùa hè nóng bức còn có ai chưa từng ngậm túi nước đá trong miệng mà hút lấy từng ngụm nước mát chứ!
Nhưng vào lúc hai người dựa vào tủ lạnh bắt đầu chiến đấu thì lại nhìn thấy một chiếc xe đạp leo núi mới toanh dừng lại trước mặt mình.
Đường Dịch rẽ ngôi ba bảy đẹp trai ngời ngời:
- Chết tiệt! Ăn mảnh?
Tề Lỗi và Ngô Ninh đều rất kinh ngạc:
- Sao mày lại chạy ra đây?
Phòng thi của tên này ở Tam Trung, cách khá xa.
Đường Dịch trừng mắt:
- Một giờ trước anh đây đã ra ngoài rồi!
Cậu ta xuống xe rồi ném nó vào trong góc, sau đó mở tủ lạnh ra tìm kiếm.
- Ông chủ, có coca không?
Động tác của cậu ta liền mạch, vô cùng tiêu sái.
Ba người họ cứ vậy mà đứng ở cửa hiệu sách, trông cái tủ lạnh rồi vừa ăn vừa uống. Trong lúc đó bọn họ còn nói chuyện về nữ sinh, chém gió giống như ba tên lưu manh vậy.
Nhưng đây chính là thanh xuân, cái gì cũng nói toạc ra được.
Đương nhiên nếu như còn có thêm hai ba nữ sinh nữa, cho dù không phải là kiểu tình cảm nam nữ mà chỉ thân thiết mập mờ như anh em với nhau thì cũng đủ để họ cất giấu vào trong ký ức, để mấy năm sau họ vừa nhâm nhi chén rượu vừa nhớ lại chuyện xưa.
Nói chuyện được một lúc thì Đường Dịch đề nghị về nhà. Tề Lỗi hơi do dự rồi cũng đồng ý.
Thế là một chiếc xe đạp leo núi chở một lúc ba người các cậu.
Ngô Ninh thì co ro trên đòn dông, còn phải ghì sát eo vào ghi-đông.
Tề Lỗi ngồi ở ghế sau là thoải mái nhất.
Nhưng lại tội cho Đường Dịch phải dùng hết sức bình sinh, hì hà hì hục bị kẹp ở giữa hai người đã vậy cậu ta lại còn bị Ngô Ninh cười nhạo.
- Mày có biết đi xe không thế? Có thể chắc chắn chút được không?
Đường Dịch tức giận thét lớn:
- Ngậm mồm! Không thì mày lái đi.
…
- Chết tiệt! Đầu đá, mày có thể ngồi ngay ngắn được không? Đừng lắc lư như thế!
Tề Lỗi cười.
Nghe thấy thế, đột nhiên cậu cất cao giọng hát:
- Trong lòng tôi… từng có một ước mơ. Tôi muốn dùng giọng hát khiến bạn quên đi mọi sự đau đớn!
Ngô Ninh:
- Hãy để chúng tôi hát lên đổi lại nụ cười thật lòng của bạn…
Đồng ca:
- Mừng cho cuộc sống của bạn từ nay đã không giống với mọi người.
- Nắm chặt từng phút giây trong cuộc sống…
- Dốc hết sức để tiến đến với ước mơ trong lòng chúng ta!
- Chưa từng gặp mưa gió thì sao thấy được cầu vồng? Chẳng có ai là có thể tùy tiện thành công được…
- Ngô Tiểu Tiện, mày là lợn sao? Cả lời bài hát cũng chẳng nhớ!
- Tao thích…
Ba cậu thiếu niên dần dần đi xa.
Nhưng trong bóng râm ở cổng trường, những gì Từ Thiến nhìn thấy lại là một bức tranh kỳ lạ.
Giao lộ hình chữ T ở trước cổng trường Nhất Trung, một con đường đất vừa bẩn vừa hỗn loạn kéo dài đến một nơi xa xôi. Đập vào mắt đều là những ngôi nhà đổ nát.
Đó là đường về nhà của Tề Lỗi.
Còn người con trai khiến cô rung động đó đang ngồi lắc lư ở ghế sau, miệng ngậm một bịch nước đá, đang ngâm nga không rõ lời bài hát nào đó.
Mà con đường đối diện ở ngay trước mặt Từ Thiến cũng là một con đường thẳng dẫn đến một nơi xa xôi.
Đó là đường đi vào thành phố. Mặt đường rải nhựa mới tinh. Những ngôi nhà cao tầng mọc lên ở hai bên đường và trung tâm thành phố phồn hoa ở nơi xa xôi lại như ẩn như hiện. Đó là đường về nhà của Từ Thiến.