Chương 19
ớt chỉ thiên (trái hướng lên trời)
Về đến nhà, Khang Đồng Hân hoàn toàn không nhìn ra sắc mặt dị thường của hai người bị đẩy đến bàn ăn.
– “Hôm nay em làm lẩu uyên ương! Đây là em học hỏi của a mụ cách vách, bên này là lẩu cay dành cho tiểu Thành, bên còn lại là không cay.” Khang Đồng Hân vui sướиɠ nói.
Đúng là vào mùa đông, ăn lẩu tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất. Suốt cuộc đời, trong trí nhớ Y Lương, tựa hồ đã nếm qua lẩu một lần, đó là khi mẹ của cậu chưa qua đời, khi đó người một nhà ngồi vây quanh bàn, vị ớt nóng hầm hập tràn ngập trong phòng, làm kẻ khác phải thèm nhỏ dãi.
Sau này, không còn có cơ hội, bất kể là do cuộc sống gian khổ hay là tới Khương gia ở, có lẽ vẫn có thể ăn qua một hai lần nữa nhưng cũng không có loại tư vị này.
Mà cảm giác ngày hôm nay cũng thực ấm áp. Cho dù nhà có chút đổ nát nhưng cậu cảm thấy Khang Đồng Hân thật tốt, đương nhiên nếu không có Khương Hàn ở đây thì càng tốt hơn nhiều.
Khương Hàn sau khi theo vào, sắc mặt liền thoáng dịu đi, đối mặt với Khang Đồng Hân dĩ nhiên là bằng dáng vẻ nho nhã lễ độ, vẻ mặt ôn hòa.
– “Tôi cũng thích ăn cay.” Khương Hàn đạm cười, lúc nói chuyện, ánh mắt liếc sang Khang Đồng Thành phía đối diện, loại ánh mắt lạnh lùng.
– “Vậy sao? Thế thật tốt quá, em vốn nghĩ Khương tiên sinh không ăn được cay, cho nên mới… Hiện tại xem ra có chút dư thừa.” Khang Đồng Hân nói vậy liền có chút ngượng ngùng, cúi đầu, rõ ràng là săn sóc lại làm như là làm sai chuyện rồi.
Khang Đồng Thành vừa muốn mở miệng liền nghe Khương Hàn nói:
– “Như vậy tốt lắm, ăn nhiều ớt dễ bị nóng trong người, ăn một chút ớt lại ăn một chút không có ớt, tốt cho dạ dày hơn.”
Khang Đồng Hân nghe Khương Hàn nói như thế, nguyên bản ngượng ngùng liền đổi thành thẹn thùng.
– “Khương tiên sinh thích là tốt rồi, em đem đồ ăn đã chuẩn bị xong ở nhà bếp ra ngay.” Nói xong đã hướng phòng bếp đi.
Khang Đồng Thành nhìn thấy Khang Đồng Hân như vậy chỉ biết thở dài, thật đúng là đơn thuần còn hơn cậu lúc trước vài phần. Gặp người như Khương Hàn, không thể nghi ngờ là bất hạnh của chị ấy, chuyện sau này, rốt cuộc có phải xảy ra như vậy, cũng không chắc đâu! Có lẽ Khương Hàn sẽ không phải như lời đồn trở thành Khương Hàn kia, Lý Quang Vinh Vũ cũng không phải âm hiểm giả dối thậm chí diện mạo đáng khinh, mà Khang Đồng Hân cũng không phải một Khang Đồng Hân vô tình vô nghĩa hãm hại vị hôn phu phải vào tù, hiện giờ ba nhân vật chính đều có bề ngoài tốt đẹp, như vậy chuyện sẽ phát sinh như thế nào…? Ai mà biết được? Có lẽ nguyên bản thế giới này cũng đã thay đổi, Khang Đồng Thành chính là lơ đãng nghĩ đến việc này, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, cậu có thể sống lại trên cơ thể em trai của Khang Đồng Hân, như vậy em trai của Khang Đồng Hân trong quá khứ là như thế nào? Làm sao? Đã chết rồi? Có lẽ… Căn bản không tồn tại? Có lẽ cậu đi vào thế giới này tiếp cận không phải Khương Hàn của quá khứ, đây là một người thời không bị vặn vẹo, những người này cũng những người kia cũng không giống nhau… Bọn họ có hiện tại, cũng có tương lai của họ, nhưng tựa như lúc trước cậu từng nghĩ, tại trong thế giới này Khương Hàn sẽ không gặp được một đứa nhỏ tên Y Lương…
– “Tiểu Thành, làm sao vậy? Không muốn ăn lẩu?” Khang Đồng Hân vừa bưng đồ ăn ra đã bắt gặp vẻ mặt kỳ quái của Khang Đồng Thành, liền dò hỏi.
Khang Đồng Thành lập tức phục hồi tinh thần lại, nói:
– “Như thế nào lại không ăn? Em nghe đến lẩu là muốn chảy nước miếng!”
– “Vậy là tốt rồi, thật vất vả chị mới mua được ớt Triêu Thiên (ớt chỉ thiên), thêm vào nồi lẩu một chút, thực đủ vị nha!” Khang Đồng Hân đem đĩa đồ ăn đặt trên bàn, sau đó ngồi xuống cười nói.
Đừng nhìn Khang Đồng Hân bình thường dịu dàng yếu đuối, kỳ thật cũng rất thích ăn đồ cay, trình độ cũng không thua Khang Đồng Thành. Lúc trước Khang Đồng Thành sinh bệnh, một bàn đồ ăn đều không dám để ớt, kỳ thật đối với hai người đều nhạt thếch.
Thức ăn trên bàn không có nhiều thịt, tuy nhiên để ba người ăn cũng coi như là sảng khoái.
Khang Đồng Thành có khi lơ đãng nhìn đến Khương Hàn phía đối diện, môi bị nóng đến ửng đỏ, nhưng có vẻ ăn rất ngon lành.
Khương Hàn trong trí nhớ, thẳng đến khi tuổi già cũng chưa từng ăn kiêng, ông ấy thích ăn cay liền ăn, cũng không quản bác sĩ riêng nói người lớn tuổi phải ăn nhạt.
Khương Hàn ngẩng đầu, nhìn cậu một cái, lúc hai ánh mắt chạm vào nhau, ánh mắt trở nên phức tạp.
Một bữa cơm không có uống cũng không còn tiết mục nào hứng thú tiếp theo nhưng cũng mất mấy giờ mới xong. Ba người ăn xong đều nhẹ nhàng thở ra, biểu thị đã no căng.
– “Hai người cứ ngồi đó, chị đi pha ấm trà, ăn xong một bữa khẩu vị nặng như vậy nên uống trà để nhuận cổ họng.” Khang Đồng Hân vừa dọn dẹp đồ ăn trên bàn, vừa nói:
– “Không nghĩ tới Khương tiên sinh ăn cay nhiều vậy… Lẩu này em đã bỏ không ít ớt, người bình thường đều ăn không nổi đâu.” Khang Đồng Hân đối Khương Hàn cười cười, lời này là khen.
Khương Hàn cũng cười:
– “Tôi vốn thích ăn cay, bất quá ở khách sạn cũng không có giống như em làm đủ vị, không ấm không nóng ngược lại cảm thấy chán ngấy.”
– “Ha ha…Vậy sau này…”
– “Khương tiên sinh, ngài nhiều tiền như vậy chẳng lẽ không thể mời được đầu bếp giỏi?”
Khang Đồng Hân chưa kịp nói hết, Khang Đồng Thành xen vào, cậu nhìn thần thái của Khang Đồng Hân cũng biết, lời nói kế tiếp của Khang Đồng Hân chính là mời Khương Hàn thường đến nhà chơi linh tinh này nọ rồi. Cậu thực không chịu nổi ở nhà cũng phải ngày ngày diễn trò.
– “Ha ha, tay nghề của đầu bếp làm sao có thể so cùng Đồng Hân chứ!” Khương Hàn nói thập phần thành thực.
Cho dù Khang Đồng Thành cũng nhìn không ra sơ hở nào, huống chi là Khang Đồng Hân, một tiếng Đồng Hân của hắn đã làm cho mặt cô đỏ hồng, huống chi là khen đến như vậy.
Lập tức hai má đỏ hồng nói “Ngài quá khen!” Rồi sau đó liền dọn chén bát trở vào bếp.
Khang Đồng Hân ở trong bếp rửa chén, mất một ít thời gian, còn Khang Đồng Thành cùng Khương Hàn ở trong phòng khách không rộng lớn, không khí trong đó có thể nói là quỷ dị.
Khang Đồng Thành vẫn nghĩ muốn vào phòng mình nhưng lại nghĩ đến Khang Đồng Hân, chỉ có thể cúi đầu chịu đựng.
– “Cậu rất không muốn nhìn đến tôi.” Không cố ý đè thấp thanh âm lộ ra chút ít lãnh đạm, Khương Hàn nghiêng nghiêng đầu nhìn Khang Đồng Thành.
– “Vừa rồi lúc ăn cơm không phải cậu còn nhìn lén tôi sao? Rõ ràng đối với Khương Hàn nhớ mãi không quên, cần gì thấy tôi liền làm ra vẻ mặt chán ghét, ít nhất khuôn mặt này của tôi vẫn có thể giúp cậu nhớ lại những thứ tốt đẹp!”
Khang Đồng Thành ngẩng đầu nhìn Khương Hàn, chỉ thấy khuôn mặt này của hắn quả thật sẽ làm cậu nhớ lại lúc trước, nhưng càng nhiều đau xót, ít nhất khuôn mặt này chứng minh Khương Hàn này không phải là Khương Hàn kia.
– “Có một số việc nên quên thì không nên nhớ lại, đặc biệt là hy vọng hoàn toàn xa vời.
– “Tương tự thì thế nào? Vĩnh viễn không có khả năng giống nhau. Nếu đem nội tâm của ông lấy hết ra ngoài, đem của ông ấy đưa vào, có lẽ vẫn sẽ khác biệt.” Khang Đồng Thành lãnh đạm nói, ánh mắt không nhìn về phía Khương Hàn mà là không biết đã khóa ở chỗ nào.
Khương Hàn tựa hồ bị câu nói kia làm cho sửng sốt, thật lâu sau mới nở nụ cười nhưng bên trong nét tươi cười này tựa hồ có vài phần chua sót, đương nhiên Khang Đồng Thành không ngẩng đầu nên sẽ không nhìn thấy, dĩ nhiên cũng không nhìn thấy phía sau chút chua sót kia để lộ ra âm hiểm độc ác.
– “Hai người làm sao lại chọn thời điểm tôi không có ở đây để nói chuyện, tôi đến thì lại im lặng rồi?” Ở phòng bếp loáng thoáng nghe thấy tiếng nói, khi bưng trà đi ra lại chỉ thấy hai người im phăng phắc không nói một lời, Khang Đồng Hân suy nghĩ sâu xa hỏi.
Khương Hàn đứng lên giúp Khang Đồng Hân kéo ghế.
– “Dĩ nhiên em không thể nghe được rồi, bởi vì đang nói về em mà!” Lộ ra chút ít thần bí, Khương Hàn nói.
– “Nói về em? Em thì có chuyện gì để nói?” Khang Đồng Hân chỉ vào mũi mình, bộ dáng kia thật có vài phần đáng yêu.
– “Đang nói chị vừa xinh đẹp vừa giỏi nấu ăn.” Khang Đồng Thành tiếp lời, tuy rằng không thích Khương Hàn nhưng cậu cũng không muốn Khang Đồng Hân biết mình bài xích Khương Hàn, nếu không vấn đề này vẫn sẽ tiếp tục.
Khang Đồng Hân lập tức cười duyên nói:
– “Đâu có? Tiểu Thành lại nói lung tung rồi, Khương tiên sinh đừng nghe nó.”
– “Tôi cảm thấy tiểu Thành nói không sai đâu.” Khương Hàn cười đáp lời, hai mắt híp lại nhìn thoáng qua Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành cũng nhìn liếc qua Khương Hàn, cậu không biết Khương Hàn rốt cuộc có thật sự yêu Khang Đồng Hân đơn thuần hay không, nhưng hiện tại chỉ có thể để như vậy!
Ba người ở hoàn cảnh mà Khang Đồng Hân cho rằng là hòa thuận vừa nói chuyện vừa uống trà, ước chừng đến 9 giờ Khương Hàn mới cáo từ!
Khang Đồng Hân xoa thắt lưng “Ai, mệt mỏi quá! Tiểu Thành, chỉ còn vài ngày nữa là đến cuối năm, ngày mai chị rảnh, em cùng chị ra ngoài mua chút đồ Tết đi!? Mấy ngày cuối năm phỏng chừng trong cửa hàng sẽ bề bộn nhiều việc, liền để giao thừa có được một ngày nghỉ ngơi!” Khang Đồng Hân tựa vào trên sopha nói.
Cô quả thật quá mệt mỏi, cũng là người đáng được hưởng hạnh phúc, chỉ tiếc, vận mệnh về sau của Khang Đồng Hân chính là như trên báo chí nói, một lời nhắn cũng không có liền đi theo Lý Quang Vinh Vũ hẳn là cũng hạnh phúc!
Khang Đồng Thành dùng tay giúp Khang Đồng Hân xoa bóp vai, Khang Đồng Hân cốt cách mảnh khảnh, khi nắm đến bả vai Khang Đồng Thành cũng không dám dùng sức
– “Được ạ! Em cũng muốn ra ngoài một chút.”
– “Ừm!” Khang Đồng Hân từ từ nhắm hai mắt, tựa hồ thực thoải mái “Xuống dưới một chút, đúng, tay phải dịch sáng trái một chút…”
Như thế, nếu không có phần trí nhớ này, không có đau đớn khi đối mặt với Khương Hàn, cậu chính là Khang Đồng Thành, có lẽ cũng thực hạnh phúc! ~