Chương 65: Mua sách

So với lần trước ở Mai Sơn Trang bị bọn thị vệ vây quanh, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du lúc này xem như thật sự cải trang đi ra ngoài.

Cố Thái hậu biết phu phu Hoàng đế đi ra ngoài không dẫn người cũng không nói cái gì. Tiêu Minh Xuyên bản thân chính là cao thủ, hắn là thiên phú võ học giống Cảnh Cùng Hoàng đế năm xưa. Mà ảnh vệ bên người hắn càng là cao thủ trong cao thủ. Tuy nói Cố Du bản thân không biết võ công, nhưng đi theo mấy người tuyệt thế cao thủ còn có thể xảy ra chuyện gì.

Ngồi trên xe ngựa sơn màu đen mái bằng bình thường, họ lặng lẽ ra khỏi hoàng cung. Tiêu Minh Xuyên cũng không cùng Cố Du thương lượng, tự giác liền đem xưng hô thay đổi:

“A Du, kế hoạch của ta là đi phố Tây Lâm nơi có cửa hàng bán sách, nghe nói gần đây có ra mấy quyển sách mới, được không?”

“Được, ta nghe Nhị ca.”

Dù xe ngựa chạy thực vững vàng, Cố Du vẫn kéo cái gối ôm mềm mại ôm vào trong lòng.

Cố Du xưa nay có thói quen mua sách, chẳng qua tất cả sách mua cũng không phải đều là thư tịch đứng đắn. Đương thời, chỉ cần không phải sách liên quan khoa cử khảo thí đều bị cho là không đứng đắn là tạp thư. Tạp thư là mấy quyển tiểu thuyết, văn xuôi du ký, sách nói về chuyện kỳ lạ linh tinh...

Cố gia vốn không cho phép con cháu xem tạp thư. Nhưng mà càng không cho xem, bọn trẻ trong lòng càng ngứa ngáy, càng muốn xem. Cố Tân, Cố Tương, Cố Chiết khi còn nhỏ đều không ngoại lệ, đều trộm xem qua.

Sau này, bị phụ thân phát hiện không chỉ không có trừng phạt mấy đứa con trai, càng không có đem cái gọi là tạp thư đốt sạch.

Mà phương pháp xử lý của Cố Tố thực đặc biệt, ông sai người đi thu thập tạp thư, dành riêng hai cái kệ để những quyển sách đó. Ba huynh đệ Cố gia muốn xem có thể xem, hoàn toàn không bị phản đối, nhưng mà xem xong về cần phải viết cảm tưởng giao cho ông kiểm tra.

Mới đầu, đám trẻ còn cảm thấy chơi khá tốt, viết liền viết, dù sao bọn họ ngày thường cũng sẽ cùng nhau thảo luận.

Không ngờ Cố Tố tiêu chuẩn rất cao, bọn họ viết cảm tưởng giao nộp lên toàn bộ đều không hợp cách, bị trả trở về yêu cầu viết lại. Ba huynh đệ tức khắc liền trợn tròn mắt, chỉ là mấy quyển tạp thư thì có thể viết ra bao nhiêu cảm tưởng sâu sắc chứ, chỉ là thứ đọc khi có thời gian rỗi thôi mà. Mọi người vì cái gì thích xem tạp thư, chính là bởi vì không yêu cầu suy nghĩ, không mệt đầu óc, so với ngâm nga tứ thư ngũ kinh và các loại chú giải thì không biết nhẹ nhàng hơn bao nhiêu lần. Nếu xem tạp thư còn có yêu cầu nhiều như vậy, rất nhiều người khẳng định không tình nguyện xem.

Huynh đệ Cố gia ý thức được phụ thân “Âm hiểm xảo trá”. Dù sao cũng là từ nhỏ được nuôi dạy để lớn lên đi thi Trạng Nguyên, ngẫu nhiên xem tạp thư còn có thể chấp nhận, nếu muốn vùi đầu vào đó thì không được, vẫn là nên trở về xem sách đứng đắn đi.

Cố Du từ nhỏ ở trong cung lớn lên, cũng không có chịu nhiều quản lý gắt gao như vậy, Tàng Thư Các muốn xem bao nhiêu thì xem bấy nhiêu, ai cũng sẽ không quản.

Bất quá Tàng Thư Các cất chứa sách tuy rằng nhiều, phần lớn lại là tư liệu điển tịch buồn tẻ vô vị, Cố Du thích xem cũng không xem nhiều. Thỉnh thoảng có việc về nhà, lại phát hiện thế giới mới, từ đây một phát không thể vãn hồi.

Khi Cố Du đã tiến cung, chuyện khoa cử đã không còn quan hệ, thích xem tạp thư Cố gia không ai ngăn cản còn giúp sưu tầm.

Tiêu Minh Xuyên luôn biết Cố Du có sở thích này. Hắn đã từng hỏi qua Cố Du, muốn trực tiếp để người đem sách đưa vào cung cho tiện. Cố Du trả lời là đích thân chọn sách chính là một loại lạc thú.

Suy xét đến việc Cố Du ra cung một chuyến không dễ dàng, Tiêu Minh Xuyên cố ý đi phố Tây Lâm một chuyến. Hơn nữa từ phố Tây Lâm đi xuyên qua ngõ Hạnh Hoa vừa đúng đến Lan Quế Viên. Đó là rạp hát nổi danh nhất Thượng Kinh, bọn họ còn có thể đến đó xem tuồng.

Thấy Cố Du không cần mình nhắc nhở cũng đem xưng hô sửa lại, Tiêu Minh Xuyên vừa lòng cười cười, lại nói:

“A Du à, có cảm thấy xưng hô Nhị ca này dễ dàng lẫn lộn hay không, chúng ta đổi cái càng thân mật thì như thế nào?”

Cố Du trong lòng ngực ôm gối, sau lưng dựa vào đệm, tư thế phi thường thoải mái, nghe được Tiêu Minh Xuyên hỏi, nhướng mày cười nói:

“Vậy ngài muốn nghe cái gì? Minh ca ca? Xuyên ca ca? Quá buồn nôn, ta kêu không được. Hay là Tiểu Minh? Tiểu Xuyên? Minh Minh? Xuyên Xuyên?……”

Cố Du nói còn chưa dứt lời đã cười, cười đến ngã trước ngã sau, căn bản dừng không được.

Tiêu Minh Xuyên vô ngữ nhìn trời. Tên của hắn rõ ràng là đơn giản lại hào phóng, sao bị Cố Du nói thành như vậy, liền có chút không thích hợp. Đến hắn cũng nhịn không được cười, còn đưa tay đem Cố Du ôm vào trong lòng, hôn hôn mấy cái.

Thật lâu sau, Cố Du ngừng cười, nghiêm túc nói:

“Sao? Thật muốn nghe ta kêu phu quân sao?”

Chuyện này Tiêu Minh Xuyên lần trước đã đề cập qua, đã bị Cố Du giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo lăn lộn bỏ qua. Ai ngờ Tiêu Minh Xuyên nhớ mãi không quên, lúc này lại nghĩ tới, thật là không biết nên nói cái gì.

“Đây là quyền lợi thật sự nha! A Du không thể không thừa nhận ta là phu quân của A Du chứ?”

Tiêu Minh Xuyên khoa trương kêu lên.

“Chúng ta đã lạy thiên địa tế tổ tông, chờ đến khi chúng ta trăm tuổi, A Du còn phải chôn ở phần mộ tổ tiên nhà ta.”

Tiêu Minh Xuyên nói ra như vậy, khóe miệng Cố Du không tự giác mà giật giật. Cố Du không có phủ nhận, còn chủ động hôn nhẹ lên môi Tiêu Minh Xuyên, lại hạ thấp giọng đến nghe không rõ nói:

“Phu quân!”

Tiêu Minh Xuyên trợn tròn mắt, trừng lớn đôi mắt không biết làm sao. Một lát sau, hắn phục hồi tinh thần lại, bắt lấy bả vai Cố Du dùng sức lay động:

“A Du, kêu lại một lần được không?”

Cố Du lần này nói quá đột nhiên, hắn căn bản chưa có phản ứng kịp.

Cố Du lắc đầu, kiên quyết không chịu kêu, còn nhỏ giọng nói:

“Ngài nhẹ tay, làm ta có chút choáng váng đầu……”

Tiêu Minh Xuyên lập tức buông lỏng tay ra. Ngay sau đó, hắn lại đem Cố Du ôm trở về, cúi đầu hôn lên môi đối phương. Cố Du kêu hắn một tiếng phu quân có thể chưa nghe rõ, nhưng nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước kia khiến cho hắn trong lòng ngứa ngáy cồn cào.

Tiêu Minh Xuyên hôn từ ôn nhu đến bá đạo, hôn đến Cố Du không chống lại được, chỉ có thể bị động mà đón nhận và hùa theo.

Khi hai người còn đang hôn đến hừng hực khí thế, xe ngựa dừng lại. Chu Tước bình tĩnh gọi nhỏ:

“Chủ tử, đã tới phố Tây Lâm rồi.”

Cố Du nháy mắt tìm lại được thần trí, đẩy đẩy Tiêu Minh Xuyên. Đây là ở trên đường cái, hai bên đều có người đi qua, mình lá gan khi nào trở nên lớn như vậy.

Chắc chắn những lời Cố Du cùng Tiêu Minh Xuyên nói, Thanh Long và Chu Tước khẳng định là một chữ cũng không sót.

“Khụ, khụ……”

Tiêu Minh Xuyên ho nhẹ hai tiếng, dường như không có việc gì nói:

“A Du, tới rồi, chúng ta đi xuống đi.”

Cố Du dùng tay vỗ vỗ mặt, cảm giác vẫn còn nóng, không khỏi khẩn trương nói:

“Ta.... mặt có phải thực hồng hay không?”

Tiêu Minh Xuyên quay mặt đi, tận lực nén cười nói:

“Không có việc gì, phu quân của ta mỹ mạo như thế, mọi người chỉ biết chú ý tới sắc đẹp, sẽ không lưu ý chuyện khác.”

Nói xong hắn giúp Cố Du sửa sang lại áo choàng.

Cố Du không vui vẻ mà trừng mắt nhìn Tiêu Minh Xuyên một cái, phát hiện hắn ra cung liền bắt đầu tự thả lỏng mình, lời nói cũng không có một chút cố kỵ nào.

Cố Du nghĩ nghĩ, đem mũ của áo choàng trùm lên đầu, che đi một phần khuôn mặt.

Cái áo choàng này là Tiêu Minh Xuyên mấy ngày trước đây đưa cho Cố Du. Nó được làm từ da bạch hổ mà chính Tiêu Minh Xuyên săn được vào mùa săn thú năm trước. Mảnh da kia phi thường khổng lồ, làm áo choàng cho Cố Du dư lại vật liệu thừa còn làm cho Tiêu Lĩnh một đệm giường cùng một bộ bao tay.

Tiêu Minh Xuyên xuất phát từ thẩm mỹ cá nhân mà yêu cầu thợ làm áo gắn vào hai bên một vòng lông tơ xù xù. Không chỉ có như thế, hắn còn cho gắn hai cái tai lên mũ trùm đầu, đem kiện áo choàng da bạch hổ làm thành phong cách đáng yêu.

Cố Du khi nhận được áo choàng liền ghét bỏ, nói là cho Lĩnh Nhi mặc thì hợp hơn, còn muốn đem hai cái tai cắt xuống, nhưng bị Tiêu Minh Xuyên ngăn lại.

Cố Du không nghĩ ra, tại sao Tiêu Minh Xuyên lại có ý tưởng ấu trĩ gắn tai vào làm gì. Bất quá thấy Tiêu Minh Xuyên thật sự thích, Cố Du cũng cố mà tiếp nhận.

Cái áo choàng rất dài, có thể bao bọc cả người Cố Du, rũ tới cả mắt cá chân.

Tiêu Minh Xuyên theo thói quen tính vươn tay muốn nắm tay Cố Du, kết quả lại phát hiện hắn nắm một túm lông bèn buông ra. Tiêu Minh Xuyên thở dài, sau đó duỗi tay ra ôm lấy bả vai Cố Du.

Cố Du nghiêng đầu nhìn Tiêu Minh Xuyên một cái, không nói cái gì, để tùy ý hắn.

Vì hôm nay ra cung trễ, Tiêu Minh Xuyên lại nói muốn đi xem hát, Cố Du muốn chọn sách thật nhanh.

Bọn họ tiến vào, cửa hàng đã có không ít người, nhưng đại bộ phận người đều ở chỗ thập tam kinh và sách chú giải, còn có một số người ngồi tại chỗ chép sách.

Tuy nói sách in trên giấy đã có nhưng giá cả cao, không phải người bình thường nào cũng có thể mua. Người đọc sách gia cảnh khó khăn liền đến cửa hàng chép sách, như vậy chỉ bỏ ra ít tiền thuê rồi ngồi ghi chép lại, so với mua sách mới về rẻ hơn nhiều. Cũng có người chép sách tới bán, loại này phần nhiều là người vô vọng khoa cử, bán chữ kiếm sống.

Cũng có người tới mua hai ba quyển tạp thư để đọc khi có thời gian nhàn hạ, hoặc thả lỏng một chút sau những giờ ôn bài căng thẳng. Cố Du thì chuyên môn xem tạp thư, không bao lâu đã chọn hơn mười quyển. Tiêu Minh Xuyên hoài nghi mọi người nghĩ bọn họ là những công tử nhà giàu ăn chơi trác táng.

Cố Du cũng không để ý ánh mắt người khác chỉ lo chọn sách của mình. Tạp thư có chỗ tốt của tạp thư, chỉ là mọi người không rõ mà thôi.

Đột nhiên, Cố Du phát hiện phía trước có bản viết tay về đảo Nam Dương, liền đưa tay đi lấy. Ai ngờ động tác chậm một chút, quyển sách kia bị một người tuổi trẻ đứng ở đối diện lấy mất.

Người kia tuổi tác nhìn qua cùng Cố Du không cách biệt lắm, thoạt nhìn cũng là con nhà phú quý. Hắn cầm sách giơ giơ lên, mở miệng cười nói:

“Nhanh tay thì có được.”

Cố Du bĩu môi, không để ý mà cười cười, lại kêu chưởng quầy tới, hỏi hắn quyển sách này còn có hay không.

Nghe Cố Du hỏi quyển "Quần đảo Nam Dương", chưởng quầy cũng không đi tìm liền lắc đầu nói:

“Không có, sách này chỉ còn một quyển.”

“Nguyên bản đâu, nguyên bản có không?”

Đã có sách viết tay, khẳng định có nguyên bản. Ai ngờ chưởng quầy vẫn lắc đầu, nói quyển sách này là người khác sao chép mang tới bán, đặt ở trong tiệm đã lâu, vẫn luôn không có người hỏi mua.

Cố Du không vui nhăn mày. Tiêu Minh Xuyên đứng ở bên cạnh Cố Du, hắn vốn tính toán hỏi người kia mượn một đêm tìm người sao chép rồi trả lại, nhưng khi thấy rõ người nọ là ai, hắn lập tức từ bỏ quyết định này.

“A Du, quay về ta tìm Sở Sở lấy sách cho, chúng ta đi trước đi.”

Mặc kệ quyển "Quần đảo Nam Dương" nguyên bản ở nơi nào, Tiêu Minh Xuyên tin tưởng, sẽ không có ai nắm tư liệu phong phú tỉ mỉ xác thực về Nam Dương hơn người nhà Tấn Dương Vương.

Cố Du ngẩn người mới nhớ lại Tiêu Minh Xuyên nói Sở Sở là Tiêu Minh Sở, tự nhiên bật cười. Đương nhiên Cố Du biết Tiêu Minh Sở có sách, nhưng hắn cách đây quá xa, hắn đem sách tới ngay được sao. Chỉ cần mượn một buổi tối là xong việc, chẳng phải càng đơn giản càng nhanh và tiện lợi.

Thấy Cố Du không nói cái gì nữa, Tiêu Minh Xuyên trong lòng âm thầm kêu khổ. Hắn không thể nói cho Cố Du biết người cầm quyển "Quần đảo Nam Dương" chính là Thám hoa trong kì thi mùa xuân sang năm, Ngũ Duyệt Dung. Lúc này tới mượn sách, sang năm thời điểm gặp lại ở kim điện chẳng phải là thực xấu hổ sao.

Không đợi Cố Du mở miệng, Ngũ Duyệt Dung liền cười nói:

“Nếu không có nguyên bản, ta cho mượn, ngươi sao chép ba ngày sau trả ta.”

Nói xong đem sách ném tới, đồng thời nói địa chỉ, sau đó xoay người tính tiền rồi bỏ đi.

Cố Du cười nói cảm tạ, cam đoan trả sách đúng hạn. Tiêu Minh Xuyên lại càng hết chỗ nói rồi. Người này tính tình sao lại thế này, mua sách còn chưa có xem đã cho bọn họ mượn. Chờ đến khi thi xong Ngũ Duyệt Dung biết thân phận hắn cùng Cố Du phỏng chừng sẽ bị dọa nhảy dựng.

Từ cửa hàng sách đi ra, Cố Du hai tay trống trơn, Tiêu Minh Xuyên trong tay ôm một chồng thật dày. Bất quá hắn ra cửa liền ném cho Thanh Long. Sau đó hắn hỏi Chu Tước:

“Ngươi đã hỏi thăm rõ ràng chưa? Hôm nay Lan Quế Viên diễn tuồng gì?”

Chu Tước hì hì cười, trả lời:

“Sắp trình diễn có hai tuồng, Lưu Danh Các diễn chính là "Phượng Cầu Hoàng", Bích Ngọc Lâu diễn chính là "Kim Lũ Y", chủ tử muốn xem vỡ nào đây? Thuộc hạ mua cả hai.”

Tiêu Minh Xuyên không nói lời nào, quay đầu nhìn thần sắc Cố Du, loại chuyện này khẳng định hắn định đoạt không được.

Cố Du nghĩ nghĩ, hỏi:

" Tuồng "Kim Lũ Y" là chuyện xưa của Thanh Dương Vương cùng Ân Trạng Nguyên sao?”

Chu Tước gật đầu nói:

“Đúng ạ.”

Vạn Xương Hoàng đế cùng một lúc giảm xuống phong vị của hai Hoàng tử, lão Tấn Dương Vương cùng An Viễn Hầu là thanh mai trúc mã chỉ có diễn hài kịch. Ân Minh Dĩnh xuất thân nhà nghèo đỗ Trạng Nguyên, cưới Hoàng tử, còn được viết thành sách.

Ở thời đại “Tất cả đều là thấp kém, chỉ có đọc sách là cao”, Ân Minh Dĩnh chính là truyền kỳ trải qua quá trình đầy kịch tính, thậm chí có thể nói là hình mẫu mà người đọc sách mộng tưởng. Khó trách chuyện xưa của ông cùng Thanh Dương Vương được truyền tụng mãi.

“Nhị ca, chọn " Kim Lũ Y.”

Cố Du tức khắc hứng thú.

Tiêu Minh Xuyên gật đầu, lại phân phó Thanh Long và Chu Tước:

“Các ngươi không cần đi theo, tự mình tìm chỗ chơi đi. Nếu không, các ngươi đi xem "Phượng Cầu Hoàng", nghe nói cũng hay lắm.”

Thanh Long và Chu Tước đồng thời lắc đầu. Đối với ý nghĩ kỳ lạ của Hoàng đế thì xin miễn thứ cho kẻ bất tài.