Hậu cung là nơi không có bí mật, cho nên Hoàng đế cùng Thế tử Định Quốc Công ở ngự thư phòng đóng cửa tâm tình toàn bộ hậu cung đều đã biết chuyện này. Cũng may tâm phúc Tiêu Minh Xuyên bưng bít nên nội dung câu chuyện hắn cùng Diệp Tranh nói không có bị tiết lộ ra ngoài. Nhưng những người bên ngoài không ngại nhàm chán mà suy luận miên man bất định.
Đối với cá nhân Diệp Tranh mà nói, từ Thế tử Quốc công thành Quý quân tuyệt đối là khổ bức. Ít nhất, hắn là không nghĩ qua sinh sống an phận, đừng nói là Quý quân, dù là Hoàng hậu cũng chưa chắc khiến hắn thích.
Nhưng đối với Diệp gia hôn sự này chưa chắc là không có lời. Hoàng hậu sinh Trưởng Hoàng tử nhưng bệnh tật ốm yếu, Hoàng hậu cũng không thể sinh nữa. Hoàng đế vốn không thích Cố gia cùng Cố hoàng hậu. Diệp Tranh vào cung là do Hoàng đế chọn việc thành Hoàng hậu cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Tiêu Minh Xuyên xưa nay đối với Hậu cung ít hứng thú, trừ bỏ Hoàng hậu mỗi tháng cố định đi hai lần, những phi tần thị quân khả năng hai ba tháng đều không thấy được hắn một lần. Việc Diệp Quý quân được sủng ái những người này cũng là không thể làm gì cả, dù sao có hay không Diệp Tranh, trong mắt Hoàng đế cũng chưa từng có bọn họ. Người chịu ảnh hưởng nhất là Hoàng hậu, hình như tất cả mọi người đều tò mò, Cố Du sẽ ứng đối trận này như thế nào, người sắp vào cung là nguy cơ lớn nhất.
Trên thực tế, Cố Du không cảm thấy Diệp Tranh sẽ mang đến uy hϊếp. Cố Du cảm thấy bất an, kỳ thật là bản nhân Tiêu Minh Xuyên. Hôm nay Tiêu Minh Xuyên quá không thích hợp, ở trong trí nhớ Cố Du dù khi còn thiếu niên có thân thiện cách mấy Tiêu Minh Xuyên cũng không có ôn nhu kiên nhẫn giống như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, khi bọn họ ở chung đều là Cố Du chủ động quấn lấy Tiêu Minh Xuyên cùng chơi, quấn lấy hắn mà không đi tìm người khác chơi.
Tiêu Minh Xuyên khi còn nhỏ không xem như người có tính nhẫn nại, hắn bị người dây dưa là tức giận, thực sẽ không kiên nhẫn. Nhưng vô luận Cố Du lôi kéo hắn như thế nào, hắn cũng sẽ không nổi giận, mà để mặc cho Cố Du đi theo bên người, giống như là dùng phương thức dung túng. Cho nên Cố Du vẫn luôn tin tưởng vững chắc, mình ở trong lòng Tiêu Minh Xuyên cùng những người khác là không giống nhau.
Thừa Khánh năm thứ tư, Hoàng đế đại hôn. Cố Du biết Tiêu Minh Xuyên rất chờ mong ngày này đã lâu, bởi vì đại hôn xong hắn liền có thể tự mình chấp chính. Nhưng Cố Du một chút cũng không cao hứng, trực giác nhạy bén nói cho Cố Du biết từ nay về sau trong lòng Tiêu Minh Xuyên sẽ có những người khác.
Lúc ban đầu Cố thái hậu đưa ra danh sách người được đề cử chọn làm Hoàng hậu của Tiêu Minh Xuyên không có người Cố gia. Bởi vì chỉ có Cố Du đồng lứa Tiêu Minh Xuyên mà Cố gia chỉ có bốn con trai, lại không có một con gái. Đã có Đoan Ý Hoàng hậu giờ là Cố Thái hậu, Cố gia không có khả năng lại cho con trai nhà mình tiến cung.
Cố Du do dự thật lâu, gạt tổ phụ cùng cha mẹ đi tìm Cố Thái hậu, xin Cố Thái hậu cho mình làm Hoàng hậu của Tiêu Minh Xuyên.
Cố Thái hậu tựa như cũng không bất ngờ chỉ bình tĩnh hỏi Cố Du vì cái gì muốn làm như vậy. Cố Du mấp máy môi hồi lâu mới dùng giọng rất nhỏ nói:
“Ngài là vì cái gì thì con là vì cái đó.”
Cố An Chi được Tiên đế lúc ấy vẫn là Thái tử nhìn trúng. Nhưng trước đó ông cũng trưng cầu ý kiến Cố An Chi. Nói cách khác, Cố An Chi là tự nguyện gả cho Tiên đế.
Nghe xong Cố Du nói, Cố An Chi trầm mặc thật lâu, sau một lúc lâu trầm ngâm nói:
“Du nhi, chỉ mong con sẽ không hối hận.”
Cố Du là mang theo tâm tình vui vẻ cùng vui sướиɠ đi vào Khôn Ninh Cung. Cố Du từng vô số lần tưởng tượng Tiêu Minh Xuyên nhìn thấy mình nhất định là tràn ngập kinh hỉ. Bọn họ từ nhỏ đã hợp ý như vậy, lý tưởng cùng khát vọng của Tiêu Minh Xuyên là gì, Cố Du nguyện ý vì hắn đi làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng mà đêm tân hôn, Cố Du nhìn thấy lại là một Tiêu Minh Xuyên hoàn toàn xa lạ. Tiêu Minh Xuyên thần sắc lạnh lùng làm người ta sợ hãi, trong ánh mắt kia không có kinh cũng không có hỉ, tựa như đang nhìn một người xa lạ, thậm chí người xa lạ cũng không bằng.
Cố Du hoàn toàn không rõ mình làm sai cái gì, Tiêu Minh Xuyên vì cái gì muốn nhìn mình như vậy. Hắn không muốn nhìn thấy mình sao? Nhưng mà …… so với những người kia mình đối với Tiêu Minh Xuyên không phải càng quen thuộc sao?
Mới đầu, Cố Du cho rằng Tiêu Minh Xuyên là trách cứ mình tiền trảm hậu tấu, không có cùng hắn thương lượng trước, cho nên liều mạng đi lấy lòng Tiêu Minh Xuyên. Chỉ cần thứ hắn muốn Cố Du đều sẽ cho hắn, chỉ cần là hắn muốn làm Cố Du đều sẽ giúp hắn.
Cố Du lạc quan nghĩ, chỉ cần Tiêu Minh Xuyên qua cơn giận, bọn họ sẽ khôi phục quan hệ như trước.
Tựa như trước kia mỗi lần gây ra họa là Tiêu Minh Xuyên cũng sẽ tức giận đến không muốn nói chuyện, nhưng chỉ cần Cố Du bám riết không tha mà quấn lấy hắn, Tiêu Minh Xuyên tâm sẽ nhuyễn, chưa từng có ngoại lệ.
Nhưng giờ đây, sự tình phát triển không như Cố Du dự đoán. Vô luận Cố Du làm cái gì, Tiêu Minh Xuyên đều không chút nào để ý. Người trước mắt căn bản là không giống người trước đây.
Từ khi Cố Du vào cung, Tiêu Minh Xuyên liền thay đổi, thời điểm gặp mặt chỉ có hờ hững cùng làm lơ.
Cố Du chưa bao giờ nhẫn nhục chịu đựng người trong nhà mình, từ nhỏ đến lớn được trưởng bối cùng huynh trưởng phủng ở lòng bàn tay lớn lên. Nhưng mà hiện giờ, Tiêu Minh Xuyên đem người trở thành không tồn tại trở thành người trong suốt, Cố Du nhẫn nại cũng là có cực hạn. Tiến cung năm thứ ba, Cố Du rốt cuộc nhịn không được đi hỏi Tiêu Minh Xuyên, mình rốt cuộc làm gì không tốt, chỉ cần hắn nói ra, Cố Du đều có thể sửa.
Tiêu Minh Xuyên lạnh lùng cười, hắn nói Cố Du cái gì cũng không cần sửa, chỉ cần ít xuất hiện trước mặt hắn liền rất tốt.
“Ngài phiền ta như vậy sao?”
Cố Du chưa bao giờ biết, Tiêu Minh Xuyên chán ghét mình sâu như vậy.
“Nếu nói như vậy, ngài trước kia vì cái gì phải đáp ứng ta?”
“Trẫm vì cái gì đáp ứng ngươi? Cố Du, trẫm cho rằng ngươi sớm nên biết đáp án.”
Tiêu Minh Xuyên cười đến lạnh lẽo, nụ cười mang ý châm chọc cũng càng sâu.
“Ngươi là người Thái hậu yêu thương nhất, trẫm có tư cách gì đắc tội ngươi?”
Cố Thái hậu không con, nên nhận nuôi Tiêu Minh Xuyên là con một cung nữ, nhưng thật ra Cố Du mới là dưỡng tử ở trong lòng Thái Hậu, hắn làm sao dám đắc tội.
“Không! Chuyện này không có khả năng! Ngài là gạt ta đúng hay không? Ngài nói đi!”
Cố Du cơ hồ muốn hỏng mất, căn bản không tin lời Tiêu Minh Xuyên nói.
Cố Du bốn tuổi đã biết Tiêu Minh Xuyên, từ đây giống như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau hắn. Những năm đó, Tiêu Minh Xuyên sẽ ở trước mặt người khác xụ mặt hờ hững, khi không có ai nhìn thấy sẽ lộ ra thiện ý với Cố Du.
Nếu hắn từ nhỏ biết diễn kịch, như vậy kỹ thuật diễn không phải cũng thật tốt sao.
Cố Du xuất thân cao quý, bên người chưa bao giờ thiếu đối kẻ a dua nịnh hót, nên rất dễ dàng có thể phán đoán ra một người có phải thật sự đối tốt với mình hay không.
“Hoàng hậu, trẫm trước kia có lẽ đã lừa gạt ngươi rất nhiều, nhưng là lần này, trẫm không có lừa ngươi.”
Tiêu Minh Xuyên mặt vô biểu tình nói, diễn nhiều năm như vậy, hắn đã rất mệt, hắn không có sức lực chơi cùng Cố Du cả đời.
“Ha ha, không có gạt ta, ha ha……”
Cố Du tự giễu mà cười, cảm thấy mình chính là kẻ đáng chê cười nhất thiên hạ. Thẳng tắp chăm chú nhìn Tiêu Minh Xuyên một lát, Cố Du xoay đi, cũng không biết mình về sau nên dùng thái độ như thế nào đối mặt với Hoàng đế.
Chỉ là mới vừa đi hai bước, liền cảm giác trước mắt tối sầm, cả người nháy mắt không có tri giác, mềm mại ngã xuống. Cố Du không có nhìn thấy, Tiêu Minh Xuyên phi thân lại đây, ôm chặt lấy mình, kêu to:
“Người đâu, mau truyền thái y!”
Không bao lâu, thái y vội vàng tới, rồi bắt mạch cho Cố Du liền cười hướng Tiêu Minh Xuyên nói chúc mừng:
“Chúc mừng bệ hạ, điện hạ đây là hỉ mạch!”
Hỉ mạch?! Cố Du có thai?! Tiêu Minh Xuyên nhăn mày, có vẻ có chút không biết làm sao.