Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 128: Phiên ngoại 18: Tiêu Minh Thanh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Năm đó Phó Chiêu nghi cố ý bẩm báo lên Cố Hoàng hậu xin cho Tiêu Minh Thanh hai cung nữ tướng mạo cùng tính cách đều không thể bắt bẻ. Vậy mà Tiêu Minh Thanh lại nói khó coi, còn nói.

"Mẫu phi, xin người đừng động vào chuyện của con, cũng đừng tìm người cho con, như vậy thực không thú vị.”

“Con là con ta, sao ta không quản được chuyện của con?”

Đương kim Hoàng đế Tiêu Duệ chỉ có Đại Hoàng tử Tiêu Minh Thanh cùng Nhị Hoàng tử Tiêu Minh Xuyên là con. Tiêu Minh Thanh là trưởng tử, Phó Chiêu nghi xuất thân cùng phân vị cũng không thấp, lẽ ra cũng có thể cạnh tranh vị trí Thái tử. Nhưng Tiêu Duệ thiên vị Tiêu Minh Xuyên, dù Đinh Cơ chỉ là cung nữ được tấn phong phi tần, nhưng Tiêu Minh Xuyên vừa sinh ra đã được ôm tới Khôn Ninh Cung cho Cố Hoàng hậu nuôi nấng.

Hai năm trước, Tiêu Duệ đã lập Tiêu Minh Xuyên khi đó mới mười tuổi làm Thái tử, dù cho trong triều có người phản đối.

Phó Chiêu nghi là người thông minh, từ sớm đã thấy thái độ của Tiêu Duệ đối với Tiêu Minh Xuyên không giống người thường. Trong mắt Tiêu Duệ, Tiêu Minh Xuyên là đứa con yêu thương, mà Tiêu Minh Thanh là một Hoàng tử, tiếp theo mới là con hắn.

Hiểu rõ tâm tư của Tiêu Duệ, Phó Chiêu nghi sẽ không làm điều dư thừa. Mặc kệ trong triều phong vân vũ bão như thế nào, Phó Chiêu nghi đều đè lại những người Phó gia không rõ thế cục muốn rục rịch ngo ngoe. Từ nhỏ Phó Chiêu nghi cũng dạy Tiêu Minh Thanh không cần vọng tưởng thứ không thuộc về mình.

Nếu Hoàng đế trong lòng sớm đã có chủ ý, tranh hay không tranh, kết quả sẽ khác nhau. Tranh sẽ chỉ làm cho bị chán ghét, nói không chừng cũng giữ không nổi mạng. Không tranh mới làm Hoàng đế vừa lòng, ai không muốn nhìn thấy cục diện huynh đệ hòa thuận tương thân tương ái.

Phó Chiêu nghi cũng hoài nghi thân thế Tiêu Minh Xuyên, bởi vì Tiêu Duệ đối với Đinh Cơ quá lãnh đạm, lại đối với Tiêu Minh Xuyên quá sủng ái thật không tương xứng. Có lẽ Đinh Cơ chỉ để ngụy trang mà thôi, sự thật không phải như vậy. Bất quá Phó Chiêu nghi cũng không có đi tìm hiểu sâu.

Phó Chiêu nghi một chút cũng không hâm mộ Đinh Cơ, dù tương lai Đinh Cơ có khả năng sẽ trở thành Thái hậu. Bởi vì Tiêu Minh Thanh được Phó Chiêu nghi tự mình nuôi lớn, từ nhỏ đến lớn mẹ con đều ở chung, không rời xa nhau, khi còn nhỏ sẽ làm nũng với mẫu phi, trưởng thành nói bảo vệ mẫu phi.

Phó Chiêu nghi căn bản không dám tưởng tượng, nếu Tiêu Minh Thanh rời mình, thậm chí là bị một người khác nuôi lớn, bản thân sẽ có tâm tình gì.

Hoàng hậu không con, Hoàng đế tự mình ôm con phi tần tới cho Hoàng hậu nuôi. Phó Chiêu nghi nghĩ nếu mình ở vị trí đó dù cắn chặt răng cũng đối đãi với đứa bé tốt, hay ít nhất không nuôi dưỡng đến người lạ cũng không bằng. Nhưng Cố Hoàng hậu thì ngược lại, hai người khách khí xa lạ, đôi khi Phó Chiêu nghi ngẫu nhiên nhìn thấy cũng từ khϊếp đến hoảng.

Nói ngắn lại một câu, Tiêu Duệ thiên vị Tiêu Minh Xuyên, Phó Chiêu nghi cũng không có để ý như những người khác. Dù sao Tiêu Duệ cũng không bạc đãi mẹ con bọn họ. Phó Chiêu nghi chỉ để ý chuyện Tiêu Minh Thanh, chỉ cần hắn tốt thì không có gì không thỏa mãn.

Đáng tiếc Tiêu Minh Thanh cái gì cũng tốt chỉ là không gần nữ sắc, cũng không nói thích công tử nào. Điểm này làm Phó Chiêu nghi cảm thấy ngoài ý muốn. Đứa nhỏ này rốt cuộc sao kỳ quái như vậy.

Tiêu Minh Thanh sợ nhất nghe được Phó Chiêu nghi nói những lời này, bởi vì hắn biết nếu mình phản bác thì mẫu phi nói hắn chậm chạp không chịu thành thân. Kỳ thật Tiêu Minh Thanh không phải không nghĩ đến thành thân, mà người kia không có khả năng ở cùng hắn cả đời.

“Con cho rằng ta thích tìm cung nữ sao? Còn không phải tại con không biết cố gắng. Nếu con coi trọng tiểu thư công tử nhà ai, ta sẽ đi nói với phụ hoàng con cho người đó tiến cung. Nhưng con không vừa mắt ai, ta thật là sốt ruột……”

Phó Chiêu nghi liền nhịn không được thở dài, Tiêu Minh Thanh năm nay mười sáu tuổi, ở trong hoàng tộc bằng tuổi hắn dù không thành thân cũng đã sớm định hôn sự. Nhưng Tiêu Minh Thanh không hề có ý đó.

Kỳ thật, trong lòng Tiêu Minh Thanh có người mình thích, nhưng hắn không dám nói cho Phó Chiêu nghi biết người nọ là ai. Bởi vì người kia không có khả năng trở thành Vương quân của hắn.

Trên thực tế, không phải xuất thân Ôn Huyền quá thấp không tiến cung được, mà do Ôn Huyền là Thế tử bảo bối của Đại Quốc công phủ. Quốc Công phủ chỉ có duy nhất Ôn Huyền là người thừa kế, Ôn gia sẽ không đem gả đi.

Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền biết nhau rất sớm khi bọn họ cùng học trong cung. Trong một thời gian rất dài, Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền cũng không thân thiết, bởi vì Ôn Huyền cùng Thế tử Vệ Quốc công Long Hiên được Tiêu Duệ bồi dưỡng để làm người phụ tá cho Tiêu Minh Xuyên.

Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền có thể thành một đôi phải cảm tạ một người, đó chính là Long Hiên, bạn tốt của Ôn Huyền.

Ba năm trước đây, Long Hiên thích Nhị công tử Tiêu Hạo con Hàm Đan Vương Tiêu Đông Tĩnh. Hắn theo đuổi người ta không được. Ôn Huyền là bạn tốt của Long Hiên tất nhiên phải giúp bạn không tiếc cả mạng sống.

Tiêu Minh Thanh cùng Tiêu Hạo lại thân nhau, nên Ôn Huyền vì giúp Long Hiên liền tới lôi kéo Tiêu Minh Thanh.

Sau đó, Long Hiên cùng Tiêu Hạo có tiến triển tốt, Ôn Huyền cùng Tiêu Minh Thanh cũng thành bạn tốt. Bọn họ phát hiện đối phương cùng mình rất hợp tính. Sau khi Long Hiên cùng Tiêu Hạo không hợp chia tay, Ôn Huyền cùng Tiêu Minh Thanh lại thành một đôi.

Tiêu Minh Thanh là Hoàng tử, dựa theo tổ huấn là không thể gả, Ôn Huyền là người thừa kế duy nhất của Đại Quốc công, cũng không thể gả. Bởi vậy bọn họ ở bên nhau, Long Hiên cùng Tiêu Hạo đều không tán thành, nói gì đến trưởng bối.

Trong cung Phó Chiêu nghi tìm cung nữ cho Tiêu Minh Thanh. Ngoài cung Đại Quốc công phu nhân cùng Ôn phu nhân cũng không thua, họ cầm sinh thần bát của Ôn Huyền đi khắp nơi hỏi thăm, muốn tìm con dâu hợp tâm ý.

Tiêu Minh Thanh cảm thấy Ôn Huyền không xem trọng mình. Phó Chiêu nghi chỉ cho hắn hai cung nữ. Không giống nhà Ôn Huyền vội vàng tìm đối tượng cho Ôn Huyền thành thân, khí thế ngất trời toàn bộ Thượng Kinh đều biết Đại Quốc công phủ đang chọn con dâu.

Cũng bởi vì chuyện Phó Chiêu nghi đưa hai cung nữ cho Tiêu Minh Thanh nên hắn cùng Ôn Huyền cãi nhau một trận. Từ ngày đó, Ôn Huyền dứt khoát xin nghỉ mấy hôm không vào cung, khiến cho Tiêu Minh Thanh muốn giải thích cũng không có cơ hội.

Tiêu Minh Thanh đã sớm phát hiện dù hắn là Hoàng tử, còn nhỏ hơn Ôn Huyền hai tuổi, nhưng mỗi khi bọn họ ở chung hắn luôn nhường nhịn Ôn Huyền. Mỗi lần họ tranh cãi đều là Tiêu Minh Thanh lên tiếng xin lỗi trước dù đôi khi là lỗi của Ôn Huyền.

Lúc này cũng không ngoại lệ, bất quá trước khi đi dỗ dành Ôn Huyền, Tiêu Minh Thanh cảm thấy hắn cần phải trấn an Phó Chiêu nghi trước.

“Mẫu phi, chúng ta mỗi người lui một bước, người mẫu phi đưa con nhận, nhưng con dùng như thế nào và khi nào dùng mẫu phi cũng đừng quản, còn nữa ……”

Phó Chiêu nghi thấy Tiêu Minh Thanh chịu thu người cũng không nói gì, gật gật đầu, Tiêu Minh Thanh lại nói:

“Mẫu phi, còn có chuyện con đã quên nói ……”

“Chuyện gì?”

“Phụ hoàng đã chọn xong đất phong cho con……”

Tiêu Minh Thanh nói tới đây dừng một chút.

“Con phải rời Thượng Kinh.”

Ở Tiêu gia, Hoàng tử được phong vương thì phải ra khỏi Thượng Kinh cũng không được trở lại nếu không có thánh chỉ triệu hồi. Nam Dương Vương được ở lại kinh thành xem như trường hợp ngoại lệ, vì Nam Dương Vương là đại thần phụ chính mà Tiên đế để lại cho Tiêu Duệ.

Phó Chiêu nghi nghe vậy giật mình, cảm giác có chút ngoài ý muốn, lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Phó Chiêu nghi khe khẽ thở dài, vô lực nói:

“Bệ hạ muốn con đi đâu? Con sao không nói sớm?”

“Không phải vì sợ mẫu phi buồn sao?”

Tiêu Minh Thanh nắm tay Phó Chiêu nghi nhẹ giọng nói:

“Phụ hoàng cho con mấy lựa chọn, con chọn Huệ An.”

“Huệ An à, ta biết là ở Phúc Hải, đúng không? Tuy rằng xa, cũng may khí hậu tốt, phong cảnh đẹp, cũng không phải tồi.”

Điều Tiêu Minh Thanh muốn nói kỳ thật không phải cái này, bất quá thấy Phó Chiêu nghi buồn buồn, hắn liền cười khẽ nói:

“Mẫu phi, Huệ An là địa phương giàu có và đông đúc.”

“Đã như thế, ta càng cần nhanh chóng tìm đối tượng thành thân cho con.”

Tiêu Minh Thanh nghe vậy thiếu chút nữa bị sặc, vội nói:

“Mẫu phi đừng vội, ta muốn nói chính là chuyện này. Mẫu phi con phải đi xa, ở trong kinh thành hôn, còn không bằng tới Huệ An rồi nói.”

Tiêu Minh Thanh nói rất có lý, Phó Chiêu nghi nghe xong trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu.

Hao hết miệng lưỡi trấn an Phó Chiêu nghi, Tiêu Minh Thanh đi tìm Ôn Huyền. Ôn Huyền lúc này còn chưa có chính thức vào triều, nhưng có đôi khi sẽ bị kêu đi làm chút việc, không có việc gì liền ở trong cung học.

“Học xong tới chỗ cũ chờ ta, không tới hậu quả tự gánh lấy.”

Ôn Huyền ngồi ở bàn cuối cùng, cũng đang ngủ gà ngủ gật, bị một tờ giấy vò tròn ném trúng. Hắn nhíu nhíu mày, khom lưng nhặt lên, mở ra nhìn thấy nét chữ liền biết của Tiêu Minh Thanh viết. Ôn Huyền cười cười.

Mỹ nhân hẹn, hắn đương nhiên không từ chối.

Mấy ngày trước, Đại Quốc công phu nhân coi trọng một vị cô nương, cũng chưa nói với Ôn Huyền định đến nhà người ta dạm hỏi. Khi biểu huynh nói cho hắn biết chuyện này hắn đã bị dọa ngốc, cũng không rảnh đi tìm Tiêu Minh Thanh giải thích, liền xin nghỉ về nhà xử lý chuyện này.

Vì ngăn chặn lại phát sinh chuyện như vậy lần nữa, Ôn Huyền trực tiếp dùng đao cắt tay mình. Hắn nói cho đại bá mẫu cùng mẫu thân rằng muốn chọn ai cũng cần phải có sự đồng ý của hắn, nếu họ không nghe, hắn không ngại chặt đứt cánh tay.

Ôn Huyền đúng là đã dọa được Đại Quốc công phu nhân cùng mẫu thân, họ nào dám lập lại lần thứ hai.

Chỗ cũ mà Tiêu Minh Thanh nói chính là một góc hẻo lánh của Ngự Hoa Viên, Ôn Huyền còn chưa có tan học liền đến đó trước. Nhìn thấy Tiêu Minh Thanh tới, Ôn Huyền vẫy vẫy tay. Tiêu Minh Thanh bước nhanh đi qua, lại thấy Ôn Huyền biến đổi sắc mặt, còn để ngón tay lên môi làm động tác im tiếng, rồi xoay người đi vào trong rừng. Tiêu Minh Thanh không rõ nguyên do, đành phải theo, Ôn Huyền rốt cuộc là muốn gì.

Chuyện xảy ra sau đó đã bị Tứ công tử Cố gia trốn ở trong động bên cạnh núi giả nhìn thấy.
« Chương TrướcChương Tiếp »