Chương 122: Phiên ngoại 12: Cố Lạc

Theo lệ thường, Thế tử thân vương xuất giá phải sửa phong hào. Nhưng thời điểm Tiêu Minh Sở thành thân, Tiêu Minh Xuyên không biết vì quên mất hay là như thế nào đó không có nhắc tới chuyện này. Vì thế Tiêu Minh Sở vẫn lấy thân phận Thế tử gả đi ra ngoài.

Cố Tương cùng Tiêu Minh Sở thành thân, phu phu Hoàng đế không thể đích thân tới chúc mừng, nhưng ban thưởng rất phong phú.

Sau ngày Tân hôn, Cố Tương cùng Tiêu Minh Sở dựa theo lệ thường tiến cung thỉnh an cùng tạ ơn.

Bởi vì Cố Tương là người sẽ gánh vác Cố gia trong tương lai, Tiêu Minh Sở lại là Thế tử Tấn Dương vương, cho nên Cố Dục Á dứt khoát liền đem thân thế Cố Lạc nói thẳng ra cho bọn họ biết.

Không giống Cố Tân cùng Cố Chiết, bọn họ chỉ biết được thân thế Cố Lạc là đặc biệt, lại không biết là con nhà ai.

Cố Tương cùng Tiêu Minh Sở tới Từ Ninh Cung, đã thấy cả nhà Tiêu Minh Xuyên tới rồi.

Tiêu Lĩnh năm tuổi, vóc dáng cao không ít, nhìn cũng càng hiểu chuyện, không chỉ có ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Cố Du, thỉnh thoảng còn gọi Tiêu Ý Hành đang chạy tới chạy lui trong phòng.

Tiêu Ý Hành vừa hai tuổi, đúng hoạt bát nghịch ngợm, ngồi không yên cũng thực bình thường.

Tiêu Tụ chỉ có chín tháng, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Cố Du, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Cố Tương cùng Tiêu Minh Sở.

"Nhị cữu!"

Tiêu Lĩnh ngọt ngào gọi Cố Tương một tiếng, quay đầu lại dạy Tiêu Tụ.

"Muội muội ngoan, mau gọi cữu cữu đi."

"Cữu cữu......"

Tiêu Tụ chớp chớp mắt, hàm hồ kêu một tiếng, đôi mắt to đen lúng liếng chớp chớp không ngừng.

Tiêu Lĩnh hít hít cái mũi, không cam tâm nhíu mày nói:

"Muội muội thật bất công, học một lần liền gọi được cữu cữu."

Cố Tương hoang mang, mờ mịt nhìn về phía Cố Du.

Cố Du cố nén cười, vừa xoa xoa gò má mềm mại của tiểu Công chúa, vừa giải thích:

"Nhị ca cũng biết Tiểu Tụ mới bắt đầu học nói phát âm không rõ ràng, gọi ca ca thành đến đến, cha cũng gọi là đến đến, cho nên Lĩnh Nhi không vui."

Cố Tương bừng tỉnh ngộ, nếu không phải lo lắng Tiêu Lĩnh giận, chỉ sợ đã ôm bụng cười to.

Tiêu Lĩnh không để ý Cố Tương nghiêng đầu hỏi Tiêu Minh Xuyên:

"Phụ hoàng, con nên gọi là Sở Sở thúc thúc hay là mợ?"

Tiêu Lĩnh thấy thực đau đầu về vấn đề này.

Lời Tiêu Lĩnh vừa nói ra, Cố Tương rốt cuộc nhịn không được, phì cười ra tiếng. Tiêu Minh Sở hung hăng trừng hắn, hắn cũng dừng cười không được.

Cố Du và Tiêu Minh Xuyên so với Cố Tương cũng không tốt bao nhiêu, cũng cười đến thở không nổi. Ôi Lĩnh Nhi sao mà đáng yêu như vậy.

Tiêu Minh Sở bất đắc dĩ chỉ biết nhìn trời. Là ai dạy Tiêu Lĩnh nói như vậy chứ.

Nhìn thấy mấy người lớn đều đang cười, Tiêu Ý Hành cùng Tiêu Tụ không rõ nguyên do cũng cười theo.

Tiêu Lĩnh mờ mịt chớp chớp mắt, có chút không biết làm sao. Nó đã nói sai cái gì sao?

Rốt cuộc, Tiêu Duệ có lương tâm phát hiện không ổn, hướng tới Tiêu Lĩnh vẫy tay, ý bảo nó đến bên cạnh mình.

"Gia gia, con nói sai cái gì sao? Sở Sở thúc thúc không phải là mợ sao?"

"Lĩnh Nhi không có nói sai. Sở Sở thúc thúc chính là mợ của con, nhưng con gọi là thúc thúc thì tốt hơn."

"Vì sao ạ?"

Tiêu Duệ nghĩ nghĩ, không có trực tiếp trả lời Tiêu Lĩnh, mà hỏi ngược lại:

"Lĩnh Nhi con sao không gọi mẫu hậu mà gọi là cha?"

Tiêu Lĩnh không cần nghĩ ngợi mà trả lời:

"Con gọi cha, bởi vì cha thích như vậy."

Nó thoáng dừng một chút, lại hỏi:

"Có phải Sở Sở thúc thúc thích con gọi là thúc thúc, mà không phải gọi là mợ hay không?"

"Lĩnh Nhi à, Nhị cữu là ca ca của cha Lĩnh Nhi, Sở Sở thúc thúc là đệ đệ của phụ hoàng Lĩnh Nhi. Lĩnh Nhi gọi là gì cũng được. Bất quá nếu có thể lựa chọn, đương nhiên nên chọn cách gọi mà đối phương thích thì tốt hơn......"

Tiêu gia cùng Cố gia quan hệ rắc rối khó gỡ, nhất thời rất khó nói rõ ràng.

" Dạ"

Tiêu Lĩnh nhẹ nhàng lên tiếng.

Nhưng vào lúc này, có tiếng trẻ con khóc nức nở vang lên. Tiêu Minh Sở theo bản năng liền đem ánh mắt hướng về chỗ Cố Du. Ai ngờ tiểu Công chúa cũng không có khóc, Tiêu Tụ đang nhìn đông nhìn tây cười hì hì, thấy Tiêu Minh Sở nhìn mình, Tiêu Tụ còn cười đáp lại hắn.

Không phải Tiêu Tụ khóc, tiếng khóc đó là ở đâu? Tiêu Minh Sở nhìn theo hướng âm thanh phát ra, hắn phát hiện tiếng khóc càng ngày càng vang dội.

Chỉ thấy một vị thiếu phụ ôm đứa bé trong tã lót từ trong điện đi ra, tiếng khóc chính là từ đứa bé này.

Đứa bé kia là ai? Tiêu Minh Sở nhất thời ngây ngốc, trong cung nhỏ nhất không phải là Phúc Ninh Công chúa Tiêu Tụ sao?

Thiếu phụ ôm đứa bé đến chỗ Tiêu Duệ cùng Cố An Chi hướng tới bọn họ hành lễ. Tiêu Duệ ôm Tiêu Lĩnh không buông tay, ý bảo nàng đem đứa bé đưa cho Cố An Chi. Cố An Chi liếc Tiêu Duệ một cái, lập tức đưa tay tiếp nhận.

"Tiểu cữu cữu đừng khóc nha!"

Tiêu Lĩnh vươn tay giúp Cố An Chi dỗ dành đứa bé đang ồn ào.

Tiêu Minh Sở nghe vậy trợn mắt há hốc mồm. Vậy đứa bé nhìn thấy ở Cố phủ là ai?

Tiêu Minh Sở biết Tiêu Duệ cùng Cố An Chi lại cho hắn thêm một tiểu đường đệ, cũng biết tiểu đường đệ trên danh nghĩa là ngũ đệ của Cố Tương. Hôm nay lúc trước khi ra khỏi Cố phủ đã nhìn thấy đứa bé kia, một em bé bụ bẫm. Tiêu Minh Sở còn âm thầm cảm thán đứa bé đáng yêu như vậy sao hoàng thúc nỡ đem đến Cố phủ.

Lúc này nhìn thấy động tác ôm đứa bé của Cố Thái hậu rất là thuần thục mà còn rầm rì nói với nó, không bao lâu đứa bé không khóc nữa. Tiêu Minh Sở mới hiểu được mình thật ngây thơ, thực rõ ràng, đứa bé này mới là Cố Lạc, là tiểu đường đệ chân chính của mình.

Cố An Chi là người làm việc luôn luôn chu đáo và chuẩn xác, không có làm việc gì mà không tốt. Khi xác định đứa bé sinh ra phải là con của phu thê Cố Tố, Cố An Chi sớm đã chuẩn bị chu đáo. Công tác chuẩn bị cũng chia làm nhiều phần.

Một là ở Cố gia, Cố phu nhân đã có kinh nghiệm sinh bốn đứa con trai, giả làm thai phụ không khó. Chỉ cần mỗi lần vào cung thái y và các cung nữ phối hợp là được, cơ bản không cần Cố An Chi lo lắng nhiều.

Hai là đương sự Tiêu Duệ, Cố An Chi trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy hắn ở trong cung dưỡng thai là tốt nhất. Các loại dược liệu phải dùng trên danh nghĩa là ban cho mẫu thân của Cố Du, quay đầu lại có thể mang tới Từ Ninh Cung sẽ không lộ ra chút manh mối nào.

Ba là vấn đề nuôi dưỡng đứa bé sau khi sinh ra. Có thể dùng danh nghĩa của Thái hậu cùng Hoàng hậu đem đứa bé ôm vào cung nuôi. Nhưng cũng phải đến khi nó hơi lớn một chút mới được, giống Cố Du lúc trước cũng phải ba bốn tuổi, hay ít nhất cũng một hai tuổi mới có thể hợp lý.

Tiêu Duệ mang thai mười tháng, lại cực khổ sinh con, sao có thể để đứa bé nuôi dưỡng bên ngoài. Dù người Cố gia có tốt bao nhiêu, nhưng theo bản năng Tiêu Duệ sẽ không có khả năng bỏ con được.

Xử lý chuyện này phải thực hợp tình hợp lý khiến cho người ngoài không thể suy đoán lung tung.

So với Cố An Chi rối rắm, biện pháp mà Tiêu Duệ đưa ra thật đơn giản. Cố phủ đương nhiên phải có đứa bé, nếu không việc Cố phu nhân tuổi không nhỏ mới sinh con mà lập tức ôm đứa bé vào cung, điều này sẽ làm người ta nghi ngờ. Họ có thể cho rằng lai lịch đứa nhỏ có vấn đề.

Chờ đứa bé sinh ra, liền đi tìm một cô nhi khỏe mạnh gân cốt không tồi ôm đến Cố gia, nuôi dưỡng hai ba năm. Trước ba tuổi trẻ nhỏ không cần đăng ký hộ tịch, tới tuổi rồi đem nó tiến cung, trực tiếp đưa đến Vân Phù Trai, dấu vết gì cũng sẽ không lưu lại. Cố Lạc khi đã hiểu chuyện sẽ đưa về Cố gia nhận thân, người ngoài tuyệt đối sẽ không phát hiện việc đổi người. Chuyện này thần không biết quỷ không hay liền đi qua.

Lần trước bỏ lỡ quá trình mang thai Tiêu Minh Xuyên, Cố An Chi lần này nghiêm túc đền bù. Cũng thường hỏi kinh nghiệm của những người khác, khi không có việc gì liền bắt Phòng Thuyền tới nói chuyện phiếm. Làm Phòng thái y sợ phát run, bởi vì thật sự ông cũng không biết còn có cái gì có thể nói.

Học xong cái gì là Cố An Chi liền đi tiến hành thực tiễn trên người Tiêu Duệ. Đáng tiếc Tiêu Duệ thật sự là thiên phú dị bẩm, tuổi rõ ràng không nhỏ, nhưng chuyện gì cũng không có xảy ra, có thể ăn có thể ngủ, hình thể thai nhi còn vừa phải, quả thực không phát sinh ra một chút vấn đề nào.

Cố Du đối với việc này đặc biệt hâm mộ, còn nói phụ hoàng mang thai thoạt nhìn nhẹ nhàng thon gọn hơn mình lúc trước nhiều.

Tiêu Minh Xuyên còn nói giỡn là do vấn đề thể chất. Hắn có di truyền từ Tiêu Duệ, nếu mà Cố Du ngại phiền toái, hắn rất vui lòng chịu khổ thay. Cố Du nghe hắn nói xong liền lắc đầu sợ hãi, còn xin hắn từ đây về sau không được nói lời này.

Cố An Chi rất có tinh thần đi áp dụng thực tiễn, kết quả làm Tiêu Duệ phát phiền. Bản thân vốn dĩ đang êm đẹp chuyện gì cũng không có, Cố An Chi đọc mấy quyển y thư xong, liền đưa ra tiêu chuẩn ăn uống, tiêu tiểu ngủ tất cả đều chịu hạn chế, thật sự là không thú vị.

Phòng Thuyền không thể trêu vào Cố Thái hậu, chỉ có thể mỗi ngày tán gẫu cùng hắn. Tiêu Duệ bị chọc đến nổi giận, bị làm phiền liền không nói chuyện với Cố An Chi.

Tiêu Duệ trong lòng rất rõ Cố An Chi quá lo lắng, sợ hắn cùng đứa bé có cái gì ngoài ý muốn. Nhưng Cố An Chi quá mức cẩn thận, sẽ khiến cho người bên cạnh cũng sẽ khẩn trương theo. Không có việc gì mà bị làm cho như xảy ra chuyện, thật là không chịu nổi.

Phu phu Thái hậu không nói chuyện với nhau một ngày bị Tiêu Lĩnh phát hiện. Tiểu Lĩnh nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này mình không thể giải quyết, liền chạy tới tìm phụ hoàng và cha kể lại.

Cố Du đi khuyên Tiêu Duệ, nói Cố An Chi có tâm đền bù, nếu giận cũng vừa vừa mới tốt.

Tiêu Duệ có chút buồn bực, nói mình chưa làm gì mà bọn họ còn như vậy, nếu làm gì có thể đem Cố An Chi chọc nóng nảy hay không.

Cố Du vỗ ngực cam đoan sẽ không như vậy. Cố Thái hậu muốn đền bù, phụ hoàng phải cho Thái hậu có cơ hội phát huy, như vậy trong lòng Thái hậu mới thoải mái.

Tiêu Duệ suy tư một chút rồi gật gật đầu.

Tiêu Minh Xuyên đi tìm Cố An Chi hàn huyên một lát, còn thuận miệng đem xưng hô mẫu hậu đổi thành phụ thân, làm Cố Thái hậu kinh sợ, trầm mặc một lúc lâu. Tiêu Minh Xuyên nói cho Cố An Chi biết không thể từ bụng ta suy ra bụng người, phụ hoàng thoải mái hay không chính bản thân biết rõ, người khác không thể bao biện làm thay.

Cố An Chi nghe vậy ngơ ngẩn, đột nhiên ý thức được, đây mới là nguyên nhân mà Tiêu Minh Xuyên có thể cứu vãn tình cảm với Cố Du.

Cố Lạc là tên Tiêu Lĩnh đặt. Tuy nói vãn bối đặt tên cho trưởng bối có chút kỳ quái, nhưng vì Tiêu Duệ cùng Cố An Chi phủ quyết vài cái tên đưa ra. Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du bị đả kích nên không muốn giúp bọn họ tìm tên nữa.

Tiêu Lĩnh nghe nói tiểu cữu cữu cần có một cái tên, mà mọi người lại không thống nhất. Tên của tiểu cữu cữu cần có ba chấm thủy, lại cần là địa danh, bỗng dưng nhớ tới một chữ mới vừa học nên nói ra chữ Lạc.

Phu phu Thái hậu cẩn thận cân nhắc, phát hiện tên này thực không tồi, liền chấp nhận ý kiến của Tiêu Lĩnh, bởi vậy Tiêu Lĩnh khá đắc ý.

So với Tiêu Minh Xuyên ở trong bụng hay lộn nhào, còn đem cuống rốn quấn quanh cổ, Cố Lạc ngoan ngoãn rất nhiều, không có một chút lăn lộn làm Phòng thái y rất an lòng. Ông tuổi tác không nhỏ, nếu lại bị kích động lớn như hồi sinh Hoàng đế thì sẽ bị hù chết.

Quá trình sinh Cố Lạc quá thuận lợi khiến Tiêu Duệ hỏi Cố An Chi có muốn thêm đứa con gái không? Có lẽ bọn họ còn có thể nỗ lực một lần nữa. Nghe lời đó Cố An Chi hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Duệ. Chỉ một mình Cố Lạc đã dọa hắn đầu bạc, nếu lại thêm một đứa, khẳng định hắn sẽ giảm thọ mấy năm. Thôi miễn đi.

Lúc trước Tiêu Tụ sinh ra, Cố An Chi ôm cũng không dám ôm, khi có Cố Lạc, hắn liền dám thử.

Tiêu Minh Xuyên thấy thế hơi có chút ủy khuất mà nói với Cố Du, phụ thân đã mượn Tụ Nhi để luyện tập tay nghề. Cố Du tỏ vẻ đồng tình cười cười, rồi khẽ hôn Tiêu Minh Xuyên một cái an ủi.

Cố Tương cùng Tiêu Minh Sở đều là người thông minh, bọn họ không có hỏi nhiều, thỉnh an cảm tạ bình thường, lại chơi đùa với Tiêu Lĩnh một lát liền cáo lui về phủ.

Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du cũng muốn đi, Tiêu Tụ đột nhiên hướng tới Cố Lạc vươn tay, lớn tiếng kêu:

"Lạc Lạc......"

Tiêu Lĩnh nghe vậy hơi hơi nhăn mày lại. Muội muội gọi cữu cữu, cũng gọi Lạc Lạc, vậy mà không thể gọi ca ca.

Tiêu Ý Hành thấy Tiêu Lĩnh nhíu mày, vội nói:

"Muội muội, mau gọi ca ca đi!"

Tiêu Tụ không chút nào bủn xỉn ngọt ngào cười, cất giọng nói:

"Đến đến......"

Tiêu Lĩnh bất đắc dĩ mà thở dài:

"Muội muội khi nào mới có thể gọi ca ca đây?"

Tiêu Minh Xuyên bế Tiêu Lĩnh lên an ủi:

"Lĩnh Nhi đừng vội, đến thời điểm muội muội sẽ gọi con là ca ca, phụ hoàng còn không có đệ đệ muội muội kêu mình là đến đến đâu."

Tiêu Duệ thở dài nhìn Cố An Chi, rồi lại nhìn Hoàng đế con mình với ánh mắt xem thường, đã tuổi nào mà còn....