Cảnh Cùng năm thứ hai mươi.
Hoàng đế đột ngột băng hà.
Tiêu Thu Thần vội vàng từ Nam Dương chạy về Thượng Kinh, cũng không kịp thấy được mặt hoàng huynh lần cuối cùng.
Tiên đế trước khi băng hà đã để lại di chiếu, sửa họ cho trưởng tử của Tiêu Thu Thần, đổi từ họ Long sang họ Tiêu, cho nhập hoàng thất. Từ đây đem vương vị Tấn Dương Vương vĩnh viễn truyền lại. Tiên đế làm hành động này để đoạn tuyệt khả năng hậu nhân của mình lấy lại Nam Dương.
Trong hoàng gia không nghĩ tình thân là bình thường. Trong lịch sử Đại Chu không thiếu những người vì tranh chấp địa vị mà huynh đệ tương tàn, phu thê phản bội, phụ tử thành thù. Nhưng Tiêu Thu Nhiên là ngoại lệ.
Hơn nữa Tiêu Thu Nhiên là Hoàng đế duy nhất của Đại Chu từ trước tới nay hậu cung chỉ có một mình Khương Hoàng hậu, không hề có phi tần nội quân nào khác.
Tiêu Duệ là đứa con độc nhất, chưa từng có trải qua một khó khăn nào. Chợt bước lên ngôi vị hoàng đế, cũng không có cái gọi là mừng rỡ như điên. Hắn mất đi người thương yêu mình, thì ngôi vị Hoàng đế tính là cái gì.
Xưa nay đế vương giữ đạo hiếu theo quy định là ít nhất đủ bảy tuần thất (49 ngày). Triều đình cũng không quyết định thời gian dài nhất là bao nhiêu. Tiêu Duệ lại là người tùy hứng, bất quá trừ bỏ chuyên tâm xử lý triều chính, Tiêu Duệ tự ấn định thời gian giữ đạo hiếu cho mình.
Đêm nay, Tiêu Duệ lại ở ngự thư phòng đến nửa đêm. Tấu chương đã sớm xem xong, cũng không có việc gì cần vội vã xử lý. Hắn chính là không muốn về tẩm cung, dù sao trở về cũng ngủ không được, không bằng ở chỗ này nhìn ngắm di vật của phụ hoàng.
Ai ngờ đến giờ Tý, có người tiến vào bẩm báo, nói là Thế tử Tấn Dương Vương cầu kiến.
Tiêu Duệ nghe thấy xưng hô này ngẩn người một chút. Hắn thấy phụ hoàng thật thông minh, sợ hắn tơ lòng không dứt trực tiếp cho Tiêu Thù nhận tổ quy tông. Từ nay về sau, bọn họ chính là huynh đệ, hắn không thể có ý đồ gì đối với Tiêu Thù.
"Vi thần Tiêu Thù bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Khi Tiêu Duệ vẫn là Thái tử, Tiêu Thù gặp hắn trừ phi là trường hợp quan trọng, bình thường hắn sẽ không hành lễ. Nhưng từ khi Tiêu Duệ đăng cơ về sau, mặc kệ có người hay không có người, Tiêu Thù theo đúng quy định ba quỳ chín lạy hành lễ.
"Thế tử miễn lễ!"
Tiêu Thù hành lễ xong đứng lên, chắp tay nói:
"Bệ hạ cần chính như thế, Hoàng bá phụ dưới suối vàng biết sẽ rất vui mừng. Nhưng bệ hạ đừng quá sức, Hoàng bá phụ khẳng định sẽ đau lòng."
"Trẫm nào có quá sức?"
Tiêu Duệ tránh ánh mắt của Tiêu Thù, phủ nhận nói.
"Bệ hạ nói không có thì không có vậy."
Giọng Tiêu Thù nghe như dỗ dành trẻ con.
"Nhưng bệ hạ cả ngày buồn bã một mình ở Càn An Cung, không sợ Hoàng hậu sẽ lo lắng sao?"
Cố An Chi đối với mình có địch ý, Tiêu Thù đã sớm nhận ra.
"Trẫm đang giữ đạo hiếu."
Tiêu Thù hơi gật đầu, lại nói:
"Giữ đạo hiếu cũng không đến mức phu phu cũng không nhìn mặt......"
Tiêu Duệ bị Tiêu Thù nói mà nghẹn. Hắn không chỉ không gặp Cố An Chi mà ngay cả Khương Thái hậu cũng không gặp. Hắn chỉ muốn thanh tĩnh.
"Tiêu Thù, khanh lắm lời quá!"
Thông thường chỉ cần đèn ngự thư phòng còn sáng, Cố An Chi cũng sẽ không nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay, hắn nhận được một tin tức không vui, Thế tử Tấn Dương Vương vào cung, lại cùng Tiêu Duệ ở ngự thư phòng thắp nến tâm sự suốt đêm.
Cố An Chi nắm chặt nắm tay, sau một lúc lâu mới nói:
"Chúng ta đi ngự thư phòng."
Trong khi đó ở ngự thư phòng.
"Thần cũng không phải người nhàn rỗi, thần thật sự cũng không có hứng thú chuyện nhà người ta!"
Tiêu Thù sau một lúc bỏ đi thái độ cung kính đối với Tiêu Duệ, gọi thẳng tên nói:
"Tiêu Duệ, ngươi cho rằng mình vẫn là trẻ con sao? Ngươi phải nhận rõ thân phận của mình! Ngươi là Hoàng đế, trên vai gánh giang sơn Đại Chu. Đó là trách nhiệm của ngươi, không thể trốn tránh cho qua. Ngươi cả ngày đem mình nhốt tại ngự thư phòng có ích lợi gì? Hoàng bá mẫu thực lo lắng cho ngươi, nếu không bà ấy vì cái gì phải tìm ta tới nói chuyện với ngươi? Hoàng bá mẫu là người thông minh như vậy không có khả năng không biết ta xuất hiện ở chỗ này cũng không thích hợp. Nhưng không có biện pháp nào khác, trừ ta người nào cũng không nói chuyện được với ngươi. Ngươi cùng Hoàng hậu đã đại hôn, nhưng ngươi không đến Khôn Ninh Cung cũng không ra khỏi cửa, Hoàng hậu trong lòng sẽ nghĩ như thế nào? Tiêu Duệ, ngươi đã không còn nhỏ, hay ngươi muốn Đại Chu hủy trong tay ngươi."
Thấy Tiêu Duệ im lặng không nói, Tiêu Thù tiếp tục nói:
"Từ nhỏ đến lớn ngươi chính là như vậy, Hoàng bá phụ bắt ngươi làm cái gì, ngươi liền làm cái đó, chưa từng có chủ ý riêng. Tiêu Duệ, suy nghĩ của ngươi đâu, ngươi không có cái gì mà mình muốn làm sao? Ngươi đã là Hoàng đế, hiện tại ngươi nên làm chủ, sẽ không có người an bài tốt mọi thứ cho ngươi nữa, cho nên ngươi không thể cứ trầm mê như vậy. Hoàng bá phụ đã không còn nữa, ông sinh thời luôn không yên tâm về ngươi. Ngươi có muốn ông chết không yên nghỉ sao? Ngươi liền liều mạng trốn cái gì. Tiêu Duệ, ngươi đã không còn tư cách tùy hứng, người che mưa chắn gió cho ngươi đã không còn trên đời này."
"Tiêu Thù, ai cho ngươi nói bừa như vậy?"
Tiêu Thù chẳng hề để ý nói:
"Tiêu Duệ, ngươi không phải ngày đầu tiên biết ta, ta khi còn nhỏ đối với ngươi khách khí quá sao? Phụ vương đã từng nói với ta, ngươi vĩnh viễn không lớn nổi, ta không có cách dạy ngươi chỉ có thể thức tỉnh ngươi."
"Hỗn đản!"
Tiêu Duệ đột nhiên đẩy hết tấu chương trước mặt rơi xuống sàn.
"Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy? Ngươi còn không phải ỷ vào việc trẫm đối tốt với ngươi sao? Tiêu Thù, ngươi có phải cho rằng trẫm không dám làm gì ngươi hay không?"
Tiêu Duệ tức giận đến phát run, hắn vô ý thức nắm chặt nghiên mực đập xuống án thư.
"Thần không dám, thần chỉ là ăn ngay nói thật."
Tiêu Thù thẳng thắn đối diện cùng Tiêu Duệ, trong mắt không hề sợ hãi.
"Tiêu Thù, ở trong lòng ngươi trẫm rốt cuộc là cái gì? Có phải tự mình đa tình, tự cho là đúng......"
Tiêu Duệ đột nhiên cười, nụ cười lộ ra giễu cợt.
"Không phải."
Tiêu Thù nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
"Bệ hạ là người thần cả đời nguyện trung thành, từ khi có nhận thức thần đã nghĩ như vậy."
"Cho nên từ lúc bắt đầu, khanh đối với trẫm và Dung Dung là không giống nhau, có phải hay không?"
Thì ra hắn đã không hề có cơ hội, bởi vì Tiêu Thù sẽ không yêu Hoàng đế Đại Chu.
"Đối với thần mà nói, quân chủ mà mình trung thành với người mình yêu không có khả năng là cùng một người."
"Nếu lúc ấy phụ hoàng thật sự để khanh tiến cung. Tiêu Thù, khanh sẽ phản bội trẫm sao?"
"Bệ hạ muốn nghe thật sao?"
Tiêu Duệ do dự một lát, thấp giọng nói:
"Chỉ cần khanh chịu nói, trẫm sẽ nghe."
"Có lẽ......"
Tiêu Thù trầm ngâm rồi lại nói.
"Thần sẽ làm hoàng hậu."
"Dung Dung thì sao, khanh có phải nghĩ trái ôm phải ấp không?"
"Bệ hạ quá coi thường Dung Dung. Nếu thần thật sự vào cung, hắn quay đầu lại có thể tìm mười tám đại mỹ nhân nuôi dưỡng ở trong nhà, sao có thể có kiên nhẫn chờ thần, càng không thể cùng bệ hạ chung một phu."
"Dung Dung còn tìm mỹ nhân sao? Hắn nên đi soi gương."
Tiêu Duệ bật cười, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, cầm lấy nghiên mực, dùng sức hướng tới Tiêu Thù ném qua.
"Hỗn đản, còn dám nghĩ đến hầu chung một phu, thật không biết xấu hổ......"
"Bệ hạ, thần bị oan."
Tiêu Thù không có né tránh, để nghiên mực đập vào thái dương.
Từ đầu đến cuối quyền lựa chọn đều ở trong tay Tiêu Duệ, Tiêu Thù thân bất do kỷ. Tiên đế không hy vọng có người uy hϊếp đến giang sơn của con mình mới thành toàn cho hắn cùng Dung Dung.
"Tiêu Thù điên rồi sao, vì cái gì không né?"
Nhìn thái dương Tiêu Thù không ngừng chảy máu, Tiêu Duệ có chút hoảng hốt.
"Không cho tà khí phát ra ngoài, ai biết bệ hạ còn muốn làm ầm ĩ tới khi nào."
Tiêu Thù không để ý mà nhướng mày.
"Khanh sẽ không sợ trẫm nhất thời không kiềm chế, Dung Dung còn chưa có thành thân, khanh nhẫn tâm để hắn thành quả......"
Tiêu Thù cùng Ân Dung đính hôn đã lâu nhưng chưa vội bái đường, ngược lại Tiêu Duệ đã đại hôn.
"Bệ hạ quá coi thường thân thủ của thần."
Tiêu Thù là tự nguyện để Tiêu Duệ đập vỡ đầu, nhưng bảo đảm an toàn cho bản thân.
Tiêu Duệ không có gọi người vào hầu hạ, mà tự mình tìm khăn cùng thuốc cầm máu.
Tiêu Duệ lôi kéo Tiêu Thù ngồi xuống, lau máu trên mặt hắn, lại đổ thuốc bột lên vải, cuối cùng đem đặt lên miệng vết thương.
Khi Tiêu Duệ quấn băng vải băng bó miệng vết thương cho Tiêu Thù, Tiêu Thù nâng tay, muốn mở miệng:
"Bệ hạ......"
"Câm miệng, lập tức sẽ xong."
Tiêu Duệ cho rằng Tiêu Thù là ghét bỏ tay nghề mình, lập tức trách hắn.
Tiêu Thù bị Tiêu Duệ hung hăng trừng mắt nên thành thật ngậm miệng. Sau một lúc lâu, hắn lại muốn mở miệng nói cái gì. Chỉ là lúc này, Tiêu Thù còn chưa nói ra lời đã bị Tiêu Duệ cắt ngang.
"Chỉ còn một chút, đừng quấy rầy trẫm."
Tiêu Duệ băng bó miệng vết thương xong mới buông đầu Tiêu Thù ra.
"Hiện tại được rồi, muốn nói gì thì nói đi."
Tiêu Duệ vừa lòng vỗ vỗ bàn tay.
"Vừa mới rồi có người tới......"
Tiêu Thù nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân.
"Nhưng chỉ đứng một lát, lại đi rồi."
Tiêu Duệ nghe vậy ngây ngẩn cả người, không rõ Tiêu Thù đang nói cái gì.
"Có thể không qua thông báo mà đi đến ngự thư phòng, thì chỉ có hoàng bá mẫu cùng Hoàng hậu. Giờ đã khuya, hoàng bá mẫu khẳng định đã nghỉ ngơi, vậy chỉ có thể là Hoàng hậu."
Tiêu Thù phân tích.
Tiêu Duệ bỗng nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt trở nên không được tốt.
"Hoàng hậu không có gõ cửa, không có truyền báo, đứng ở cửa một lúc lâu liền đi."
Tiêu Thù nhẹ nhàng thở dài.
"Thần nghĩ đã có hiểu lầm gì đó."
Nửa đêm, cô nam quả nam, lại thân mật dựa vào nhau, đối phương lại là người phu quân mình đã từng yêu thầm. Tiêu Thù nghĩ không ra lý do Cố An Chi không hiểu lầm.
"Ta nên làm cái gì bây giờ?"
Tiêu Duệ cũng quên xưng hô trẫm.
"Trở về giải thích, đem sự tình nói rõ với Hoàng hậu."
Nhưng Cố An Chi nghĩ như thế nào, Tiêu Thù thật sự không nắm chắc.
"Hoặc chúng ta đi cùng nhau, vết thương này là chứng cứ......"
Chỉ là hắn mới vừa được phong Thế tử không lâu, quay đầu lại đã bị Hoàng đế đánh đến máu chảy đầy đầu. Chuyện này nếu truyền ra ngoài khẳng định khiến người ta hiểu lầm.
"Không được, chuyện này không thể để người ngoài biết."
Tiêu Duệ lắc lắc đầu.
"Còn nữa thời điểm ra cung khanh nhớ rõ phải đội mũ trùm đầu, tuyệt đối không thể bị người khác thấy."
"Bệ hạ, bây giờ là tháng bảy......"
Tiêu Thù thực bất đắc dĩ, trời nóng như vậy hắn đội mũ trùm đầu, còn không phải giấu đầu hở đuôi sao.
"Mà lúc này cũng không ra cung được, thần xin ở ngự thư phòng một đêm, bệ hạ mau về Khôn Ninh Cung, ngày mai nói Dung Dung tới đón thần."
"Nếu Dung Dung tới hắn sẽ hỏi tại sao? Sau đó lại nghĩ chúng ta có cái gì?"
"Bệ hạ, Dung Dung không như vậy. Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thần nhíu mày hắn cũng biết thần suy nghĩ cái gì, sao có thể hiểu lầm. Ngài cùng Hoàng hậu không giống vậy. Được rồi đừng dây dưa đi nhanh đi."
"Vậy trẫm đi trước?"
Tiêu Duệ vẫn có chút do dự.
"Đi đi, trở về có nói chuyện với nhau, không phải ai cũng giống Dung Dung hiểu được tâm tư của người khác đâu."
Tiêu Thù quá hiểu Tiêu Duệ, đặc biệt biết hắn không thích giải thích cái gì.
Thấy Tiêu Duệ có chút mờ mịt, Tiêu Thù trực tiếp nói:
"Bệ hạ, nếu thần tiến cung làm Hoàng hậu, ngài nhìn thấy thần cùng Dung Dung thân mật bên nhau, ngài sẽ nghĩ như thế nào?"
Tiêu Thù có ý tốt muốn cho Tiêu Duệ đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút.
Tiêu Duệ vừa vặn tương phản, hắn kiên quyết khẳng định mình sẽ không hiểu lầm. Hắn tin tưởng chắc chắn nếu Tiêu Thù tiến cung hắn sẽ không hiểu lầm Tiêu Thù cùng Ân Dung.
Hắn cùng Cố An Chi thành hôn đã hơn một năm, nên làm không nên làm đều đã làm. Cố An Chi nếu dễ dàng hoài nghi tâm tư của hắn vậy thì còn gì để nói nữa.