Nàng ta sai Bích Đào cẩn thận đóng khung bức hoa cúc này, chỉ chờ đến sáng mai đưa đến Trúc Ý Hiên.
Trước đó, nàng ta đã cho người thăm dò, biết được giờ Thìn Lục Đình Tuyên mới chuyển qua. Thế là quyết định giờ Thìn một khắc đến Trúc Ý Hiên.
Nào ngờ đi vào, không những Hứa Minh Thành và Hứa Tú Ninh đã ở đó, ngay cả Thẩm thị và Hứa Chính Thanh cũng có mặt.
Hiển nhiên cả nhà bọn họ đi đến cùng nhau.
Vẻ mặt Hứa Tú Oánh hơi bế tắc. Sau đó đi qua chào Thẩm thị và Hứa Chính Thanh.
Hứa Chính Thanh đối xử với cô cháu gái này rất ôn hòa, bảo nàng ta không cần đa lễ, ngồi đi.
Thẩm thị vốn cũng rất tốt với nàng ta, nhưng từ lần trước nghe Hứa Minh Thành nói những chuyện kia, bà ta nhìn lại Hứa Tú Oánh, cảm thấy người này lòng dạ khó lường, bụng đầy ý xấu.
Bà không nhịn được muốn nói nàng ta vài câu: "Hôm nay còn chưa thấy Oánh tỷ nhi thỉnh an Đại bá mẫu này đó, ngược lại vội vàng đến chỗ Tuyên ca nhi chúc mừng trước. Có thể thấy được ở trong lòng Oánh tỷ nhi, Đại bá mẫu ta đây vẫn không bằng một nam nhân bên ngoài. Oánh tỷ nhi, Đại bá mẫu đau lòng."
Là giọng điệu trêu chọc, trên mặt cũng là dáng vẻ tự tiếu phi tiếu[1], khiến người khác chỉ cho rằng bà đang ghen tị.
[1] Tự tiếu phi tiếu: Giống như cười mà không phải cười.
Quả nhiên Hứa Chính Thanh còn vuốt râu cười bà: "Nàng làm Đại bá mẫu mà giống như đứa trẻ."
Ông thấy, trước kia Thẩm thị đối xử với Hứa Tú Oánh rất không tệ. Năm trước, nàng ta dẫn Hứa Minh An tới tìm nơi nương tựa, Thẩm thị lập tức lấy tơ lụa của mình ra may cho nàng ta y phục bốn mùa, còn mua đồ trang sức cho nàng ta, thường hay gọi nàng ta tới nói chuyện. Cho nên ông nghe bà nói cũng không nghĩ gì, chỉ tưởng bà đang ghen.
Hứa Tú Oánh lại biết không phải.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn Thẩm thị, vừa vặn chạm phải ánh mắt tự tiếu phi tiếu, chỉ cảm thấy trong đầu run lên.
Trong lòng Hứa Tú Oánh biết rõ, dù biết sau này nhà mẹ đẻ và nhà phu quân của Thẩm thị sẽ bị lật đổ toàn bộ như thế nào, nhưng bây giờ bà cũng là chủ mẫu Hứa gia. Mà mình sống nhờ tại Hứa gia, đắc tội Thẩm thị, cuộc sống sau này của nàng ta tóm lại sẽ không được tốt.
Nhưng dù trong lòng vẫn nuốt không trôi cơn tức này, lặng lẽ liếc qua Hứa Chính Thanh ngồi ở một bên, trong nội tâm nàng ta lập tức có một phen so sánh.
Nàng ta biết con người Hứa Chính Thanh rất chính trực. Hơn nữa dù sao cũng là Đại bá ruột của nàng ta, đúng là thật lòng thương nàng ta bơ vơ không nơi nương tựa, muốn đối xử tốt với cô cháu gái này.
Nàng ta bèn rũ mắt xuống, uốn gối hành lễ với Thẩm thị, nhỏ giọng nói: "Chất nữ vốn định sáng sớm đến chỗ đại bá mẫu thỉnh an, nhưng hôm qua nghe nha hoàn nói thân thể Đại bá mẫu có chút khó chịu, nghĩ có lẽ hôm nay Đại bá mẫu muốn nghỉ, sáng sớm qua thỉnh an sẽ làm phiền người, nên cháu mới không qua. Đang muốn đến chỗ Lục đại ca chúc mừng huynh ấy chuyển nhà rồi đi thỉnh an Đại bá mẫu sau, không ngờ lại gặp được người ở đây. Đều là lỗi của cháu, Đại bá mẫu nên trách cháu."
Thật ra hôm qua nàng ta nghe nha hoàn nói thân thể Thẩm thị khó chịu ở đâu ra? Chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi. Như vậy vừa có thể hạ mình, ở trước mặt Thẩm thị thanh minh cho bản thân, quan trọng hơn là, muốn để người khác biết Thẩm thị hà khắc với nàng ta.
Nếu không sao hở một tí là trách móc nàng ta? Con người, đặc biệt là nam nhân, trong lòng luôn luôn thương kẻ yếu hơn.
Đối với cái cớ này của nàng ta, Thẩm thị cũng không tiện truy cứu.
Bà vốn mắc bệnh đau đầu, thường hay phát tác. Ai biết có nha hoàn nào nói với Hứa Tú Oánh thân thể bà khó chịu thật hay không?
Nhưng nhà mẹ đẻ của Thẩm thị vốn có không ít di nương và tỷ muội con thứ, mỗi ngày đều diễn những tiết mục lục đυ.c với nhau này, chút công phu ấy của Hứa Tú Oánh bà còn không để vào mắt.