Hứa Tú Oánh vốn đã chuẩn bị xong lời nói, định hỏi khéo Hứa Tú Ninh xem trong hộp chứa thứ gì, muốn tặng cho ai, không ngờ Hứa Tú Ninh lại xoay người rời đi như thế.
Hứa Tú Oánh không kìm nén được bốc hỏa
Vừa nãy nàng ta đi Ngưng Thúy đường thỉnh an Thẩm thị, nhạy cảm nhận ra thái độ Thẩm thị với nàng ta đã lạnh nhạt hơn trước không ít. Hơn nữa trong lời nói còn loáng thoáng tiết lộ chuyện muốn tìm cho nàng ta một mối hôn sự.
Nàng ta nghe xong, trong lòng bắt đầu hoang mang.
Tổ mẫu và phụ mẫu ruột của nàng ta đều đã qua đời, hiện giờ Hứa Chính Thanh và Thẩm thị chính là trưởng bối của nàng ta, có quyền quyết định chuyện chung thân của nàng ta. Một khi tìm cho nàng ta một gia đình rồi gả đi, sau này nàng ta làm sao tiếp cận Lục Đình Tuyên nữa?
Trên đường đi nàng ta đã vì chuyện này mà rất phiền não rồi, không ngờ bây giờ Hứa Tú Ninh còn không thèm để nàng ta vào mắt nữa.
Nàng ta không khỏi cắn răng thầm mắng. Đứng tại chỗ hầm hực một hồi lâu, sau đó mới dẫn nha hoàn đi về Di Nguyệt viện.
Trên đường còn suy nghĩ phải làm sao tiếp cận Lục Đình Tuyên, khiến chàng thích mình.
Nhưng đợi nàng ta bước vào cửa sân Di Nguyệt viện, lại bị một trận tiếng khóc chói tai cắt đứt mạch suy nghĩ.
Nàng ta nghe ra đây là tiếng khóc của Hứa Minh An, lập tức nổi giận lớn tiếng nói: "Tại sao lại khóc hả? Đã năm tuổi rồi, suốt ngày còn chỉ biết khóc. Lý ma ma, bà chăm sóc thiếu gia kiểu gì vậy? Không thể để nó yên tĩnh một chút giùm tôi được sao?"
Lý ma ma là nhũ mẫu của Hứa Minh An, giống như Bích Đào, là người Hứa Tú Oánh mang từ quê quán phủ Thường Châu tới, biết rõ tính tình nàng ta như thế nào.
Bên ngoài trông có vẻ yếu đuối dịu dàng, nhưng thực chất lòng dạ lạnh lẽo cứng rắn. Hễ nha hoàn bà hầu làm sai chút chuyện thôi, nàng ta lập tức quát tháo ra lệnh quỳ ở bên ngoài một canh giờ.
Cho nên trong phòng nghe thấy âm thanh nổi giận của Hứa Tú Oánh, Lý ma ma liếc nhìn Hứa Minh An đang gào khóc, do dự một chút, vẫn lập tức chạy ra ngoài.
Khuôn mặt Hứa Tú Oánh đã trầm xuống như phủ một lớp sương lạnh lẽo.
Lý ma ma thấy vậy, trong lòng run lên, vội vàng quỳ xuống bẩm báo: "Bẩm cô nương, vừa nãy tiểu thiếu gia ham chơi, đẩy tú đôn đến trước tủ y phục đòi lấy hết hoa mẫu đơn khắc trên mặt tủ. Không ngờ bất cẩn ngã xuống, trán đυ.ng vào chân bàn, sưng một cục nên mới đau đớn khóc lên."
Hứa Tú Oánh rất không vui hỏi nàng ta: "Bà là người chuyên chăm sóc tiểu thiếu gia, làm sao thấy nó leo lên tú đôn cũng mặc kệ? Mua bà để làm gì? Chỉ ăn cơm không làm việc?"
Lý ma ma đành phải giải thích: "Nô tỳ thấy cái áo choàng hôm qua tiểu thiếu gia mặc bị rách, tìm kim khâu muốn may lại cho cậu ấy. Nhất thời không để ý, mới để tiểu thiếu gia leo lên trên tú đôn, nô tỳ..."
"Ngươi còn muốn mạnh miệng với ta? Rốt cuộc ta là chủ tử hay ngươi là chủ tử?"
Trong lòng Hứa Tú Oánh vốn đang tức giận, lúc này thấy Lý ma ma cũng dám già mồm với nàng ta, lửa giận trong lòng lập tức dâng trào, đốt cháy trái tim nàng ta: "Đừng tưởng ngươi dùng sữa nuôi tiểu gia từ nhỏ đến lớn, thì coi bản thân mình có công. Dù có công hơn nữa, còn không phải là hạ nhân nhà ta dùng bạc mua được sao? Lại còn dám già mồm với ta. Tự vả miệng mười cái!"
Lý ma ma không dám làm trái, đành phải giơ tay vả miệng mình. Bích Đào đứng sau lưng Hứa Tú Oánh thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ mặt “cười trên nỗi đau của người khác”.
Trong phòng, Hứa Minh An còn đang khóc lóc vì đau, nhưng tiếng khóc dần có chút nghẹn ngào.
Suy cho cùng là đứa bé mình nuôi từ nhỏ đến lớn, trong lòng Lý ma ma rất xót xa, rất muốn trở về phòng xem thử. Nhưng Hứa Tú Oánh lại giống như không nghe thấy, ngồi trên băng ghế đá trong sân, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý ma ma vả miệng.
Mãi đến khi đánh xong mười cái, Hứa Tú Oánh mới đứng dậy khỏi băng ghế, lạnh giọng sai bảo Lý ma ma: "Trở về trông chừng tiểu thiếu gia, dỗ nó nín khóc. Nếu nó mà khóc nữa, làm phiền ta thì bà tự đến sân quỳ một canh giờ."
Lý ma ma chịu đựng cảm giác đau rát nơi gò má, thấp giọng đáp. Bấy giờ Hứa Tú Oánh mới cảm thấy hả giận được một chút, dẫn Bích Đào xoay người trở về phòng.