Mặc dù Hứa Tú Ninh đi sau lưng Hứa Minh Thành, nhưng Lục Đình Tuyên ngẩng đầu một cái, vẫn chú ý tới nàng đầu tiên.
Nàng mặc bộ áo choàng màu hồng dệt kim thêu hoa, phần mép có một lớp lông hồ ly màu trắng tinh tế, lớp lông xù làm khuôn mặt nàng càng nhỏ lại.
So với vẻ xinh đẹp trên người, lúc này hai gò má nàng lại nhiều thịt hơn một chút nhưng lại tăng thêm mấy phần hồn nhiên, đáng yêu.
Lục Đình Tuyên dời mắt, không nhìn nàng nữa, đứng lên nói chuyện với Hứa Minh Thành.
Tuổi tác của chàng và Hứa Minh Thành gần bằng nhau, từ nhỏ đã quen biết, sau lại cùng học ở Quốc Tử Giám, tình cảm như huynh đệ ruột thịt.
Kiếp trước, lúc Hứa Minh Thành ở trong lao ngục bị người hãm hại, chức quan của chàng không cao, thấp cổ bé họng, không thể cứu vớt đám người Hứa gia đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng được. Bây giờ có thể thấy chí hữu[1]ngày xưa khỏe mạnh đứng ở chỗ này, trong lòng của chàng cũng cảm thấy rất vui mừng.
[1]Chí hữu: bạn thân
Hứa Tú Oánh không ngờ Hứa Minh Thành và Hứa Tú Ninh sẽ đến, trên mặt lướt qua vẻ lúng túng. Nhưng sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, đứng lên khỏi ghế, uốn gối hành lễ với Hứa Minh Thành, kêu một tiếng đại ca.
"Nhị muội."
Mặc dù trong lòng Hứa Minh Thành cũng thấy ngạc nhiên tại sao nàng ta lại ở đây, nhưng vẫn rất khách khí khẽ gật đầu với nàng ta, kêu một tiếng.
Tuổi tác của hắn lớn hơn Hứa Tú Ninh, biết phụ thân Hứa Tú Oánh và phụ thân mình cũng không phải là một thân sinh ra, mà là con trai của mẫu kế. Mà sau khi mẫu kế vào cửa, làm khó dễ đứa con vợ trước này đủ điều.
Cho đến khi nội tổ chết rồi, mẫu kế và nhị thúc lại tìm đủ mọi cách chiếm hết tài sản, còn đuổi phụ thân đi! May mà phụ thân chăm chỉ, cần cù học tập, đỗ đạt tiến sĩ, mới có thành tích như ngày hôm nay. Bằng không, không biết tình cảnh hôm nay sẽ thê thảm đến mức nào.
Buồn cười là vị nhị thúc kia và mẫu kế thấy phụ thân làm quan, lại tới nịnh bợ! Còn lấy danh tiếng của phụ thân ở phủ Thường châu ỷ thế hϊếp người.
Phụ thân đã gửi thư cảnh cáo nhiều lần nhưng họ vẫn không thay đổi! Đợi đến khi hai người bọn họ lần lượt chết rồi, vị đường muội này lại dẫn theo đường đệ tới tìm nơi nương tựa.
Tính tình phụ thân mẫu thân rộng lượng, thấy tỷ đệ bọn họ bơ vơ, không nơi nương tựa, giữ bọn họ ở trong phủ, còn dặn hắn phải đối xử với bọn họ như muội muội đệ đệ ruột thịt.
Nhưng việc này Hứa Minh Thành làm không được! Lúc nói chuyện với Hứa Tú Oánh, hắn vẫn rất khách sáo và xa cách.
Trong lòng Hứa Tú Oánh rất rõ ràng điểm này, cũng biết Lục Đình Tuyên sẽ chỉ đối xử càng khách sáo càng xa cách với nàng ta.
Ở trong Hứa phủ này không ai thật lòng đối xử với nàng ta cả, trong mắt bọn họ đều chỉ có Hứa Tú Ninh.
Nhưng không sao, còn nhiều thời gian, nàng ta sẽ khiến Lục Đình Tuyên dần dần thay đổi cách đối xử với mình.
Nếu sau này nàng ta có thể làm Nội các thủ phụ phu nhân, thì tất cả người trong thiên hạ này sẽ ngưỡng mộ nàng ta, những người như Hứa Minh Thành là cái thá gì chứ? Còn không phải sẽ lo nịnh bợ nàng ta hay sao?
Nàng ta cụp mắt xuống, che đậy ý nghĩ trong quyết tâm, nàng ta đi tới muốn kéo tay Hứa Tú Ninh.
Vị đường muội này của nàng ta mặc dù mặt mũi trông rất thanh tú, nhưng từ nhỏ đã được người nhà sủng ái quá đáng, căn bản không biết đề phòng người khác, rất dễ bị lừa.
Nhưng không ngờ Hứa Tú Ninh lại tránh tay nàng ta, trốn ra sau lưng Hứa Minh Thành.
Hứa Tú Oánh kéo trúng hư không, lúng túng thu tay lại. Nhưng vẫn cười dịu dàng, hỏi: "Muội muội mới qua chỗ Đại bá và Đại bá mẫu mà trở về nhanh như vậy hả? Đại bá và Đại bá mẫu thấy muội khỏe mạnh, nhất định rất yên tâm."
Hứa Tú Ninh cực kỳ không thích dáng vẻ này của nàng ta. Trên mặt luôn là vẻ dịu dàng ôn hòa, nhưng ai biết trong lòng nàng ta nghĩ cái gì.
Loại người này rất đáng sợ.
Cho nên nàng liền nói: "Ta và đại ca đến tìm Lục ca ca. Trước đó gặp tỷ tỷ ở trên đường, ta hỏi tỷ tỷ đi đâu, tỷ tỷ nói đến hậu viên đi dạo. Sao bây giờ tỷ tỷ lại ở chỗ Lục ca ca? Nếu biết trước tỷ tỷ cũng muốn đến tìm Lục ca ca, vậy chúng ta có thể đi chung rồi."
Tiếng nói của nàng giòn tan, Hứa Minh Thành đang nói chuyện ở bên cạnh nghe vậy thì nhìn sang.
Hắn không biết chuyện xảy ra trên đường vừa nãy. Nhưng nếu quả thật là như thế, vậy cách làm này của Hứa Tú Oánh có vẻ không đúng lắm.