Chương 24: Giá y

Thời điểm rời khỏi chỗ ở của Thúy Nhi, Tô Mạt vẫn còn trầm mặc. Nhất cử nhất động của tỷ tỷ ở trong phòng Thúy Nhi không ngừng tái hiện lại trong đầu nàng. Tỷ tỷ ôn nhu, tỷ tỷ khôn khéo, tỷ tỷ suy tính, mỗi một biểu hiện đều khắc sâu trong đầu. Nàng vẫn luôn cho rằng những mưu kế trong nội trạch đều rất dơ bẩn, nhưng mưu kế của tỷ tỷ lại đẹp đẽ và rực rỡ như vậy, thậm chí khiến cho người ta không dời mắt nổi. Không biết sao, trong tâm Tô Mạt bỗng dâng lên một sự tự hào, người sáng suốt như vậy, là tỷ tỷ của mình, là một tỷ tỷ luôn luôn suy nghĩ cho mình.

"Tiểu Mạt, muội đang nghĩ gì?" Tô Đồng đang đi ở phía trước dừng bước lại, nhìn hướng Tô Mạt.

"Muội đang nghĩ đến hành động lúc nãy của tỷ tỷ, cảm thấy tỷ tỷ thực lợi hại." Nhớ tới sự kiên định trong mắt Thúy Nhi, ánh mắt Tô Mạt nhìn Tô Đồng càng thêm kính nể. Mấy trò ám hại sau lưng trong nội trạch thì sao chứ, tỷ tỷ cũng không đánh mà thắng, chỉ vẻn vẹn mấy câu nói, liền làm cho Thúy Nhi quyết tâm một lòng với nàng, cắn ngược lại Lưu thị.

"A, " Tô Đồng cười khẽ, nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt tràn ngập ôn nhu, "Không tính là quá mức lợi hại, bất quá chỉ lợi dụng một chút lòng người. Bởi vì tỷ hiểu rõ Thúy Nhi, cho nên biết làm cách nào để nàng ta mang ơn đội nghĩa thôi. Nếu đổi lại là một người không quen thuộc, chưa chắc có thể thành công. Tiểu Mạt, muội đã từng nghe qua ôn nhu hương chưa? Càng ôn nhu lại càng nguy hiểm."

"Vì đó tỷ tỷ mới ôn nhu với Thúy Nhi như vậy." Khuôn mặt Tô Mạt chợt hiện một tia sáng tỏ, còn có một tia không tự nhiên. Nhớ lại lúc nãy tỷ tỷ nói năng nhỏ nhẹ ôn nhu với Thúy Nhi, quan tâm mọi nơi, trong lòng liền khó chịu không thể nói ra, cho dù biết tất cả chỉ là diễn trò, hơn nữa tỷ tỷ ôn nhu với Thúy Nhi còn chưa bằng một phần mười đối với nàng, thế nhưng lòng Tô Mạt vẫn không cảm thấy thoải mái, có một loại cảm xúc không nói rõ cũng không thể diễn tả được cứ thế lan tràn ra. Tô Mạt không phải là người không biết cân nhắc, tuy là ở trong lòng không dễ chịu, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

"Tiểu Mạt, muội, chẳng lẽ là ghen?" Nhận thấy tia không tự nhiên trong mắt Tô Mạt, Tô Đồng ghé sát mặt nàng, hỏi.

"Không.......Sao.....Sao có thể ghen chứ." Tô Mạt hoảng loạn quay đầu sang một bên, "Muội, muội cũng không phải là tiểu hài tử. muội biết chẳng qua tỷ tỷ là đang diễn trò, ghen làm gì, quá ngây thơ......"

"Ha ha, " Tiếng cười của Tô Đồng truyền đến, "Tiểu Mạt, muội nếu không ghen, mặt đỏ như vậy làm gì?"

Tô Mạt theo phản xạ lấy tay che hai gò má của mình: "Muội, muội mới không đỏ mặt!"

"Đúng đúng đúng, Tiểu Mạt không đỏ mặt, là tỷ tỷ nhìn lầm." Trong lúc không để ý mà đối diện với đôi mắt cười như không cười của tỷ tỷ, mặt Tô Mạt càng đỏ hơn. Chung quy luôn cảm thấy, ở trước mặt tỷ tỷ, bản thân nàng không có bất luận chỗ trốn nào.

"Tiểu Mạt nha, " Tô Đồng nói, "Tỷ tỷ rất vui khi muội ghen, điều này chứng minh địa vị của tỷ tỷ ở trong lòng muội rất cao. Có người coi trọng mình như vậy, tỷ tỷ thực sự rất cao hứng."

"Bởi vì tỷ tỷ là người mà muội yêu thương sâu sắc nhất." Tô Mạt nói. Tỷ tỷ, địa vị của tỷ ở trong lòng muội không ai có thể sánh bằng.

"Tiểu Mạt, tỷ tỷ bảo đảm, sau này, chỉ đối xử dịu dàng với một mình muội." Hai mắt Tô Đồng phản chiếu hình bóng Tô Mạt, ánh mắt không che dấu sự chuyên chú.

"Vâng." Tô Mạt khẽ đáp lời, trong lòng ấm áp.

"Đi thôi."

"Ừ."

*

Ba ngày sau

Trong phủ Tướng quân treo đèn kết hoa, ngập tràn không khí vui mừng, Thúy Nhi và Tô Linh cùng mặc vào giá y màu đỏ nhạt, được hỉ nương giúp đỡ, chậm rãi bước lên kiệu hoa, đón nhận hạnh phúc thuộc về các nàng. Thanh âm huyên náo từ từ rời xa, phủ Tướng quân một lần nữa lâm vào một mảnh an bình.

Tô Đồng nhìn bộ hỉ phục đỏ thẫm được gấp xếp chỉnh tề đặt trên giường, vẻ mặt phức tạp. Bộ hỉ phục này là Lưu thị sai người đưa tới vào thời điểm Thúy Nhi và Tô Linh lên kiệu hoa. Mỹ kỳ danh viết*, nếu đã may xong, liền phải đưa đến cho nàng, lần này không dùng được, có thể giữ lại cho lần sau. Việc kết hôn của nàng và An thế tử ở lúc gặp mặt cũng đã xác định rồi, do đó hỉ phục cũng sớm được làm. Nếu không phải khi hợp bát tự xảy ra chút biến cố, thì vào lúc này hôm nay nàng chính là mặc vào bộ hỉ phục này lập gia đình. Theo lý mà nói, hỉ phục này nên đã sớm làm xong rồi đưa tới mới đúng. Nàng vốn cho là người trong phủ sợ nàng thương tâm, vì lẽ đó sẽ không đưa cho nàng. Không nghĩ tới lại là do Lưu thị hạ lệnh, còn chọn đúng vào ngày đặc biệt như hôm nay để đem tới. Ý tứ của Lưu thị, nàng hiểu rõ, chính là muốn trào phúng nàng bị người ta từ hôn. Người tâm trí không kiên định, nhìn thấy hỉ phục này hẳn sẽ trực tiếp tức giận mà ngất đi. Lưu thị, quả nhiên là hảo tâm cơ. Nữ nhi cũng đã xuất giá, sau cùng vẫn không quên dùng thứ này tới đả kích nàng. Hỉ phục tiên diễm, nổi bật một màu đỏ lóa mắt. Không biết thực sự đang trào phúng nàng là người bị ghét bỏ, hay vẫn là trào phúng Tô Linh vội vàng đánh đổi. Chỉ bằng chút ít đồ này cũng nghĩ làm cho nàng xấu mặt, không khỏi quá khinh thường Tô Đồng nàng rồi. Tô Đồng cười lạnh một tiếng, cầm lấy hỉ phục trên giường chuẩn bị ném vào trong chậu than.

(*) câu này mình tìm nghĩa mà không hiểu lắm có gì mình sẽ bổ sung sau nha.

"Ai, tỷ tỷ, đừng, " Tô Mạt ngăn Tô Đồng, thu lấy hỉ phục trong tay nàng, giũ giũ hai lần, "Bộ y phục này là do tú phòng đã phải bỏ ra rất nhiều tinh lực mới hoàn thành. Y phục trông đẹp như vậy, nếu cứ đốt đi thì rất đáng tiếc."

"Tiểu Mạt rất thích hỉ phục này?" Nhìn dáng vẻ yêu thích không buông tay của Tô Mạt, Tô Đồng hỏi.

"Y phục rất đẹp." Tô Mạt cầm hỉ phục cẩn thận quan sát, kỹ thuật thêu khéo léo, vải tơ tằm mềm mại, không gì là không chứng minh bộ y phục này rất trân quý.

"Nếu Tiểu Mạt thích, tỷ tỷ sẽ cho muội, dù sao tỷ tỷ cũng chưa dùng đến." Tô Đồng nói.

"Bộ hỉ phục này là dựa theo dáng người của tỷ tỷ mà làm, dù đưa cho muội, muội cũng mặc không được." Tô Mạt cầm hỉ phục đo hai lần trên người Tô Đồng.

"Vậy thì sai người sửa thành dáng người của muội là được." Tô Đồng nói, "Chỉ cần Tiểu Mạt thích, cái gì tỷ tỷ cũng đều có thể cho muội."

"Thật sự?" Con mắt Tô Mạt lấp lánh ánh sáng.

"Tự nhiên là thật." Tô Đồng gật đầu khẳng định, "Yêu cầu của muội, tỷ tỷ đã có một lần nào mà không đáp ứng sao?"

"Như vậy, tỷ tỷ, muội muốn nhìn bộ dáng tỷ tỷ khi mặc hỉ phục." Thời điểm cầm hỉ phục trên tay, Tô Mạt ngay lập tức tưởng tượng dáng vẻ của tỷ tỷ khi mặc bộ đồ này lên người, "Mặc ở trên người tỷ tỷ, nhất định sẽ rất đẹp. Thật sự rất muốn nhìn thấy dáng vẻ khi tỷ tỷ mặc bộ y phục này vào. Có phải là giống như muội nghĩ hay không."

Nhìn thấy sự mong chờ hiện rõ trong mắt Tô Mạt, Tô Đồng chỉ phải thở dài một tiếng. Đối với Tiểu Mạt, nàng thật sự không có chút đề kháng nào. Miễn là yêu cầu của Tô Mạt, nàng chưa từng có lý do mà cự tuyệt.

Hỉ phục trong tay bất ngờ bị Tô Đồng cầm lấy, tay Tô Mạt trống trơn.

"Nếu Tiểu Mạt muốn nhìn, tỷ tỷ sẽ mặc cho muội nhìn." Mặc dù không hề thích hỉ phục này, dẫu sao nó cũng là vật chứng minh nàng đã từng sắp gả cho một nam nhân khác. Có điều nếu Tiểu Mạt muốn xem, mặc vào có sao đâu?

Cởi ra quần áo màu xanh nhạt trên người, lộ ra nội sam trắng tinh bên trong, nội sam phác họa lên vóc người hoàn mỹ của tỷ tỷ. Tuy tỷ tỷ chỉ lớn hơn nàng ba tuổi, nhưng vóc người đã phát dục vô cùng hoàn mỹ. Khắp thân tản ra khí tức mê người. Mặt Tô Mạt mọt lần nữa ửng đỏ, nghiêng đầu qua một bên không nhìn tỷ tỷ. Chẳng qua là, tầm mắt không thể khống chế cứ liếc về phía tỷ tỷ. Dáng người của tỷ tỷ, nhìn thế nào, cũng nhìn không đủ. Ngón tay tinh xảo của tỷ tỷ không ngừng chuyển động ở trên vạt áo, trông rất đẹp mắt.

"Được rồi." Thắt lại một cái dây lưng cuối cùng, Tô Đồng nói.

Tô Mạt quay đầu lại, tầm mắt dời đến trên người Tô Đồng.

Chỉ mới một cái liếc mắt, Tô Mạt liền sợ ngây người. Nàng biết bộ dáng lúc tỷ tỷ mặc y phục vào sẽ hết sức xinh đẹp, nhưng không nghĩ tới lại hơn thế nữa, xinh đẹp không gì tả nổi.

Mi đại đoạt tương huyên thải sắc, hồng quần đố sát thạch lưu hoa*. Hỉ phục tinh xảo làm nổi bật cả người tỷ tỷ đều tản ra hào quang thánh khiết.

(*) đây là hai câu thơ trong bài thơ 'Ngũ nhật quan kỹ' của Vạn Sở.

"Tỷ tỷ, người thật đẹp....." Tô Mạt sững sờ mà nhìn, tim đập đột nhiên tăng nhanh, thình thịch thình thịch, đập cấp tốc, đạt đến tốc độ chính bản thân cũng khó có thể tin. Vào lúc này, bất cứ ngôn ngữ nào cũng đều là cứng nhắc, không có một câu nói nào có thể hình dung nổi vẻ đẹp bây giờ của tỷ tỷ.

"Tiểu Mạt......" Môi đỏ khẽ mở, nói ra diệu âm. Tô Mạt có cảm giác hồn phách của mình đều đã bị tỷ tỷ câu đi mất.

-------------------------------

Ngũ nhật quan kỹ (五日觀妓) – Vạn Sở

Tây Thi mạn đạo hoán xuân sa,

Bích Ngọc kim thì đấu lệ hoa.

My đại đoạt tương huyên thảo sắc,

Hồng quần đố sát thạch lựu hoa.

Tân ca nhất khúc lệnh nhân diễm,

Tuý vũ song mâu liễm mấn tà.

Thuỳ đạo ngũ ty năng tục mệnh,

Khước nghi kim nhật tử quân gia.

Dịch nghĩa:

Nghe nói Tây Thi giặt lụa bên bờ suối xuân

Hiện nay Bích Ngọc đang thi tài sắc với Lệ Hoa

Màu xanh đậm trên mi mắt lấn lướt sắc cỏ huyên

Sắc đỏ của quần áo làm hoa lựu đá phải ghen ghét

Một ca khúc mới làm mọi người ưa mến

Đôi mắt say múa dưới mái tóc chải lệch

Ai bảo đeo chỉ 5 màu cò thể tăng tuổi thọ?

Chứ ta nghi hôm nay ta sẽ chết ở nhà nàng mất thôi.

(Nguồn: thivien.net)

p/s: mọi người góp ý cho mình đôi chút về xưng hô trong truyện được không, mình xưng hô có hơi lộn xộn >