Chương 22: Đùa giỡn

"Nhị nương, các ngươi đang làm gì vậy?" Tô Đồng tựa vào mép cửa, cười như không cười nhìn Lưu thị ở trong phòng.

Lưu thị thầm mắng Tô Đồng một tiếng, hạ bàn tay đang bóp cổ Thúy Nhi xuống. Trên cổ Thúy Nhi in hằn dấu tay màu tím, nhìn rất là đáng sợ.

"Không có gì, "Lưu thị cười nhạt, trong nháy mắt thu hồi khuôn mặt vặn vẹo vừa nãy, "Sau này chẳng phải là Thúy Nhi và Linh nhi sẽ cùng nhau hầu hạ An thế tử sao? Vì vậy hôm nay ta đặc biệt dẫn Linh nhi đến đây cùng trò chuyện với Thúy Nhi, để hai tỷ muội có thể bồi dưỡng thêm chút tình cảm."

"Thế sao." Tô Đồng khẽ mỉm cười, cùng Tô Mạt tiến đến gần Lưu thị và Thúy Nhi, "Vậy thì thật xin lỗi, tiểu muội nhà ta lúc nãy không cẩn thận ngã vào cánh cửa khiến nó mở ra, đã quấy rầy các ngươi." Tuy ngoài miệng thì nói xin lỗi, nhưng trong câu nói lại không hề có nửa điểm ý tứ xin lỗi.

"Nếu biết là đang quấy rầy, vậy các ngươi nên đi ra đi." Lưu thị híp mắt liếc Tô Mạt bên cạnh Tô Đồng, nói, "Ta và Thúy Nhi còn có chuyện muốn nói với nhau."

"Cái này thì không thể được, "Trên mặt Tô Đồng như cũ là nụ cười bình tĩnh, "Thúy Nhi là tỳ nữ thϊếp thân của ta, bây giờ chuẩn bị xuất giá. Ta quả thực là vạn phần không nỡ. Trước khi Thúy Nhi xuất giá, ta phải trân trọng khoảng thời gian còn lại ở cùng Thúy Nhi. Trái lại thì nhị nương, ngươi cũng đã ở trong này được một lúc lâu, không ngại để chút thời gian còn lại cho ta đi."

"Lúc này e là không thể, ta cũng có một số sự tình còn chưa bàn giao xong." Lưu thị cự tuyệt nói. Thúy Nhi vì bị ngạt thở, đã hoàn toàn mất đi ý thức, hiện tại không biết còn sống hay đã chết. Chưa xác định được Thúy Nhi sống hay chết, Lưu thị tất nhiên không nguyện ý rời khỏi. Chỉ khi xác định Thúy Nhi đã chết, bà ta mới có thể an tâm.

"Bất quá là chút chuyện nhỏ thôi, nhị nương sai người nói cho Thúy Nhi một tiếng là được." Nụ cười trên mặt Tô Đồng vẫn không đổi, "Ta tin tưởng Thúy Nhi sẽ nghe theo."

"Có vài việc, tự bản thân dặn dò sẽ yên tâm hơn." Lưu thị ngoài cười nhưng trong không cười, "Còn Đồng nhi, ngươi muộn chút nữa rồi lại tới, miễn cho lúc ôn chuyện không được thoải mái, lại khiến cho bản thân cực khổ."

Lưu thị này! Tô Mạt trong lòng căm giận bất bình, đã muốn dội nước bẩn lên trên người tỷ tỷ, lại còn nói sợ tỷ tỷ khiến cho bản thân cực nhọc. Nếu như các nàng không trêu chọc, bản thân tỷ tỷ có thể mệt nhọc sao?

"Nhị nương." Cảm thấy Tô Mạt không tự giác mà nắm chặt tay lại. Tô Đồng biết, Tiểu Mạt của nàng rõ ràng là đang mất hứng. Trời đất bao la, Tiểu Mạt là lớn nhất. Hiểu rõ tâm tình của Tô Mạt, Tô Đồng cũng lười giả bộ ngớ ngẩn với Lưu thị, sắc mặt nghiêm nghị, "Ta không muốn cùng các ngươi làm căng, cho nên mới gọi ngươi một tiếng nhị nương. Xét thấy chúng ta đã sống chung dưới một mái hiên cùng sinh hoạt nhiều năm, chuyện Thúy Nhi, ta sẽ không cùng ngươi truy cứu, nhưng nếu ngươi cứ một mực cố chấp như vậy, cũng đừng trách ta báo lại cho cha mẹ. Ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện thoái thác không liên quan. Mẹ ta tuy thân thể không tốt, nhưng vẫn còn là chính thất. Chút chuyện nhỏ này, có lẽ không cần kinh động đến cha, tự bà ấy có thể giải quyết được."

"......Xem như ngươi lợi hại." Lưu thị hung hăng trợn mắt với Tô Đồng, cùng với Tô Linh rời khỏi gian phòng Thúy Nhi. Trước khi rời khỏi còn không quên liếc nhìn Thúy Nhi đang không rõ sống chết, bà ta dùng sức bóp cổ Thúy Nhi như vậy, đại khái là không thể sống nổi, có lẽ, bản thân cũng không cầm quá mức lo lắng.

"Tiểu Mạt, để tỷ tỷ xem, lúc nãy va vào cửa có bị thương ở đâu không." Lưu thị vừa rời đi, Tô Đồng quan sát trên dưới Tô Mạt, "Vừa rồi tỷ tỷ có dùng sức hơi mạnh một chút."

"Muội không sao, tỷ tỷ." Tô Mạt nói, hiện tại đang là mùa đông, mặc không ít y phục, một lớp dày cộm, va vài cái lên cửa cũng không có cảm giác gì.

"Vậy thì tốt." Xác thực Tô Mạt không có chuyện gì, Tô Đồng thở phào nhẹ nhõm, nói, "Muội cũng đừng trách lúc nãy tỷ tỷ đẩy muội như vậy."

"Đương nhiên sẽ không." Tô Mạt lắc đầu, "Muội biết tỷ tỷ làm vậy là có lý do của tỷ. Tỷ tỷ sẽ không hại muội, muội tin chắc điểm này."

"Cái con bé này." Trong mắt Tô Mạt tràn đầy tín nhiệm khiến Tô Đồng hết sức cảm động, cũng càng thêm kiên định ý nghĩ muội muội của nàng thì bản thân nàng phải bảo vệ, "Sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác vậy chứ?"

"Đó là vì, tỷ là tỷ tỷ của muội."

"Tiểu Mạt, muội, lúc nào cũng khiến cho người khác không nhịn được muốn cưng chiều." Tô Đồng có phần cảm thán mà nói.

"Tỷ tỷ mới là khiến cho người ta nhịn không được muốn cưng chiều." Tô Mạt phản bác.

"Đúng vậy đúng vậy, tỷ tỷ sủng Tiểu Mạt, Tiểu Mạt sủng tỷ tỷ, được chưa."

"Đương nhiên." Đối với kết quả này, Tô Mạt hết sức thoả mãn. Nàng mới không cần tỷ tỷ đơn phương sủng ái nàng, nàng cũng phải sủng ái tỷ tỷ mới được.

Ở góc độ Tô Mạt không nhìn thấy, Tô Đồng ngoắc khóe miệng, Tiểu Mạt của nàng, quả nhiên đơn thuần.

"Tỷ tỷ, không xem thử Thúy Nhi như thế nào sao?" Tô Mạt chỉ chỉ Thúy Nhi đang không rõ sống chết.

Tô Đồng chạm tay lên cổ Thúy Nhi, mạch vẫn còn đập nhưng hơi yếu, Tô Đồng thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may, không chết, chậm thêm chút nữa, phỏng chừng là hết cách cứu chữa."

"Tỷ tỷ, tỷ cũng thật là, đi vào sớm hơn một chút không phải tốt sao?" Tô Mạt ở ngoài miệng oán giận một câu, "Muội nhìn thực không hiểu, tỷ tỷ chần chừ ở bên ngoài lâu như vậy làm gì."

"Muội sẽ không hiểu, Tiểu Mạt." Tô Đồng khẽ mỉm cười, "Thời điểm một người sắp chết, sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện đã xảy ra. Nhất là kẻ phản bội như Thúy Nhi, lúc sắp chết đi, nàng ta nhất định rất hối hận khi dám bắt hổ lột da. Vào lúc này, sự xuất hiện của tỷ sẽ trở thành ánh sáng hy vọng của nàng ta. Tỷ cố ý giả vờ rời đi, chính là muốn cho Thúy Nhi trải qua việc có được rồi lại mất đi, vì thế sẽ càng thêm hối hận khi phản bội tỷ tỷ. Cho đến khi tỷ làm cho muội phá cửa xông vào, chẳng qua là muốn muội thi ân với Thúy Nhi. Để cho nàng ta biết, nếu không phải muội vô tình va trúng cửa, nàng ta chắc chắn sẽ chết. Khiến nàng ta trong lúc vô ý thức hình thành ý nghĩ, muội là ân nhân cứu mạng của nàng. Người trải qua sinh tử, sẽ sản sinh lòng trung thành không như bình thường. Thúy Nhi sắp trở thành tiểu thϊếp của An thế tử, bây giờ muội ban ơn cho nàng ta, sau này có việc cần hỗ trợ, nàng ta nhất định sẽ không từ chối."

"Tỷ tỷ......" Trong khoảng thời gian ngắn Tô Mạt quả thực không biết nên nói gì cho phải. Chuyện tình Thúy Nhi, tỷ tỷ đã vì nàng mà suy tính nhiều như vậy.

"Có phải là rất cảm động?" Tô Đồng khẽ cười một tiếng, "Có muốn lấy thân báo đáp hay không?"

"Tỷ tỷ, tỷ lại trêu chọc muội." Mặt Tô Mạt lặng lẽ ửng đỏ. Lấy thân báo đáp sao? Nếu đó là ý của tỷ tỷ, cũng không phải là không thể.

"Tiểu Mạt của nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, tỷ tỷ nếu là nam nhân, chắc chắn mong rằng có thể lập tức cưới về nhà."

"Nếu tỷ tỷ đồng ý, không phải là nam nhân thì sao, Tiểu Mạt vẫn sẽ gả cho tỷ tỷ như thường."

"Muội đúng là tiểu quỷ nghịch ngợm, còn dám đánh rắn bằng gậy ư."

(*) đánh rắn bằng gậy: câu gốc là 'đả xà tùy bổng thượng'. Đánh rắn bằng gậy rất khó trúng mà hay bị rắn thuận thế quấn vào gậy bò lên cắn người. Ý là lợi dụng thời cơ. (nguồn: tangthuvien.vn)

"Đó cũng phải là cây gậy của mỹ nhân. Gậy của người bình thường muội cũng không hiếm lạ gì." (đoạn này trong QT mình cũng không hiểu lắm nên đoán là vậy)

"Muội nha......" Trong mắt Tô Đồng không che giấu ý cười, còn có vô tận sủng nịch. Tiểu Mạt nhà nàng, sao lại cứ khiến cho người yêu thích vậy?

"Hì hì."

"Được rồi, trước tiên hỗ trợ tỷ tỷ đỡ Thúy Nhi lên giường." Tô Đồng nhấc lên một cánh tay của Thúy Nhi, ra hiệu Tô Mạt nhấc một bên khác, cùng nâng Thúy Nhi lên, "Hí kịch cũng xem xong, hiện tại, đến phiên chúng ta trình diễn một màn kịch rồi."

"Diễn kịch?" Tô Mạt sửng sốt, cũng không phải là không hiểu ý tứ của tỷ tỷ. Chỉ là nàng cảm thấy, cứu Thúy Nhi, cũng đã đủ để khiến cho nàng ta cảm động đến rơi nước mắt, không cần thiết diễn kịch làm gì.

"Tiểu Mạt, muội ngốc vậy, tỷ tỷ thật lo lắng sau này muội sẽ ngốc nghếch mà bị người ta bắt cóc mất." Tô Mạt đang sững sờ nghi hoặc đối với Tô Đồng, nàng lại cười nói.

"Mới không có chuyện đó đâu." Tô Mạt nói, sau khi trọng sinh, ngoại trừ tỷ tỷ, ai nàng cũng không tin tưởng, "Trừ tỷ tỷ ra, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện muốn bắt cóc muội."

"Phốc." Tô Đồng "xùy" một tiếng bật cười, "Tiểu Mạt, muội thật đáng yêu."

Lúc này Tô Mạt mới ý thức được mình vừa nói cái gì, sắc mặt đỏ bừng, lườm tỷ tỷ một cái. Ánh mắt hờn dỗi bao hàm vô hạn phong tình, Tô Đồng nhìn mà tim một trận đập nhanh hơn.

"Tiểu Mạt." Tô Đồng nghiêm mặt nói.

"Hả?"

"Sau này không được dùng loại ánh mắt này để nhìn người khác."

"Tại sao?"

"Quá dụ nhân, tỷ tỷ sợ người khác khống chế không được mà yêu muội."

"Tỷ tỷ!" Tô Mạt vừa thẹn vừa giận, trừng mắt tỷ tỷ, cặp mắt mang theo chút ai oán cùng xấu hổ.

"Ha ha, " Tô Đồng xoa xoa tóc Tô Mạt, "Ánh mắt này cũng không được, càng thêm mê người rồi."

Trừng tỷ tỷ một lúc, Tô Mạt nhẹ nhàng hạ ánh mắt xuống, nhếch cao khóe miệng, nhìn khuôn mặt đầy nụ cười của tỷ tỷ.

Tỷ tỷ, người có biết, lúc tỷ tỷ tùy ý vui cười, thực sự rất mỹ lệ đấy. Ngay cả muội, cũng không nhịn được mà nghĩ muốn yêu thương tỷ tỷ.