Chương 20: Kịch vui

"Tiểu Mạt, muội đang suy nghĩ gì vậy, sao mặt lại hồng như thế?" Tô Đồng bước lên đứng trước mặt Tô Mạt, nhìn gò má đỏ hồng của nàng, cảm thấy muội muội như vậy hết sức đáng yêu.

"Không...... Không có gì......"

"Gần đây Tiểu Mạt rất hay thất thần nha." Tô Đồng khẽ cười, "Là đang nhớ đến vị công tử nào sao?"

"Tỷ tỷ nói lung tung gì đó." Tô Mạt trừng mắt với Tô Đồng, bật thốt, "Trong đầu muội chứa toàn bộ đều là tỷ tỷ, làm gì có thời gian mà nghĩ đến người khác." Ý thức được mình đã nói điều gì, Tô Mạt lập tức che miệng lại.

"Phốc ha ha ha ha." Tô Đồng cười ngặt ngẽo ngã vào bả vai Tô Mạt, "Tiểu Mạt, muội luôn thành thật như vậy. Tỷ tỷ cũng càng ngày càng thích muội đấy."

"Tỷ tỷ, tỷ nói trò hay ở đâu?" Bị Tô Đồng trêu chọc đến lúng túng, Tô Mạt bối rối chuyển đề tài, làm bộ tò mò nhìn bốn phía.

"Ở đây." Tô Đồng thu liễm nụ cười trên mặt, chỉ là ý cười trong con ngươi vẫn chưa hề tiêu tan. Chỉ hướng vách tường của một gian phòng nhỏ, Tô Đồng dẫn Tô Mạt tiến tới, "Thả nhẹ bước chân."

Tô Mạt đi theo tỷ tỷ rón ra rón rén tới gần cửa sổ của gian phòng, Tô Mạt có cảm giác nàng và tỷ tỷ rất giống kẻ trộm.

"Là nơi này." Tô Đồng cười, ngón trỏ thon dài đâm giấy dán cửa sổ thành hai cái lỗ.

Tô Mạt trợn mắt há hốc mồm nhìn động tác của tỷ tỷ. Từ nhỏ tỷ tỷ đã tiếp thu cách giáo dục tốt đẹp của tiểu thư khuê các nha, làm sao lại đi nghe lén góc tường, còn làm ra động tác chọc ra hai cái lỗ trên cửa sổ chứ. Ảo giác, đây nhất định chỉ là ảo giác của nàng. Tô Mạc không ngừng tự thôi miên bản thân.

"Tiểu Mạt, muội làm sao vậy?" Người ở bên cạnh nửa ngày cũng không thấy có phản ứng gì, Tô Đồng nghi hoặc quay đầu lại nhìn Tô Mạt.

Chỉ thấy Tô Mạt đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ quỷ dị mà nhìn nàng, giống như là đã nhìn thấy một chuyện cực kỳ khó tin.

"Ta đang nằm mơ, ta nhất định là nằm mơ." Tô Mạt ở trong lòng tự mình lẩm bẩm.

"Hồi thần đi, Tiểu Mạt." Đối với vị muội muội này Tô Đồng thực sự là dở khóc dở cười, "Muội lại làm gì vậy? Còn chưa tỉnh ngủ sao? Ngay cả hiện thực hay mộng cảnh đều phân không rõ."

"Đây nhất định là cảnh trong mơ." Tô Mạt khẳng định nói, "Tỷ tỷ hoàn mỹ như vậy, sao có thể làm loại chuyện lén lén lút lút nghe trộm góc tường được."

"Muội thật là." Tô Đồng buồn cười gõ một cái vào trán Tô Mạt, "Tỷ tỷ không phải là thấy muội buồn chán, nên mới muốn tìm cho muội chút thú vui để làm sao?"

Tìm! Thú! Vui! Đối diện với gương mặt của tỷ tỷ, Tô Mạt không biết phải làm gì, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh nàng xem qua xuân cung đồ trước khi xuất giá ở kiếp trước. Trong nháy mắt vẻ mặt liền có chút co quắp.

"Tiểu Mạt, đang nghĩ gì đó?" Tô Đồng kỳ quái nhìn Tô Mạt, muội muội bảo bối của nàng gần đây ăn nhầm thuốc gì à? Thế nào mà cả người lại tản ra một loại khí tràng kỳ lạ vậy chứ?

"A?" Được Tô Đồng gọi một tiếng, Tô Mạt hoàn hồn, nhìn gò má sáng bóng của tỷ tỷ, Tô Mạt bí mật phỉ nhổ chính mình một tiếng, tỷ tỷ là người sạch sẽ xinh đẹp như vậy, nàng vừa rồi làm sao lại đem những thứ vớ vẩn chụp lên đầu tỷ tỷ a, "Ấy, muội chỉ đang nghĩ xem là tỷ tỷ muốn cho muội xem trò vui gì thôi."

"Tự muội xem một cái là biết ngay không phải sao?" Tô Đồng chỉ lỗ hổng đã bị nàng đâm thủng ở trước mắt Tô Mạt.

Tô Mạt gật đầu, học theo Tô Đồng đưa tầm mắt dán lên chỗ thủng.

Trong gian phòng phong cách cổ xưa, có ba người đang đứng đối diện nhau. Tô Mạt xem được một lúc, không phải là Lưu thị, Tô Linh và Thúy Nhi sao?

Chẳng qua là so sánh với sắc mặt khó coi của Lưu thị, thì Thúy Nhi là dáng vẻ không coi ai ra gì.

"Tỷ tỷ, đây là?" Tô Mạt dời tầm mắt từ trong phòng ra bên ngoài, nhìn về phía tỷ tỷ đang ở bên cạnh.

"Xuỵt." Tô Đồng duỗi một ngón tay đặt lên trên môi, ngón tay trắng nõn tôn lên bờ môi đỏ tươi càng thêm mê người, Tô Mạt không tự chủ mà nuốt nước miếng một cái. Tô Đồng môi đỏ khẽ mở, không tiếng động nói ra vài chữ, "Ngoan, nhìn đi."

"Được." Tô Mạt không tiếng động trả lời một câu.

Ba người ở trong phòng thoạt nhìn là đang tranh cãi, âm thanh cũng rất lớn, Tô Mạt cho dù không cố hết sức để nghe, cũng có thể nghe được tiếng nói chuyện bên trong.

"Nói đi, Thúy Nhi." Mở miệng trước tiên là Lưu thị, dùng ánh mắt âm ngoan của bà ta gắt gao nhìn chằm chằm Thúy Nhi.

"Phu nhân, Thúy Nhi có chuyện gì để nói sao?" Không giống với sự khúm núm lúc trước, bây giờ, Thúy Nhi cả người tràn đầy nhuệ khí. Nhàn nhạt liếc Lưu thị một cái.

"Đây là kiểu thái độ gì hả!" Trước hết không chịu nổi là Tô Linh, một đứa nha hoàn mà thôi, lại dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện cùng mẫu thân nàng.

"Là thái độ đối đãi bình thường thôi." Thúy Nhi cười như không cười nhìn Tô Linh, "Tiểu thư, không, bây giờ tốt hơn nên gọi ngươi là Linh Nhi muội muội nhỉ. Ngươi cần phải biết rằng, ta và ngươi đều là tiểu thϊếp của An thế tử, vai vế ngang nhau."

"Ta khinh." Tô Linh hừ một tiếng, "Vai vế ngang nhau, bằng ngươi cũng xứng?"

"Xứng hay không không phải chỉ ngươi nói là được." Thúy Nhi ngồi trước bàn trang điểm, tùy ý cầm lấy son phấn trên bàn vỗ vỗ lên mặt, "Hiện tại là An thế tử chỉ đích danh muốn ta làm tiểu thϊếp của ngài. So với người vội vàng gả cho An thế tử như ngươi mà nói, giá trị của bản thân ta còn cao hơn cả ngươi."

"Ngươi......" Tô Linh trợn trừng mắt, nhưng Thúy Nhi vẫn như cũ khí định thần nhàn.

"Linh Nhi, câm miệng." Lưu thị hung hăng trừng Tô Linh một cái, thu lại vẻ hung tàn trong mắt, thay đổi dáng vẻ hiền lành nhìn về phía Thúy Nhi, "Thúy Nhi, Linh Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, ta thay nó xin lỗi ngươi."

"Ta cũng không phải là một người không biết cân nhắc." Thúy Nhi khẽ mỉm cười, "Nếu nhị phu nhân đã nói như vậy, vậy ta sẽ không so đo. Suy cho cùng cũng chỉ là thứ nữ, hiển nhiên gia giáo không thể sánh được với tiểu thư nhà ta."

"Ngươi......" Tô Linh mặt hoàn toàn đỏ chót, rõ ràng là tức điên người. Sắc mặt Lưu thị cũng không hề dễ nhìn, bình sinh bà ta hận nhất chính là từ 'tiểu thϊếp' và 'con thứ'. Nhưng mà, hiện giờ không phải là lúc để phát hỏa, vì Linh Nhi, nhất định phải ổn định Thúy Nhi.

Lưu thị hít sâu một hơi, cưỡng chế lửa giận trong lòng, chuyển thành ý cười hòa ái: "Thúy Nhi, hôm nay chúng ta tới không phải để cãi vã với ngươi. Ngươi xem, chúng ta hợp tác cùng nhau lâu như vậy rồi, cũng có không ít ký kết ngầm......"

"Nhị phu nhân có lời gì cứ việc nói thẳng ra." Thúy Nhi cắt đứt lời nói lải nhải của Lưu thị, một bộ dáng vẻ hờ hững.

Thúy Nhi chết tiệt này! Đối với hành vi ngay trước mặt làm mất mặt bà ta của Thúy Nhi, Lưu thị suýt nữa cắn nát hàm răng. Hai tay đặt ở hai bên nắm thật chặt, nhịn xuống lửa giận: "Ta hôm nay tới là muốn thương lượng với ngươi một chuyện, Thúy Nhi, còn nhớ ước định lúc trước của hai người chúng ta không? Ta đã nói rồi, sẽ để ngươi lấy Nham Nhi." Lưu thị vừa nói vừa suy nghĩ, chờ Thúy Nhi gả cho Nham Nhi, còn sợ chỉnh không chết tiện nhân này sao? Lại dám ở sau lưng bọn họ câu dẫn An thế tử, thực sự là đáng chết!

"Nhị phu nhân coi Thúy Nhi là kẻ ngốc sao?" Thúy Nhi cười lạnh một tiếng, "An thế tử có thân phận gì, còn Tô Nham là thân phận gì. Coi như thân phận hai người bọn họ tương đương, tiểu thϊếp và thϊếp thất có thể so sánh với nhau ư?"

"Cho dù ngươi gả được vào An phủ thì sao." Thanh âm chua ngoa của Lưu thị truyền đến, "Ngươi cho rằng dựa vào thân phận của ngươi có thể tranh giành với Linh Nhi? Thϊếp thất của Nham Nhi thì như thế nào? Hiện tại bên người Nham Nhi không có ai, gả ngươi đi, sinh ra nhất nam bán nữ, chắc chắn Nham Nhi sẽ không bạc đãi ngươi. Nham Nhi tuổi còn trẻ, ở trong quân bộ đã có địa vị không nhỏ, tương lai tiền đồ vô lượng. Gả cho nó làm thϊếp đã là rất coi trọng ngươi rồi!"

"Đa tạ phu nhân coi trọng." Thúy Nhi cười lạnh, "Thúy Nhi tự biết thân phận thấp kém, không xứng với thiếu gia Tô Nham. Vì vậy Thúy Nhi sẽ nhận mệnh, gả cho An thế tử làm tiểu thϊếp."

"Thúy Nhi, ngươi đừng không biết suy xét." Lưu thị cười lạnh một tiếng, "Bàn về thân phận, bàn về thủ đoạn, ngươi còn kém rất rất xa chúng ta. Ngươi cho rằng ngươi có thể bình an gả đi làm tiểu thϊếp An thế tử sao? Thúy Nhi, nếu ngươi thức thời một chút, thì nên biết, một ít người làm thϊếp thất, so với làm tiểu thϊếp tốt hơn nhiều."

"Không cần nhị phu nhân phí tâm." Thúy Nhi hừ lạnh một tiếng, "Thúy Nhi tự có chủ trương. Cũng xin nhị phu nhân nhớ kĩ một câu, núi cao hoàng đế xa."

"Ngươi......" Bỗng nhiên sắc mặt Lưu thị biến đổi, "Ngươi nhất định muốn đối nghịch với ta?"

"Không." Thúy Nhi từ tốn nói, "Từ đầu tới cuối đều là nhị phu nhân ngươi không chịu buông tha ta. Thúy Nhi bất quá chỉ là một nha hoàn, có thể làm được gì? Thúy Nhi là người rất thực tế, chỉ cần Thúy Nhi sống tốt, tự nhiên sẽ không tìm người khác gây phiền phức. Thế nhưng nếu có người không chịu để yên cho Thúy Nhi,như vậy Thúy Nhi cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu. Thúy Nhi tuy không thông minh, nhưng cẩu nóng lên cũng sẽ nhảy tường. Không cẩn thận vạch trần một ít chuyện của phu nhân, vậy cũng không tốt lắm, ngươi nói phải không, nhị phu nhân?"

"Ngươi......Ngươi uy hϊếp ta?" Khuôn mặt Lưu thị vặn vẹo nhìn Thúy Nhi.

"Chỉ cần phu nhân không làm chuyện mờ ám đối với Thúy Nhi, Thúy Nhi đương nhiên sẽ không nói lung tung." Thúy Nhi đặt son phấn trong tay xuống, cầm lấy một hộp phấn khác khoa tay vẽ lông mày, "Được rồi, nhị phu nhân, Thúy Nhi sắp xuất giá, bận bịu việc chuẩn bị hôn sự, e là không có thời gian tiếp tục nói chuyện với phu nhân. Mời phu nhân trở về cho."

"Tỷ tỷ, Thúy Nhi thật lợi hại nha." Tô Mạt chọc chọc tỷ tỷ ở bên cạnh, không tiếng động mà nói. Vốn đối với kẻ phản bội như Thúy Nhi, nàng căm ghét đủ điều, bất quá bây giờ, trông thấy Thúy Nhi có thể dùng dăm ba câu đem Lưu thị và Tô Linh tức thành như vậy, xác thực là hả giận. Bất tri bất giác, nhìn Thúy Nhi cũng hợp mắt hơn rất nhiều.

"Tất nhiên, cũng không nhìn xem là nha hoàn của ai." Tô Đồng nháy mắt một cái với Tô Mạt, trong mắt tràn đầy tự tin.

"Đúng đúng đúng, tỷ tỷ là thông minh nhất." Tô Mạt cười đùa.

"Mẹ!" Tô Linh thấy dáng vẻ vân đạm phong khinh của Thúy Nhi, hết sức nén giận, Thúy Nhi này, thật sự là quá kiêu ngạo rồi!

Lưu thị dùng ánh mắt ngăn cản lời tiếp theo của Tô Linh, dùng giọng nói hết sức ôn hòa, nói: "Nếu là như vậy, ta cùng Linh Nhi đi về trước. Việc ta nói với ngươi ngày hôm nay, hi vọng ngươi cân nhắc cẩn thận."

"Không cần." Thúy Nhi cũng không quay đầu lại, cự tuyệt nói.

"Thật vậy không......" Lưu thị hung ác nhìn chằm chằm bóng lưng Thúy Nhi. Kẻ này biết rất nhiều việc bí mật của bà ta, hiện tại không chỉ có dị tâm đối với bản thân bà ta, mà còn tranh đoạt phu quân của Linh Nhi. Nếu như, nàng ta biến mất, bí mật của mình cũng sẽ vĩnh viễn biến mất, Linh Nhi cũng có thể bình yên. Trong mắt Lưu thị tràn ngập âm mai, từng bước một tiến lại gần Thúy Nhi, đưa ta ra hướng đến cái cổ mảnh khảnh của Thúy Nhi, cái cổ nhỏ bé như vậy, chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái, bà ta sẽ không còn nỗi lo về sau rồi.

"A......" Thúy Nhi gắt gao cầm lấy hai tay đang bóp chặt cổ mình, bởi vì hoảng sợ lẫn hoảng loạn, sắc mặt đỏ bừng lên.

"Ngươi......" Thúy Nhi trợn mắt nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Lưu thị hiện ra trong gương.

"Thúy Nhi, chớ trách ta." Lực đạo trên tay Lưu thị càng lúc càng lớn, "Hết thảy đều là do ngươi không biết tốt xấu, là ngươi gieo gió gặt bão."