"Tiết đại ca!".
Tiết Vũ Khiêm đứng như trời trồng, môi mỏng mím lại và các cơ bắp căng cứng nhìn cô chạy lại về phía mình. Tiếng cô thanh như tiếng chuông bạc, làn váy xanh ngọc lấp lánh phản chiếu ánh đèn, mái tóc bồng bềnh như mây. Cô giống như nàng tiên đang chạy những bước nhịp nhàng và sà vào lòng anh.
Toàn thân Tiết Vũ Khiêm chấn động mạnh, hai tay cứng đơ không dám cử động dù chỉ một ngón tay. Len lỏi vào trong hốc mũi anh là mùi hương hoa ngọt ngào tươi mát của cô. Cô cười tươi tựa mặt trời tỏa nắng, tóm lấy góc áo anh và nói, mềm mại tựa mèo kêu:
"May quá, anh đây rồi. Em tìm anh mãi."
Cô thầm cảm tạ ông trời đã cho cô nhìn thấy người đàn ông này. Ban nãy cô đã định lớn tiếng với Tôn Chu Minh nhưng sự xuất hiện của Tiết Vũ Khiêm đã khiến cô thay đổi ý định. Vừa hay cô cần một người giải vây, quả nhiên là ông trời không bạc đãi cô. Một mũi tên trúng hai đích.
Tuy lớn mật lợi dụng anh, nhưng cô cũng không dám làm ra động tác to gan mà chỉ dám túm lấy một góc áo của anh. Cô dịch người sát gần với anh, từ góc nhìn của Tôn Chu Minh thì lại thành thân mật vô cùng. Gã ta nheo mắt, thấy ê ê trong lòng mà không rõ là vì sao. Chỉ thấy hình ảnh trai tài gái sắc bên nhau thật chướng mắt.
"Giúp em với, Tiết đại ca." Cô nói nhỏ, đôi mắt hơi hồng lên hệt con thỏ nhỏ yếu đuối.
Tiết Vũ Khiêm còn chưa hiểu hết chuyện gì đang xảy ra, vì sao cô lại tỏ thái độ thân thiết với anh như vậy thì ngay lập tức khi Tôn Chu Minh đi tới, anh đã hiểu ra vấn đề.
Con mắt sáng rực như sư tử của anh quét qua người đàn ông đối diện, bằng bản năng đàn ông cũng đủ để anh hiểu là cô đang muốn tránh xa người này và anh là sự lựa chọn duy nhất cô có.
Tuy nghĩ là vậy nhưng Tiết Vũ Khiêm không lấy gì làm bất mãn, trái lại lòng anh lại nở hoa không rõ, toàn thân thấy ngọt ngào hẳn chỉ có điều khuôn mặt anh lại chẳng thể hiện cảm xúc gì được nhiều hơn ngoài lạnh lùng và cứng rắn. Tôn Chu Minh tiến đến gần, mở lời:
"Thì ra Bạch tiểu thư có hẹn với Tiết đại thiếu gia. Tôi quả là thất lễ rồi."
"Chào anh. Có việc gì sao?".
Lão công nhà cô là số một.
Bạch Sênh suýt nữa nhảy cẳng lên vì vui sướиɠ. Quả nhiên cái tính ít nói, nói câu nào sát thương câu đấy của anh phát huy triệt để tác dụng vào đúng thời điểm cần thiết nhất. Chỉ bằng câu đáp trả lạnh băng của Tiết Vũ Khiêm, Tôn Chu Minh phải bối rối thu tay về, ít nhiều cũng sẽ buông bỏ những ý niệm không hay với cô. Như để phối hợp diễn cùng cô, Tiết Vũ Khiêm tinh tế quàng tay đặt lên vòng eo mảnh của cô, chỉ là đυ.ng chạm rất nhẹ và không gì khác. Hành động này của anh giống như tuyên bố chủ quyền, dằn mặt gã đàn ông kia.
Tôn Chu Minh biết ý, lập tức biết người biết ta và lịch sự đáp lại:
"Vậy tôi không làm phiền hai vị nữa. Hi vọng có dịp ngồi lại với Tiết đại thiếu gia được lâu hơn, lâu nay ông cụ nhà tôi vẫn nhắc về ngài suốt."
“Cảm ơn anh. Nhờ anh chuyển lời hỏi thăm lão Tôn giúp tôi, có dịp sẽ đến thăm".
Tiết Vũ Khiêm bắt tay Tôn Chu Minh, cứng nhắc nói từng lời. Nếu ai không biết thì sẽ nghĩ là anh không tôn trọng người khác, nhưng sự thật anh chỉ không biết cách thể hiện cảm xúc ngoài mặt như người khác. Người giống như Tiết Vũ Khiêm, mãi cho đến khi cô tỉnh ngộ mới nhìn ra nét hấp dẫn của anh.
Tôn Chu Minh quay người rời đi, hai bàn tay xiết chặt lại và cố dằn sự khó chịu trong lòng lại.
Một nữ nhân ngây thơ xinh đẹp thanh thuần, một nam nhân cao lớn mạnh mẽ trầm ổn. Quả là một bức tranh hài hòa sống động, làm nhức mắt người khác.
Bạch Sênh ngó xung quanh, thấy gã đã đi khuất mới thả lỏng toàn thân. Đúng lúc này, Tiết Vũ Khiêm rất lịch sự mà rụt tay lại, đứng nghiêm trang quy củ như chào. Cô nhìn anh bằng ánh mắt hâm mộ và trìu mền, nhẹ giọng:
"Ban nãy... cảm ơn anh nhiều lắm".
"Không có gì. Là bổn phận của tôi thôi."
Cô chỉ muốn cười phá lên trước sự ngây ngô giữ kẽ của anh. Người này thật giống như cây tùng cây bách, tuy lặng lẽ nhưng là chỗ dựa vững chắc cả đời cho người phụ nữ anh yêu. Tiết Vũ Khiêm ơi là Tiết Vũ Khiêm, anh không thể nói thêm vài lời nữa hay sao? Cô che miệng cười duyên dáng, mắt hay cười khiến tim anh lỡ một nhịp. Những ngón tay cứng rắn của anh giật giật, yết hầu chuyển động và Tiết Vũ Khiêm bất chợt thấy lúng túng. Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác khó tả như này bao giờ, chỉ từ khi gặp cô, tần suất khó thở cứ xuất hiện liên tục.
Nếu có người nghe thấy những rối rắm này của anh, ắt hẳn đã phải phá lên cười và chỉ thẳng tay vào mặt anh mà nói. Tiết Vũ Khiêm à, là mùa xuân đến rồi đó.
"Tiết đại ca đã giúp em hai lần, ân tình này phải báo đáp anh như thế nào mới phải đây?".
Những ngón tay của cô đan vào với nhau, đặt trước ngực và cô ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt long lanh phản chiếu hàng ngàn vì sao trên bầu trời. Anh nuốt nước bọt, khó khăn đáp lời:
"Không cần đâu, là việc nên làm".
"Không không, cha mẹ em đã dạy làm người phải biết báo đáp ân tình với những ai giúp đỡ mình. Nhất là hôm nay anh đã giúp em những hai lần, nếu cha mẹ mà biết, hai người lại phạt em".
Bạch Sênh vờ thút thít và nài nỉ.
"Hơn nữa, em thấy đây cũng là duyên hạnh ngộ. Anh cũng đừng ghét em nhiều chuyện nha."
"Không, tôi không có ý đó. Vậy... tiểu thư muốn như thế nào?".
Tiết Vũ Khiêm luống cuống, chân mày cau lại và đôi mắt nhìn cô đầy thâm tình khó nhận ra. Bạch Sênh làm dấu chiến thắng lén lút, làm bộ suy nghĩ một lúc rồi mới dè đặt đề nghị.
"Lát sẽ có tiết mục khiêu vũ, em không quen biết ai cả, hơn nữa là em gái của chủ nhân bữa tiệc em không thể không tham gia. Anh có thể cho phép em được mời anh được không?".
Cô khẩn khoản đề nghị, cho dù thật ngược đời. Tiết Vũ Khiêm nhìn cô đột nhiên hỏi:
"Có vẻ không hợp lý lắm thì phải?".
Cô biết cá tính cứng nhắc của anh, nghe thấy Tiết Vũ Khiêm nói vậy cũng không chùn bước. Đây chỉ là một bước chân trong quá trình truy phu của cô, cô có dư thừa tinh lực để hạ gục người đàn ông này.
Cô cắn môi, đầu hơi cúi xuống và giọng có chút ngập ngừng như lạc đi: "Em xin lỗi, nghe như em đang bắt ép anh vậy".
"Tôi không có ý đó. "
Anh cau mày, tìm cách diễn đạt câu chữ trong đầu nhưng không hiểu sao đứng trước cô thì chẳng tìm được lời phù hợp. Quá bí, anh bất chợt vươn tay gài lọn tóc mai của cô lên sau vành tay, thành công chạm vào cái tai mà anh rất thích ấy. Cô tròn mắt vì ngạc nhiên trước sự chủ động của anh còn Tiết Vũ Khiêm thật thà đáp lại:
"Đây là vinh dự của tôi, Bạch tiểu thư".
"Vậy anh đừng gọi em là Bạch tiểu thư này nọ được không?" Cô được đà lấn tới: "Anh có thể gọi em là Bạch Sênh được mà".
"Không, vẫn nên thế là hơn".
Tiết Vũ Khiêm nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh và tự chủ. Anh dần sợ cái cảm giác khác lạ này, một mặt chỉ mong sao có thể thêm thân thiết với cô, mặt khác lại sợ bản thân mình sẽ trở nên bất thường không thể kiểm soát được vì cô.
Cô có chút thất vọng, mím môi thở dài. Quả nhiên là mình quá mức vội vàng. Cũng đúng thôi, cả hai mới gặp nhau được bao lâu đâu mà đã quá thân thiết như thế, bảo sao anh không sợ. Cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Cô lấy lại tinh thần, cười cười và nhẹ giọng.
"Vậy em chờ anh tại sân khấu chính nhé."
Cô nghiêng nghiêng đầu nhìn anh và rồi quay người rời đi. Tiết Vũ Khiêm ngẩn ngơ nhìn theo, mãi cho đến khi cô đã đi khuất mới thả lỏng người.
Anh chợt lẩm bẩm:
"Vậy là báo đáp? Hay là không?".
"Tiểu Sênh, em đi đâu nãy giờ vậy?"..
Chí Lượng nhíu mày, cốc đầu em gái. Tối nay anh đặc biệt thay đổi hình tượng, mang bộ vest lịch sự được cắt may vừa vặn, phối hợp cùng mái tóc được chải gọn để lộ khuôn mặt anh tuấn, dịu đi vài phần bá khí ngang tàng, thêm một tầng khí chất. Cô cười lấy lòng, khoác tay anh và bĩu môi:
"Vẫn còn kịp mà. Ai da, hôm nay anh ba đẹp trai dữ luôn".
Chí Lượng tính nạt thêm vài câu nhưng cô đã cao tay hơn, tâng bốc anh vài câu, vậy là phải chịu thôi. Chí Lượng lắc đầu, nhéo nhéo cái mũi của em gái, nói bằng giọng cưng chiều:
"Thôi được rồi cô nương. Sắp đến phần hay nhất rồi. Sao? Chọn được chàng nào rồi".
Cô cười cười ra vẻ bí hiểm và nói:
"Lát anh chọn giúp em nhé".
"Hừ! Anh còn chẳng chặt tay nó ra ấy."
Chí Lượng liếc nhìn cô, hừ một tiếng rồi đổi tiếng cười sảng khoái.
Từ xa, Lý Lệ đang làm bạn với đám phú nhị đại bỗng dưng ngây ra khi nhìn thấy đôi mắt sắc bén và gương mặt sắc nét của Chí Lượng. Làm bạn với cô bấy lâu nay, vài lần tiếp xúc với Chí Lượng nhưng hầu như chỉ thấy một mặt bụi bặm nghịch ngợm của anh. Hôm nay lại là một Chí Lượng trưởng thành và trầm ổn lạ lùng.
Cô ta lúng túng, xoay người toan đổi ly rượu khác thì bất ngờ va phải một người đang đi đến, khiến vạt áo vest của anh ta ướt một góc. Cô ta giật mình, vội vàng lên tiếng xin lỗi:
"Tôi xin lỗi! Anh có sao không ạ?"
"Không sao đâu, cũng chỉ là chút rượu không đáng gì. Tiểu thư không bị đau ở đâu chứ?"
Anh ta đáp lại bằng chất giọng du dương và trầm trầm đầy tư tình. Lý Lệ vội ngẩng đầu lên, trái tim thiếu nữ non nớt đánh rớt một nhịp, hai má ửng hồng bằng tốc độ chóng mặt.
Tôn Chu Minh nhướn mày nhìn thiếu nữ trước mặt mình, phát huy toàn bộ điệu bộ và đưa một tay ra, nói: “Tôi là Tôn Chu Minh. Tiểu thư là..."
"Tôi là Lý Lệ."
Cô ngạc nhiên nhìn hai kẻ đang liếc mắt đưa tình đằng kia, thầm cảm thán. Quá nhanh đi chứ hả?
Hình như đời trước cũng là khung cảnh ấy nhưng cô đang mãi mê quậy phá trong bữa tiệc, không thèm để ý đến hai người này.
Vậy đúng là trước đây cô ngu thật sự.
Chí Lượng nhéo má cô một cái:
"Làm gì mà mắt như sói vậy? Sắp đến phần em đang mong chờ rồi này"
Cô giật mình, tập trung vào màn sắp diễn ra. Tiếng nhạc rộn ràng dần chuyển sang giai điệu du dương cho những điệu nhảy uyển chuyển. Các vị khách đã mau chóng tìm cho mình người bạn nhảy hợp ý. Khung cảnh mềm mại của ánh nến, ánh đèn lấp lánh trong những lùm cây rọi sáng màu hoa mơ mộng khiến lòng người lâng lâng.
Cô đứng đó chờ đợi. Vây quanh cô là những gương mặt vừa lạ lại vừa quen. Trải qua một đời, cô vẫn luôn tự hỏi rằng cô có đang nằm mơ hay tất cả những điều này vốn dĩ là mộng ảo?
Những ánh mắt dò xét, tính toán đầy mưu đồ, cả những điều không mấy trong sáng và mưu mô, cô đã nếm đủ đau thương để nhìn ra.
Và rồi trong đám đông dò xét muốn đánh chủ ý lên Bạch tiểu thư, một người đàn ông từ từ bước ra, vững vàng tiến lên, bước chân vững vàng đến trước mặt cô. Anh cúi người, bằng một tư thế hết sức lịch thiệp và cẩn trọng, lên tiếng. "Tôi có thể có vinh hạnh mời tiểu thư nhảy một điệu được không?".