“Hắc, Sở thân mến, cậu có phát hiện không, ba tháng nay từ khi cậu trở thành nhân viên chia bài ở đây xong, chỉ cần tới ca cậu làm việc thì vô số mỹ nữ tới đánh bạc đặc biệt nhiều đi?”
“Thật không?” Sở Cảnh có lệ đáp lại Lacey vẫn cứ luẩn quẩn quanh cậu không đi, vươn tay cởi bỏ cúc áo trên của bộ đồng phục nhân viên, có chút không kiên nhẫn hất tóc mái đã dài hơn không ít của mình ra sau đầu.
Nơi này, các nhân viên chia bài làm việc theo chế độ luân phiên, một nhóm ba người, làm liên tục một tuần mới thay phiên một lần, ở trong sòng bài luôn đảm bảo 24/24 luôn có người. Cậu vừa mới kết thúc phiên làm việc của mình, cả người đều mệt mỏi rã rời, cậu hiện tại chỉ nghĩ muốn tắm một cái rồi hảo hảo lăn ra giường ngủ say một giấc. Những thứ khác gì đó… đều bị cậu ném sang một bên!
Tuy rằng Lacey còn một bụng muốn nói nhưng nhìn Sở Cảnh bộ dạng mệt mỏi như vậy, sờ sờ mũi mình, Lacey cũng không tiếp tục làm phiền thời gian nghỉ ngơi của Sở Cảnh nữa.
Đối với một bằng hữu như vậy… tuy rằng nguyên nhân gặp gỡ là bởi vì Lacey trong khoang máy bay phổ thông quá nhàm chán mà nhất thời hứng khởi quay sang trêu chọc, nhưng không thể phủ nhận, hắn không nghĩ búp bê Đông Phương thoạt nhìn còn chưa thành niên này, thế nhưng thật chết tiệt đúng khẩu vị của hắn. Khụ, đương nhiên là loại hợp khẩu vị thực thuần khiết nha.
Không thể nghi ngờ, Sở Cảnh là một thiếu niên cực độ có mị lực, thần bí khiến người khác không thể nào nhìn thấu cậu được. Ít nhất từ khi quen biết tới nay đã được ba tháng, Lacey phát hiện mình hoàn toàn vẫn không cách nào biết được Sở Cảnh rốt cuộc là loại người như thế nào.
Ngay từ đầu, hắn cho rằng Sở Cảnh cũng chỉ là một thanh niên xinh đẹp chưa hiểu biết thế sự, thậm chí còn là một thiếu niên không có điều kiện kinh tế tốt… bởi vì cậu ta cũng chỉ ngồi khoang phổ thông. Được rồi, tuy rằng lúc ấy mình cũng vì thuận tiện cho kế hoạch mà mua vé khoang phổ thông. Lacey gãi gãi đầu, nhưng mà, hắn rất nhanh phát hiện mình đoán sai rồi… bởi vì hài tử kia thế nhưng liếc một cái liền đoán được thân phận của mình. Hơn nữa còn không chút nào e ngại hắn, thậm chí còn ném 100$ tới bắt hắn câm miệng.
Điều này đối với Lacey quả thực là một trải nghiệm mới lạ. Vì thế, vừa xuống máy bay, vốn chưa có chủ định đi đâu, Lacey theo chọn lọc tự nhiên theo sát ‘cố chủ’ của mình. Sau đó, Lacey liền phát hiện, nguyên lai đứa bé bên cạnh mình này, cư nhiên là một thần bài. Được rồi, có lẽ hắn hơi khoa trương chút, nhưng cũng không thể cưỡng cầu một tên thích đánh bạc như hắn, thế mà thường xuyên càng đánh càng bại lại có thể đi đánh giá khách quan một cao thủ.
Dù sao, chính Lacey tận mắt chứng kiến cậu ta chỉ với 100$ mà thắng bạc lên tới hàng triệu đô lợi nhuận, từ đó Sở Cảnh trong mắt hắn, hoàn toàn đã bay lên đến địa vị của ‘một vị thần”.
Về sau, Sở Cảnh tự nguyện ở lại sòng bạc, làm một nhân viên chia bài nho nhỏ, Lacey biết, thiếu niên Đông Phương này nhất định có kế hoạch gì đó, tuy rằng cậu ấy chưa bao giờ chính diện trả lời thắc mắc của hắn, nhưng hắn có thể cảm giác được… từ trên người thiếu niên này, luôn toát ra một loại năng lượng sức sống dồi dào. A, điều đó cũng khiến hắn một lần nữa trở nên nhiều sức sống hơn hẳn.
Hắn thật sự cảm thấy Sở là một hài tử rất thú vị, hắn đương nhiên càng phải ở bên cạnh vị bằng hữu này thật lâu để xem đứa bé này rốt cuộc muốn làm cái gì. Bất quá, đáng tiếc chính là, nguyện vọng này chỉ sợ thất bại … Bởi vì trước đó không lâu, hắn đã đem một nửa đời sau của mình bán mất rồi. A, đương nhiên, không phải cái loại bán thân bị bao dưỡng nha, chẳng qua…
“Alo? Phu nhân Rendia? Vâng… được, tôi sẽ báo lại trong ngày hôm nay.”
Bất đắc dĩ cúp điện thoại, Lacey cào cào mái tóc rối bù của mình, khiến hắn thoạt nhìn càng giống cái tổ chim. Được rồi, được rồi, hắn thật sự đã kéo dài thời gian lâu lắm rồi. Nhưng…. hắn ngay từ đầu còn tính toán cùng Sở hảo hảo uống một chén, tạm biệt một phen. Xem ra là không có khả năng.
Lacey hít một hơi, lấy cái bút giấy ra, nhanh chóng ghi lại mấy chữ, sau đó gấp tờ giấy kẹp vào cửa phòng Sở Cảnh.
“Được rồi, anh bạn, tôi phải đi rồi.” Lacey hướng cửa phòng Sở Cảnh vẫy vẫy tay, nhếch miệng cười một cái lộ răng: “Nhưng mà, tôi vẫn có một dự cảm… chúng ta sẽ có thể gặp lại nhau, vậy đi, hẹn gặp lại, Sở thân mến!”
Chờ tới khi Sở Cảnh ngủ một giấc sảng khoái tỉnh dậy, đã là chuyện của 10 tiếng sau đó. Thoải mái xuống giường, vọt vào phòng tắm thanh tẩy một chút, đang chuẩn bị xuất môn, thì thấy tờ giấy Lacey lưu lại kẹp ở cửa.
“Tôi đi bán mạng đây, không cần nhớ tôi… Bằng hữu trung thành nhất, Lacey.”
Sở Cảnh nhẹ nhàng đọc nội dung trên tờ giấy một lần, chớp mi, xoi mói nói: “Sách, phải nói rằng, chữ của Lacey… viết thật đúng là khó coi.” Tuy nói thế nhưng khóe miệng cậu hơi câu lên.
Đem tờ giấy nhét vào túi áo, Sở Cảnh ra ngoài, vừa định đi tìm chỗ nào đó lấp đầy bụng rỗng, chưa đi được vài bước thì lại thấy thủ hạ của George, một trong những quản lý sòng bạc đi tới chỗ cậu.
“Sở, good morning.” Quản lý cười cười với Sở Cảnh, nói: “Đã ăn sáng chưa?”
“Đang chuẩn bị đi.” Sở Cảnh nghiêng đầu: “Nhưng xem ra chậm một chút cũng không sao.”
“A, vậy thực có lỗi.” Quản lý cười gượng đưa một cái túi cho Sở Cảnh: “Biết cậu chưa ăn, đặc biệt sai người đi mua cho cậu một phần, nhưng không biết cậu thích ăn cái gì, nên mua đại đừng để ý.”
Sở Cảnh cười tiếp nhận túi to, mở ra vừa thấy, bên trong chính là bánh bao… xem ra, là bánh bao ở cửa hàng mình thích nhất.
“Cảm ơn, John.” Sở Cảnh cười hai mắt cong cong, gật đầu với quản lý: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không có gì, chẳng qua là Boss phân phó tôi qua đây, dẫn cậu tới gặp ông ấy.” Quản lý nhún vai.
“Boss?” Sở Cảnh nhanh chóng vài hớp liền giải quyết bữa sáng của mình, đuổi kịp cước bộ quản lý, cười khẽ nói: “Tôi gần đây… tựa hồ không có làm gì sai đi?”
Quản lý buồn cười nghiêng đầu nhìn Sở Cảnh liếc mắt một cái, nói: “Nếu việc cậu vô duyên vô cớ thu hút nhiều nữ khách hàng tới sòng bạc như vậy là chuyện sai thì… Sở, không thể không nói, cậu gần đây sai quá nhiều đấy!”
Sở Cảnh nghe quản lý cười trêu mình, cũng nhịn không được khẽ mỉm cười.
“Được rồi, Sở, cậu cũng đừng lo lắng, hẳn không phải chuyện xấu đâu.” Đi tới nơi ít người, quản lý nghĩ nghĩ, vẫn nhỏ giọng cảnh báo Sở một câu: “Dựa theo biểu hiện xuất sắc trong ba tháng này…. Cậu có biết sắp có một chiếc du thuyền casino mang danh nghĩa sòng bạc sẽ được đưa vào hoạt động chính thức không?”
Sở Cảnh mi tâm hơi nhảy dựng: “Ý anh là….”
“Khách hàng lên được chiếc du thuyền kia, đều là những người có khả năng đánh bạc cả triệu đô. Chỉ cần ở đó một ngày, thì tiền boa so với hiện tại ít nhất nhiều hơn gấp 3!” Quản lý hướng Sở Cảnh trừng mắt nhìn, cười nhạo nói: “Hắc, Sở, nếu thật sự như vậy… cậu nhất định sẽ phát tài!”
“John, anh nói quá rồi, còn nữa, chuyện còn chưa chắc chắn, nói những thứ này không phải là quá sớm sao.” Sở Cảnh không nhịn được cười tươi.
“A, Sở, tôi tuyệt đối không nói quá.” Quản lý lắc đầu: “Cậu không biết đâu, lần này được chọn lên du thuyền chỉ có 15 người, đám nhân viên chia bài đã sớm tranh đoạt nhau tới sứt đầu mẻ trán rồi…. chỉ sợ tới hiện tại, chỉ có mình cậu mới….ừm… an tĩnh như vậy thôi.”
“Vậy sao?” Sở Cảnh hơi hơi rũ mắt, nhẹ nhàng gợi lên khóe môi. Không phải… chỉ sợ, ở trong này, không một ai có thể so với cậu càng muốn lên chiếc du thuyền đánh cuộc kia. Cơ hội này, cho dù là không từ thủ đoạn, cậu càng muốn nắm chặt trong tay.
Hết chương 8.