Hạ Trĩ giống như trước ngồi trước bàn làm việc, xử lý văn kiện tạp nham không quan trọng. Liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã muốn gần 12 giờ, trên bàn còn đặt cơm trưa hắn vì Hạ Linh mua về, nhưng là! Bắt đầu từ sáng hôm nay, Hạ Linh sau khi vào văn phòng cũng không có đi ra, ngay cả Tôn Na cũng chỉ đi vào vài lần, rất nhanh
liền ra ngoài.
Buổi sáng hôm nay, văn phòng Hạ Linh xuất hiện một người, một người không tầm thường. Người kia không phải ai khác, là ngôi sao kiếp trước Hạ Trĩ sùng bái, cuộc đời này từng có gặp mặt một lần Đại Minh tinh Tô Dạ. Hạ Trĩ đương nhiên không biết Tô Dạ cùng Hạ Linh từng quan hệ, chỉ nghĩ bọn hắn là hai người bạn tốt, đại khái đã nói chuyện đến quên thời gian, sẽ không đi quấy rầy.
——————————————————————————————————————————————
“Có nhớ ta hay không?” Tô Dạ vào văn phòng Hạ Linh, hoàn toàn không nhìn ánh mắt lạnh như băng đối phương đặt ở trên người mình, tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, sau đó cầm lấy tạp chí trên bàn, miệng phun ra cũng là lời nói ngả ngớn.
“Tô Dạ, nơi của ta cũng không phải là quán trà, muốn uống trà muốn nói chuyện phiếm đến chỗ khác đi.” Hạ Linh lật lật ở một phần văn kiện mà kí tên, sau đó lạnh lùng nói một câu.
Tô Dạ cười hắc hắc, quyết định không để ý, Tôn Na pha cho hắn một chén trà hoa cúc,“Ngươi còn không có trả lời ta, ta đi Anh quốc hơn một tháng, có hay không nghĩ tới ta một chút a.”
“Tô Dạ, ta đã nói qua nếu không có việc gì thì đừng tới tìm ta.” Hạ Linh ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại thẳng tắp hướng vào Tô Dạ.
“Hảo hảo hảo, không cần dùng loại này ánh mắt nhìn ta, tốt xấu chúng ta từng cũng có thời gian tốt đẹp, niệm tình cũ ngươi không thể nói một câu ngươi nhớ ta sao.” Tô Dạ bất đắc dĩ nhấc tay đầu hàng, người trước mắt luôn luôn có mị lực làm cho người ta khuất phục, ngay cả mình cũng không tránh khỏi mê muội.
Lần đầu tiên bọn họ gặp, là một cuộc họp ở Hạ thị. Hắn là người phát ngôn sản phẩm của Hạ thị, liền gặp Hạ Linh thân là tổng tài. Hạ Linh ở cuộc họp không hề lên tiếng, phần lớn thời điểm đều là đang nghe nhân viên báo cáo. Nhưng mà hắn là bị khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng cùng khí chất cao quý của Hạ Linh làm cho hắn thật sự khuất phục. trong khi họp, hắn phát giác ánh mắt mình vẫn dừng lại ở trên người Hạ Linh, ngay cả nội dung cũng nghe không vào. Thời điểm cuộc họp kết thúc, Hạ Linh hơi hơi nghiêng người, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Đôi mắt đó là như thế nào a, đồng tử thâm thúy nhìn không ra một tia tình cảm, làm cho người ta không rõ đối phương suy nghĩ gì, bị ánh mắt kia quét tới lại giống như có thể bị đối phương nhìn thấu tâm tư chính mình. Trong lòng Tô Dạ một trận kích động, hắn biết chính mình rơi vào tay giặc.
Sau đó, dĩ nhiên là Hạ Linh chủ động liên hệ hắn, điều này làm cho hắn vừa mừng vừa sợ. Hai người tự nhiên như vậy trở thành người yêu, hẹn hò, du lịch, ở chung, việc của tình nhân bọn họ đều làm. Đương nhiên, dù sao Tô Dạ đã ở trong làng giải trí lâu như vậy, tự nhiên nhìn ra được Hạ Linh xem chính mình là tình nhân, làm bạn giường. Nhưng hắn vẫn là không muốn buông tha, không muốn Hạ Linh đối đãi với mình chỉ toát ra ôn nhu, hắn nguyện ý chờ. Hắn thế nhưng lại giống như nữ sinh ảo tưởng có một ngày Hạ Linh có thể chân chính yêu thượng chính mình, trở thành người yêu chân chính.
Nguyên bản nghĩ đến quan hệ hai người cho dù không có tiến triển, cũng có thể tiếp tục bảo trì tại giai đoạn này. Không nghĩ tới Hạ Linh đột nhiên đối với đệ đệ không huyết thống quan hệ nổi lên hứng thú. Sau này, bọn họ liên hệ càng ngày càng ít. Ngẫu nhiên gặp mặt vài lần, hắn phát hiện Hạ Linh thay đổi. Trở nên càng ôn nhu, hơn nữa không mang theo xa cách, bắt đầu trước mặt người ngoài triển lộ ra cảm xúc. Có một lần, hắn tận mắt thấy gặp Hạ Linh sau khi nghe điện thoại liền không quan tâm tới bộ trưởng còn đang phát biểu vội vàng rời đi. Này hết thảy đều là bởi vì người kia, Hạ Trĩ. Nghĩ đến đây, Tô Dạ híp mắt, vốn tưởng rằng Hạ Linh đối hắn chính là nhất thời hứng thú, cũng không từng nghĩ đến hắn đã muốn động tình.
“Ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Nếu không có gì để nói liền đi ra ngoài cho ta.” Hạ Linh khép lại phần văn kiện đã xem xong, không kiên nhẫn hỏi.
“Ta là bỏ cả một buổi sáng đến gặp ngươi, ngươi lại không có tình người như vậy a! Mệt ta sau khi xuống phi cơ đầu tiên là tới gặp ngươi.” Khẩu khí Tô Dạ nghe như người yêu oán giận làm nũng, ngực lại nổi lên từng trận đau đớn.
“Ta lại muốn ngươi sau khi xuống phi cơ đừng tới tìm ta. Ta nhớ rõ ta nói rồi, chúng ta chính thức chia tay.”lời nói của Hạ Linh giống như băng, từng chút vây lấy ngực Tô Dạ, vừa lạnh vừa đau.
Tô Dạ mạnh mẽ mà nở một nụ cười bi thương bất đắc dĩ, ngữ khí giả bộ thoải mái nói:“Chia tay cũng không cần tuyệt tình như vậy đi, chia tay còn có thể làm bằng hữu a.” Tô Dạ hiểu tính cách của Hạ Linh, chia tay là chia tay, không hy vọng đối phương có dây dưa gì. Nhưng là, Tô Dạ hy vọng chính mình ở trong lòng Hạ Linh có chút bất đồng so với những tình nhân trước kia.
“Làm bằng hữu sẽ không nói ra lời nói khiến người ta hiểu lầm.”
“Lời nói khiến người ta hiểu lầm? Hắc hắc, ngươi là sợ người ngoài kia hiểu lầm đi.” Tô Dạ vô lại cười, dựa vào ghế Hạ Linh mờ ám nói.
“Đây là chuyện của ta, ngươi không cần quản.”
“Tốt lắm tốt lắm, ta không đề cập tới. Ngươi xem, đã 12 giờ, ngươi cũng nên tạm thời dẹp công việc, mời ta ăn một chút cơm trưa đi. Ta bữa sáng cũng chưa ăn, cũng đã đói.”
“Đã trễ thế này?” Hạ Linh liếc đồng hồ trên tay, nhíu nhíu mày, đứng lên tiện tay cầm lấy áo khoát trên giá áo, bước ra khỏi văn phòng, Tô Dạ ở phía sau oa oa kêu to theo sát sau đi ra.
“Ca ca.” Hạ Trĩ thấy Hạ Linh từ trong văn phòng đi ra, cười tủm tỉm đón.
“Ngượng ngùng, làm việc quên thời gian, ngươi ăn cơm chưa?” Hạ Linh liếc mắt nhìn Tô Dạ, mang theo ý cười xoa xoa đầu Hạ Trĩ,“Ngươi ăn cơm chưa?”
“Đã ăn.” Hạ Trĩ gật gật đầu,“Ta còn giúp ngươi mua một phần, bất quá……” Hạ Trĩ nhìn nhìn Tô Dạ mặt không chút thay đổi, không nói gì.
“Thực ngoan.” Hạ Linh gật đầu, quay đầu đối Tô Dạ nói:“Tô Dạ tiên sinh, ngượng ngùng, làm việc liền quên thời gian, đã trễ rồi. Ta buổi chiều còn có hội nghị, để cho Tôn Na cùng ngươi đi ăn bữa cơm đi.”
“Không cần, ta buổi chiều cũng có công việc, trực tiếp quay về công ty ăn cơm đi. Đi trước.Tạm biệt.” một câu Tô Dạ tiên sinh của Hạ Linh làm cho tâm Tô Dạ lạnh hoàn toàn, lạnh lạnh nhìn thoáng qua Hạ Trĩ, cũng không nghĩ nói thêm cái gì, phất phất tay bước đi.
“Ca ca? Tô Dạ……” Hạ Trĩ cảm giác được ánh mắt Tô Dạ nhìn mình có chút không đúng lắm, nghi hoặc nhìn phía Hạ Linh.
“Hắn nói có việc chúng ta sẽ không giữ hắn. Tốt lắm, nhanh đi ăn cơm đi, ta đói bụng.”
“Hảo.”