Gần đây mỗi ngày Hạ Linh đều đem Hạ Trĩ mang theo trên người, vô luận là người làm Hạ gia hay nhân viên Hạ thị đều cảm nhận được vị giám đốc lạnh lùng lúc xưa nay trở nên ôn nhu, hơn nữa mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hai anh đẹp trai, làm việc cũng nhiệt tình hơn rất nhiều. Nhưng hôm nay nhân viên Hạ thị cảm giác thực rõ ràng đại tổng tài lại biến trở về bộ dáng lạnh như băng, hơn nữa khuôn mặt càng hậm hực hơn trước kia, mang theo không ít oán khí. Cậu trai xinh đẹp bên cạnh giám đốc hôm nay không xuất hiện, chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì hắn?
Kỳ thật hôm nay Hạ Trĩ có hẹn cùng Hoa Lạc Dương đến bệnh viện kiểm tra, vốn Hạ Linh cũng muốn đi theo, nhưng Hạ Trĩ từ chối, còn nói cái gì sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh. Cho nên hôm nay Hạ Linh một mình đến công ty, không có Hạ Trĩ bên cạnh anh cảm thấy trong lòng trống rỗng, đương nhiên sắc mặt không mấy tốt.
Ăn trưa xong, quản gia cùng Hạ Trĩ đến bệnh viện, đây là lần thứ hai Hạ Trĩ nhìn thấy Hoa Lạc Dương, ngẫm lại kẻ có tiền quả rất xa xỉ, kiếp trước cậu chưa từng nghĩ đi đến bệnh viện kiểm tra thân thể, vừa phí tiền lại không có ý nghĩa, chính mình cũng không có bệnh, cho dù cảm cũng nhanh chóng khỏi. Bất quá Hạ Linh luôn mang cậu theo bên cạnh, cậu thật vất vả mới có một lý do để đào thoát.
“Tiểu Trĩ, gần đây có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Sau khi kiểm tra một cách chi tiết xác định không có bệnh gì, Hoa Lạc Dương bèn hỏi Hạ Trĩ.
“Không có, em hiện tại tốt lắm!” Hạ Trĩ lắc lắc đầu.
“Bác sĩ Hoa, so với trước kia tiểu Trĩ thiếu gia xác thực tốt hơn rất nhiều.” Tất cả mọi người đều phát hiện sau khi mất trí nhớ chứng chướng ngại ngôn ngữ của thiếu niên đã giảm đi rất nhiều.
“Sau này phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra định kì.”
Ra khỏi bệnh viện, mới hơn hai giờ, không muốn về nhà sớm như vậy, Hạ Trĩ nhìn Đào Dương đang muốn mở cửa xe nói:“Đào thúc, thúc về trước đi, con đi dạo xung quanh rồi về sau.”
“Tiểu Trĩ thiếu gia, con muốn đi đâu thúc đưa con đi, một mình con ở bên ngoài không an toàn, thiếu gia không biết đường xá, lỡ đâu đại thiếu gia biết được……”
“Đào thúc yên tâm, con biết đường mà, com chỉ muốn đi gặp bạn, khi nào trở về con sẽ gọi điện thoại cho thúc, được không?” Hạ Trĩ đáng thương hai mắt lưng tròng nhìn Đào Dương.
Đào Dương nghĩ thầm từ khi nào tiểu thiếu gia có bạn ở bên ngoài, sợ thiếu niên thất vọng, còn đang phân vân có nên đồng ý hay không thì cả hai gặp Kì Tuyển.
“Tiểu Trĩ? Đúng là em rồi, anh còn tưởng mình nhìn lầm.” Kì Tuyển kích động ôm lấy Hạ Trĩ: “Vừa về nước anh liền nghe tin em bị thương phải nằm viện, Đào thúc, tiểu Trĩ thế nào rồi, khá hơn chút nào chưa?”
“Kì thiếu gia, tiểu Trĩ thiếu gia bị thương đến não bộ, mất trí nhớ, có lẽ cậu ấy không có nhớ ngài.”
“Mất trí nhớ!” Kì Tuyển cao giọng, trong mắt tràn ngập kinh ngạc. Buông thiếu niên trong lòng ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to đen trong suốt đang lộ vẻ xa lạ cùng nghi hoặc, “Tiểu Trĩ, anh là Kì đại ca của em, em không nhớ anh sao?”
Hạ Trĩ lắc đầu, “Kì Tuyển” cái tên này cậu đã nghe Hạ Linh nhắc qua, hiện tại gặp được người không ngờ người này cùng Hạ Trĩ quan hệ tốt như vậy. “Trước kia chúng ta từng quen biết sao. Tuy rằng em không nhớ rõ nhưng có một chút cảm giác.”
“Phải không” Nghe lời Hạ Trĩ nói Kì Tuyển vui vẻ cười: “Mặc kệ tiểu Trĩ nhớ được bao nhiêu, Kì Tuyển anh sẽ luôn là bạn tốt của tiểu Trĩ.”
“Thật sao?” Hạ Trĩ nhớ tới chuyện lúc nãy nói với Đào Dương, mình lại lấy danh nghĩa đi gặp bạn cũ, thực xấu hổ, nhưng cậu lại không muốn để cho Đào Dương cùng Hạ Linh biết chuyện, chỉ có thể để Kì Tuyển mang mình đi, “Kì đại ca, em cùng anh đi dạo xung quanh được không?”
“Không thành vấn đề, em muốn đi đâu?”
“Đợi lát nữa sẽ nói cho anh biết sau. Đào thúc, con đi cùng Kì đại ca thúc có thể yên tâm rồi.”
Tôi yên tâm nhưng mà đại thiếu gia sẽ lo lắng nha, nhìn ánh mắt mong chờ của thiếu niên, cuối cùng quản gia vẫn là gật đầu. Hạ Trĩ nhanh chóng ngồi lên xe của Kì Tuyển, Đào Dương vội lấy điện thoại ra, vẫn là nhanh một chút báo cho đại thiếu gia biết.
“Tiểu Trĩ hiện tại có thể nói cho anh biết em muốn đi đâu rồi.”
“Em muốn đi đến đường Kiến Giang, ở đó em có vài người bạn.” Lời nói của Hạ Trĩ làm Kì Tuyển cực kì kinh ngạc, bạn của thiếu niên rất ít đi, hơn nữa tất cả mình đều biết, như thế nào chưa từng nghe nói thiếu niên có bạn ở đường Kiến Giang. Huống chi thiếu niên không phải mất trí nhớ sao?
“Tiểu Trĩ em có bạn khi nào? Sao anh chưa từng nghe em nói qua? Tiểu Trĩ còn nhớ rõ những người bạn trước kia sao?”
“A…… Cái này…… Lúc ở bệnh viện ngẫu nhiên gặp, ha hả.” Trộm thè lưỡi, trong lòng Hạ Trĩ tự mắng bản thân, thiếu chút nữa là lộ.
“Ừm……” Kì Tuyển nghi hoặc gật đầu, “Đường Kiến Giang phía trước, bạn của em ở nơi nào?” Đánh tay lái, Kì Tuyển hỏi. Đường Kiến Giang từng là khu thành thị chủ yếu về buôn bán, rất phồn hoa, nhưng từ lúc các thành thị mở rộng cùng các trung tâm thương nghiệp phát triển, nó dần dần suy yếu. Hiện tại sinh hoạt nơi này đại đa số đều là tầng lớp xã hội thấp.
“Ngay tại góc kia, hắn làm công ở đó.” Nhìn thấy góc đường quen thuộc,trong lòng Hạ Trĩ cảm thấy yên ổn.
“Ừm, được.” Dựa theo lời Hạ Trĩ nói, Kì Tuyển đem xe dừng lại bên đường. Vốn vùng này không ai giàu có, đột nhiên xuất hiện một chiếc siêu xe, không ít người đều quay lại chỉ trỏ, một số ít lớn gan còn quang minh chính đại vây lại xem. Hạ Trĩ nói Kì Tuyển ở trong xe chờ, bản thân thì đi đến tiệm bán thức ăn nhanh.
Vì đã qua giờ cơm trưa, lúc này tiệm thực vắng. Hạ Trĩ đẩy cửa tiến vào, tiệm này là nơi trước kia cậu từng làm công.
“Cái kia…… xin chào…… Xin hỏi……” Nhân viên đang nghỉ ngơi thấy có khách ở cửa, nhưng nhìn đến cách ăn mặc của thiếu niên biết ngay là con cái nhà giàu, không khỏi thấy khó hiểu.
“A Thụ!” Hạ Trĩ nhìn gương mặt quen thuộc, thực kích động.
“Cái kia, cậu là ai, sao cậu lại biết tên của tôi? Chúng ta biết nhau sao?” Bị gọi làm A Thụ hoang mang, mình lúc nào thì quen biết loại thiếu gia nhà giàu này?
“A! Cái kia, tôi là bằng hữu của Phương Hiểu Duy. Trước khi qua đời Hiểu Duy thường xuyên nhắc tới cậu.” Hạ Trĩ nhớ lại hiện tại mình đã không phải là Phương Hiểu Duy nữa, nhanh chóng tìm cớ giải thích.
“Như vậy sao……” A Thụ tuy không biết bằng hữu tốt của mình sao có thể quen người này, nhưng nghĩ đến hắn chết do tai nạn xe cộ, trong lòng vẫn là thực đau xót.
“Bởi vì xảy ra một số việc nên tôi không tham gia lễ tang Hiểu Duy, thật sự xin lỗi.” Hạ Trĩ không biết nếu chính mình lấy thân phận này tham gia lễ tang của chính mình sẽ cảm giác như thế nào.
“Không có việc gì, tôi nghĩ Hiểu Duy sẽ không để ý. Hiểu Duy là cô nhi, cuộc sống đã không dễ dàng, hắn đối với bạn bè cũng tốt, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy……” Giọng nói A Thụ có chút nghẹn ngào.
“Không cần thương tâm, hắn hiện tại nhất định sống rất tốt.” Hạ Trĩ an ủi hắn, tuy rằng những lời này có chút khác lạ, nhưng lại không thể nói với bạn tốt hiện tại Hạ Trĩ là Phương Hiểu Duy đi. Sống lại là một loại chuyện khác thường, mấy ai sẽ tin lời mình nói.
“Uhm. Cậu nói đúng.”
“Được rồi không quấy rầy cậu làm việc, tôi về trước, đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì thì gọi cho tôi. Hẹn gặp lại.” Hạ Trĩ viết số điện thoại chính mình vào tờ giấy đưa cho A Thụ.
“Hẹn gặp lại.”
Khi trở ra, xe Kì Tuyển đã có không ít người vây quanh. Hạ Trĩ âm thầm bội phục Kì Tuyển dưới nhiều ánh mắt như vậy có thể bình tĩnh ngồi trong xe. Cửa xe mở ra, Hạ Trĩ nhanh chóng bước vào ngồi xuống.
“Gặp được bạn hay chưa?” Kì Tuyển buông di động, khởi động xe.
“Dạ. Gặp được. Kì đại ca, thật làm phiền anh.” Hạ Trĩ có chút ngượng ngùng.
“Không có gì, hiện tại anh đưa tiểu Trĩ về nhà.”
“Dạ.”
Về tới nhà, Hạ Trĩ liền thấy quản gia lo lắng đứng trước cửa, liền tạm biệt Kì Tuyển.
“Tiểu Trĩ thiếu gia, cuối cùng cậu đã về rồi.” Đào Dương nhìn Hạ Trĩ bước khỏi xe Kì Tuyển, nhanh chóng chạy lại đón, khi Hạ Trĩ rời đi ông liền gọi điện cho đại thiếu gia báo cáo, không biết làm sao mà đại thiếu gia bỏ công việc ở công ty, quay về Hạ gia chờ thiếu niên trở về.
“Đào thúc, thúc ở đây làm gì?”
“Tiểu trĩ thiếu gia, cậu đi theo tôi nhanh lên, đại thiếu gia chờ cậu rất lâu rồi.”
“Chờ tôi?” Bị quản gia lôi kéo đi làm Hạ Trĩ có chút mơ hồ, sao Hạ Linh lại ở nhà? Chờ mình làm gì? Bị nửa tha nửa túm kéo vào thư phòng, Hạ Trĩ liền thấy bên trong Hạ Linh đang nghiêm trang ngồi đối diện máy tính không biết đang làm gì. Hạ Trĩ nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Hạ Linh có chút sợ hãi, quản gia lại cố tình không nói một câu liền đi ra ngoài, đã vậy còn đóng cửa lại. Lúc này thư phòng chỉ có cậu cùng Hạ Linh, rõ ràng quản gia nói đại ca ở nơi này đợi mình, nhưng mình vào đây anh ấy vẫn nhìn máy tính, hoàn toàn không để ý đến mình, sao lại thế này?
“Cái kia…… đại ca, tìm em có chuyện gì?” Hạ Trĩ kiềm chế không được mở miệng trước.
“Lại đây” Buông việc trên tay, Hạ Linh hướng Hạ Trĩ phất tay, ý bảo cậu bước lại. Nghe Hạ Linh gọi, tiểu Trĩ không tình nguyện đi qua, thình lình bị Hạ Linh kéo ngã vào lòng anh. “Hôm nay lúc từ bệnh viện trở về thì làm gì?”
Nhìn
Hạ Linh
tâm tình không tốt, tiểu Trĩ giãy dụa ra khỏi ôm ấp của anh, thành thành thật thật đáp: “Đi gặp bạn.”
“Bạn? Là Kì Tuyển?” Thiếu niên rời khỏi ôm ấp của mình, làm Hạ Linh cảm thấy có chút vắng vẻ.
“Dạ.” Không muốn nói nhiều với đại ca để rước thêm nghi ngờ, Hạ Trĩ gật đầu.
“Tiểu Trĩ, em rất sợ anh?” Hạ Linh phát hiện thiếu niên vẫn luôn lấy ánh mắt kính sợ nhìn mình, cậu đối với những người khác đều không như vậy, chẳng lẽ bởi vì mình là anh trai?
“Không có.” Nhanh chóng lắc đầu.
“Em có bao nhiêu ấn tượng với Kì Tuyển?”
“Không có ấn tượng, nhưng mà Kì đại ca nói em và anh ấy là bạn tốt. Hơn nữa Kì đại ca đối với mọi người thực ôn nhu cùng kiên nhẫn.” Hạ Trĩ dừng một chút, phát hiện mặt Hạ Linh thực đen, không dám nói tiếp nửa câu còn lại chỉ có thể đem chúng nuốt vào trong bụng.
“Em đi nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa xuống ăn cơm chiều.” Hạ Trĩ khó hiểu nhìn Hạ Linh, ngoan ngoãn rời đi.