Ngay lúc
mọi người tán gẫu vui vẻ, cửa phòng bị đẩy ra, một
người đàn ông vẻ mặt tràn ngập lệ khí bước nhanh vào, đôi mắt sắc bén như chim ưng quét qua một vòng, dừng lại tại ly kem của Hạ Trĩ. Mọi người bị động tĩnh thật lớn của người vừa tới quấy nhiễu, tất cả đều nhìn về phía người nọ.
Mạc Thiếu Dương cùng Kì Tuyển vừa nhìn liền nhận ra Hạ Linh, mà những người khác vẫn là vẻ mặt mờ mịt, khí thế trên người người đàn ông này làm mọi người không dám làm ồn. Hạ Trĩ cũng không chú ý tới động tĩnh vừa rồi, nhưng mà tự nhận chuyện nơi này cùng mình không quan hệ, không quan tâm chỉ tiếp tục vùi đầu ăn, thẳng đến khi chung quanh đều im lặng, mọi ánh mắt hình như đều dừng lại trên người cậu.
“Làm sao vậy?” Không rõ chuyện gì nên ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt Hạ Linh mang theo lửa giận. Hạ trĩ ngẩn người, sao anh trai xuất hiện ở chỗ này? Cậu còn chưa ý thức được bản thân sắp gặp bất hạnh……
“Đứng lên.” Hạ Linh lạnh lùng mở miệng, giơ tay muốn kéo Hạ Trĩ ra khỏi chỗ ngồi.
“Ca ca, sao anh lại tới đây?” Cũng bị khí thế trên người Hạ Linh dọa, Hạ Trĩ cứ như vậy bị xách ra khỏi chỗ ngồi.
“Theo anh về nhà.” Nắm chặt cổ tay thiếu niên, Hạ Linh không có trả lời câu hỏi của cậu, mà trực tiếp đem người mang đi.
“Này……”
“Chờ một chút.”
Lúc Hạ Linh xuất hiện không ít nữ sinh ở đây bị mê hoặc, mà anh lại muốn mang thiếu niên đi, không khỏi lên tiếng ngăn lại. Mà Mạc Thiếu Dương đang cầm cổ tay bên kia của thiếu niên.
“Buông tay” Hạ Linh nhìn Mạc Thiếu Dương, giọng nói không vui.
“Anh buông tay trước.” Mạc Thiếu Dương cũng không chịu yếu thế, hung hăng trừng mắt.
Không khí trong phòng lập tức thay đổi. Hai người đàn ông cứ như vậy cầm tay một nam sinh, còn không ai nhường ai, sao cảm thấy có chút kỳ quái. Mạc Thiếu Dương có địch ý với Hạ Linh, anh ta là anh trai trên danh nghĩa của Hạ Trĩ, điều này làm bọn họ khác nhau, làm cho hắn cảm thấy không tốt. Mà Hạ Linh cũng không có thiện cảm với Mạc Thiếu Dương. Đầu tiên là Kì Tuyển, sau là Mạc Thiếu Dương, lại nhiều lần trêu chọc đến thiếu niên nhà mình, hẳn là có suy nghĩ không an phận với thiếu niên đi.
“Cái kia…… ca ca, Mạc đại ca, hai người buông ra trước đã.” Hạ Trĩ hô lên, hai người đều dùng sức quá mức, làm cho cổ tay cậu rất đau.
“Có việc gì thì ngồi xuống nói.” Kì Tuyển bước lại hòa giải. Hạ Linh nhìn thấy Kì Tuyển thì mình đầy khó chịu, nhưng mà cảm thấy nắm cổ tay thiếu niên làm cậu đau, vẫn buông ra.
“Tiểu Trĩ, theo anh về nhà.”
“Anh dựa vào cái gì đem em ấy nhốt trong nhà, anh không biết như vậy em ấy sẽ rất nhàm chán sao? Sẽ
làm bệnh của em ấy càng thêm nghiêm trọng?” Mạc Thiếu Dương nhanh phản đối, mọi người chung quanh đều bị hắn dọa. Kì Tuyển lo nghĩ cho Hạ Trĩ nhiều nhất còn chưa phản đối, này là làm sao vậy? Thật
ra trong lòng Mạc Thiếu Dương cũng không hiểu, vì cái gì đối với chuyện Hạ Linh muốn dẫn Hạ Trĩ đi hắn lại quan tâm như vậy……
“Đây là việc nhà của chúng tôi, không cần người ngoài như cậu nhúng tay vào.” Hạ Linh cho Mạc Thiếu Dương một ánh mắt cảnh cáo, sau đó lại kéo tay Hạ Trĩ, “Chúng ta đi thôi.”
Mạc Thiếu Dương nhìn hai người rời đi, nghe được a Lỗ phán một câu: “Thiếu Dương, thì ra tiểu tử cậu thích bạn nhỏ kia.”
“Gì, chúng tôi đều là nam? Tôi chỉ là không vừa mắt Hạ Linh mà thôi.” Mạc Thiếu Dương nghe a Lỗ nói, miệng vội vàng phủ nhận, trong lòng vẫn có chút giật mình…… Thích…… Từ này sẽ xảy ra trên người Mạc Thiếu Dương sao? Hơn nữa đối phương lại là nam?
“Đừng phủ nhận nhanh như vậy, tôi còn không rõ cậu sao?” A Lỗ cười vỗ vỗ bả vai Mạc Thiếu Dương, “Nhưng mà thật không ngờ đại thiếu gia lại xuất hiện cùng Hạ gia nhị thiếu gia, huống chi nhị thiếu gia còn……” A Lỗ không có tiếp tục nói tiếp, chính là dùng ngón trỏ chỉ chỉ đầu.
“Tiểu Trĩ không phải như cậu nghĩ.” Mạc Thiếu Dương nhàn nhạt trả lời
một câu, “A Tuyển quen tiểu Trĩ trước tôi, a Tuyển rõ hơn.”
“Ha ha, nguyên lai các cậu đều là……” Ánh mắt a Lỗ dao động, “Được rồi được rồi, bạn nhỏ bị anh trai đón đi rồi, tiếp tục giao lưu thôi.”
Mà bên này, Hạ Trĩ ngồi trên xe Hạ Linh, tim đập mạnh. Khung cảnh ngoài cửa nhanh chóng xẹt qua, có thể thấy được tốc độ xe rất nhanh, khuôn mặt Hạ Linh lạnh lùng điều khiển xe, điều này làm Hạ Trĩ vô cùng không thoải mái. Anh trai có thể tức giận đuổi mình ra khỏi nhà không…… Nhưng mà…… Do cậu không giữ lời ở trong nhà thôi, không phải chuyện lớn gì mà…… Hạ Trĩ
đang suy nghĩ, xe đã dừng lại trước cửa biệt thự hoa lệ.
“Theo anh lên thư phòng.” Hạ Linh lạnh lùng bỏ lại một câu, liền cất bước vào phòng.
Hạ Trĩ nhìn khuôn mặt tối tăm của Hạ Linh, thè lưỡi, nhanh chóng chạy theo.
Thư phòng, Hạ Linh nhìn Hạ Trĩ, làm cậu rất chột dạ. Hạ Linh vốn nghĩ rằng hôm nay Hạ Trĩ sẽ ngoan ngoãn ở nhà, không nghĩ tới buổi chiều liền nhận được báo cáo nói cậu theo Mạc Thiếu Dương ra ngoài, là đi giao lưu? Anh thực tức giận, anh liền bỏ lại cuộc họp mới được một nửa cho cấp dưới, lái xe đến thẳng chỗ Hạ Trĩ.
“Em không phải đáp ứng anh không có sự đồng ý của anh không được gặp Mạc Thiếu Dương sao?”
“Cái kia…… ca ca..” Bị Hạ Linh trừng mắt, Hạ Trĩ vội vàng sửa miệng, “Nhưng mà em chỉ ra ngoài một chút mà thôi.” Hạ Trĩ không hiểu vì sao anh trai quản lí
cậu như vậy, chẳng lẽ người có tiền đều như vậy?
“Em ít tiếp xúc bên ngoài? Bên ngoài có bao nhiêu là nguy hiểm? Nói nặng lời một một chút, anh không muốn em cùng người khác ra ngoài lêu lổng!” Hạ Linh một tay kéo Hạ Trĩ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về cậu, giọng nói cũng nhẹ lại không ít.
“Em không có ra ngoài lêu lổng.” Hạ Trĩ cũng xem như lăn lộn trong xã hội vài năm, tuy không hiểu rõ chuyện thương trường anh lừa tôi gạt nhưng cơ bản vẫn sống tốt.
“Tiểu Trĩ, bọn người Mạc Thiếu Dương không phải người đơn giản như em nghĩ, theo bọn họ nhiều sẽ làm hư em.” Những lời này giống như đã dùng qua trên người Kì Tuyển…… Xem ra trong mắt Hạ Linh chỉ cần tiếp cận tiểu Trĩ sẽ bị coi là phần tử nguy hiểm.
“Ca ca, em không nhỏ, phải học cách sống thôi.” Hạ Trĩ nói rõ ràng
với Hạ Linh, không thể để mọi chuyện về sau đều như vậy.
“Nhưng mà ở trong mắt anh em là đứa nhỏ, anh sẽ chăm sóc em cả đời.” Lúc Hạ Linh nói ra những lời này bản thân cũng bị hoảng sợ, loại cảm giác này……
“……” Hạ Trĩ cũng bị lời nói Hạ Linh dọa khϊếp sợ, không nói gì, chỉ là giãy khỏi ôm ấp của anh, trốn trở về phòng mình. Hai người hình như đều cảm thấy cái gì…… Chỉ là không dám thừa nhận……