Edit: Tiểu Mộc Thể loại: hiện đại, trọng sinh, ngụy huynh đệ niên thượng, 1×1, lãnh khốc bá đạo độc chiếm dục siêu cường công x dịu ngoan khả ái thụ, công sủng thụ, ấm áp, thanh thủy văn, HE
Ở kiếp trước thì em sống cuộc đời cơ cực làm cô nhi lớn lên phải làm đủ nghề để kiếm sống, không may bị xe tông chết. Nhưng khi mở mắt ra lại thấy mình dang trong thân xác của thiếu gia nhà họ Hạ. Em thích ứng rất nhanh, giả vờ mình bị mất trí, cũng tranh thủ tìm hiểu thân thế mới của mình. Ra số phận đứa trẻ này chả khá hơn em là bao, từ nhỏ cũng mồ côi cha mẹ, may mắn được Hạ lão gia nhận về nuôi dưỡng, chỉ có điều tâm lý mang chướng ngại, nói chuyện ko được lưu loát nên luôn bị cho là nhược trí.Được sống lại 1 lần, em tự nhủ phải hảo hảo trân trọng. Kiếp trước chỉ thuộc tầng lớp lao công thấp bé, em vẫn giữ nguyên bản tính thiện lương, đối với ai cũng nở nụ cười hòa ái dễ gần, khiến gia nhân trong nhà thấy mà vừa mừng vừa sợ.
Sống trong căn biệt thự siêu lớn mấy hôm, em cũng nghe mình còn 1 vị ca ca tổng tài nổi tiếng lãnh khốc, cũng chính là người thừa kế chính thức của Hạ thị, hơn nữa dường như ko mấy ưa em – đứa con nuôi thiểu năng mà gia gia nhặt về. Em vốn đã quen ko có thân nhân bên cạnh, đương nhiên đối với người anh chưa từng gặp mặt cũng quăng luôn vào truyền thuyết, trước mắt chỉ mải xúc động tận hưởng cuộc sống ko phải lo cơm áo gạo tiền.
Anh là vị đại ca trên danh nghĩa của em, mang trên người huyết thống Hạ thị, từ nhỏ đã phải chịu sự giáo dục vô cùng hà khắc, vẻ mặt luôn là 1 bộ lãnh khốc vô tình, đặc biệt đối với người em trai ko cùng dòng máu lại càng là chán ghét, cũng bởi vậy mà 1 lần ko nén được bài xích, anh đã vô tình hất tay đẩy ngã khiến nó phải vào nhập viện.
Dăm bữa nửa tháng mới trở về nhà, anh gặp được em khi trọng sinh tới, cũng đã là chuyện của mấy ngày hôm sau. Thấy thiếu niên trước kia vốn rụt rè u ám, giờ đây lại như thiên sứ tỏa ánh dương quang, tâm tình của anh lập tức quay ngoắt 180 độ (ta thật sự sợ tốc độ trở mặt của ảnh (_ _!!)), từ áy náy mà đối với em ôn nhu, dần dà đã trở thành sủng nịnh cùng độc chiếm dục siêu cường.
Kiếp trước em lăn lộn ngoài xã hội bao năm, kiếp này lại bị anh coi như trẻ sơ sinh phải bảo quản trong l*иg kính, chỉ sợ bảo bối ra ngoài bị dính chút vi khuẩn =.,= May mắn kết giao được vài người bạn, em lại bị anh dùng giọng lưỡi ko khác gì hắc đạo, mắng mấy thằng đấy là xã hội đen =)) Trước kia hàn khí quanh người anh làm đối phương nổi da gà, giờ nhìn vẻ mặt sủng nịnh của anh chỉ khiến em sởn gai ốc (_ _!!) Đối với sự bảo hộ thái quá của anh, em ban đầu còn muốn khóc mếu, sau lại bắt đầu tham luyến hơi ấm quan tâm dịu dàng mà từng 1 đời mình chưa hề có được, chẳng biết tự lúc nào đã sinh ra thói quen nghe lời vô điều kiện cùng ỷ lại vào anh.
Anh cũng nhận ra sự độc chiếm đối với em đã vượt ngoài tầm kiểm soát, nhìn xuống bạn giường cũng tưởng tượng ra gương mặt của thiên sứ thiếu niên (đoạn này ta ko thik lắm vì anh gần như xác định tình cảm với em rồi mà vẫn đi tìm bạn giường >”<). Quyết ko để người khác cướp mất bảo bối nhà mình, anh nhanh chóng hướng em thổ lộ, bắt đầu cuộc theo đuổi đầy ngọt ngào (sến súa) =))