Chương 5

Nha hoàn nghe động tĩnh bên trong vội vã đẩy cửa chạy vào, chỉ thấy nhị lệnh ái ngồi bên cạnh tam lệnh ái đang hôn mê bất tỉnh trên sàn nhà, hoảng thủ hoảng cước đỡ nhị lệnh ái đứng dậy.

“Lệnh ái làm sao vậy?”

“P-Phó Tuyệt Ca chết rồi…” Phó Yên Ca hoảng loạn túm lấy tay áo của hạ nhân lay mạnh: “Mau đi, nó chết rồi, đáng sợ quá!!”

Nha hoàn hít mấy ngụm lãnh khí: “Nhị lệnh ái ngài đã làm gì rồi?”

“Ta chỉ nói vài câu mà nó đã chết rồi!”

Cảm thấy tình hình không ổn, nha hoàn vội chạy đến kiểm tra mới phát hiện hơi thở của tam lệnh ái rất yếu, luống cuống ôm nha đầu lên mang về chỗ tứ phòng. Vốn dĩ nha hoàn đi theo đều là tâm phúc của đại nương tử nhưng vẫn tránh không khỏi tai mắt của nha hoàn nhị phòng tam phòng, biết tin tức lập tức đồn đến loạn thất bát táo.

Bọn họ đều nói nhị lệnh ái vào từ đường nhục mạ tam lệnh ái, còn không biết phép tắc động tay động chân suýt đánh chết người. Cảm thấy không đủ kịch tính còn thêm ít mắm muối vào, nói Đại nương tử kích động nhị lệnh ái đánh người trút giận cho mình, âm mưu dìm chết mẫu tử tứ phòng.

Đại nương tử nghe mấy lời đồn này xong đã xé rách khăn lụa trong tay, hỏi đến Phó Yên Ca thì nha đầu cứ rấm rức khóc không ngừng. Bất quá tứ phòng cũng không có bản lĩnh gì, dù cho Phó Yên Ca thật sự đánh chết Phó Tuyệt Ca thì quan gia vẫn chọn cách yên lặng bảo vệ nhị nữ.

Mãi đến giờ dùng ngọ thiện Phó Công tước mới cưỡi ngựa hồi phủ, loáng thoáng nghe quản gia thuật lại liền tức tốc chạy đến chỗ Đại nương tử hỏi chuyện.

“Đại nương tử lại gây ra chuyện gì nữa vậy hả?”

Nghe tin quan gia trở về Đại nương tử thậm chí còn đích thân chạy ra đón, không ngờ lại bị hắn trực diện vấn tội: “Ta đã làm cái gì? Còn không phải tiểu tiện nhân kia gây phiền toái?”

“Bản thân nàng không chiếu cố tốt Yên Ca thì thôi còn cho nha đầu gây chuyện đánh suýt chết Phó Tuyệt Ca, chuyện này đồn đãi ra ngoài ta còn mặt mũi gì nhìn người?” Phó công tước nổi giận đùng đùng chỉ trích đại nương tử: “Chuyện Phó Tuyệt Ca bị đánh dở sống dở chết ở phòng củi ta đã cố tình nhắm mắt làm ngơ không truy cứu nữa, nhưng nàng vẫn cứ hướng về tứ phòng công kích rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Trong mắt ngài ta là người không nói đạo lý như vậy hay sao? Tứ phòng kia sống chết thế nào ta không quản, lẽ nào ngài còn muốn quản? Bình thường ngài có bao giờ đặt chân đến chỗ ta không? Ngày đến đêm đều quấn quít bên con tiện phụ nhị phòng, bây giờ còn dám đến đây mắng ta!?”

“Dù nàng có bất mãn đi chăng nữa thì bọn họ đều là người của Công tước phủ! Phó Tuyệt Ca đầu bị nàng dùng lọ hoa đánh vẫn còn chưa khép miệng, hôm nay còn dám khích Yên Ca đánh thân muội, sau này người khác nhìn Yên Ca như thế nào hả? Liệu nàng có biết suy nghĩ hay không?”

“Ta như vậy thì đã làm sao? Yên Ca mệnh cách hoàng hậu, đánh chết một tiện nhân cũng là tội?”

Phó Công tước trừng trừng mắt đánh gãy lời Đại nương tử: “Mệnh cách hoàng hậu là chuyện mười năm nữa, nàng lẽ nào muốn người khác nói Yên Ca chúng ta ghen tỵ thất đức đến cả tỷ muội của muốn diệt!”

“Dù sao Phó Tuyệt Ca kia sống chỉ tổ chướng mắt, ngươi cũng muốn nó chết rồi còn gì.”

“Phó Tuyệt Ca vẫn là tam lệnh ái của công tước phủ, ta nhắc nhở nàng hảo hảo thu liễm, đừng để mấy lời không tốt về Yên Ca truyền đi lung tung.”

Mắt thấy quan gia lại sắp đi, đại nương tử khẩn trương quát: “Ngài lại đi tìm tiện nhân nhị phòng sao!?”

“Đừng gây chuyện thị phi nữa!”

Để lại một câu không đầu không đuôi, Phó Công tước dứt khoát rời khỏi tiểu viện của đại nương tử, bước chân hướng về phía nhị phòng.

Đại nương tử điên tiết hất ngã trà án: “Phó Hoằng ngài là đồ cặn bã!!”

“Đại nương tử, hức…” Phó Yên Ca được nha hoàn bế ra ngoài, nước mắt chảy ướt hai má bánh bao trắng nõn: “Phụ thân không cần chúng ta nữa sao?”

“Phụ thân ngươi sẽ không dám đâu.”

Bước loạn đến trước đỡ lấy Phó Yên Ca, đại nương tử vùi đầu vào mớ tóc dài non mềm của nhi nữ lẩm bẩm: “Ngươi trời sinh mệnh cách hoàng hậu, cả Khang Ninh Công tước phủ này phải dựa dẫm vào ngươi, phụ thân ngươi nhất định không dám vứt bỏ chúng ta.”

“Đại nương tử ta rất sợ.”

“Không sao, không sao, đại nương tử đưa ngươi về phòng ngủ.”

Lúc này Phó Yên Ca mới ngừng khóc nháo, ngoan ngoãn trốn trong lòng đại nương tử, dù trời có sập xuống cũng có người chống đỡ.



Ngủ một mạch đến chiều muộn mới tỉnh dậy, phát hiện đại phu ngồi ở bên mép giường giúp nàng bôi cao dược, còn nương thân thì ngồi gần bên cạnh lo lắng quan sát.

“Nương…”

“Đại phu sắp thượng dược xong rồi ngươi đừng cử động.”

Phó Tuyệt Ca ngoan ngoãn nằm yên chờ đợi, mất tầm hai khắc thời gian sau đại phu mới thu dọn đồ đạc cho vào chẩn tướng, cẩn thận đứng dậy đẩy ghế về chỗ cũ.

“Vết thương của lệnh ái không còn gì đáng ngại nữa, tứ nương tử có thể yên tâm.”

“Đa tạ đại phu.”

Trên người chẳng có chút bạc nào để trả công cho lão đại phu, Lưu thị quẫn bách nhìn trái nhìn phải, viện tử này cũng không có gì đáng giá để cầm cố.

Lão đại phu dễ dàng nhìn ra lo lắng trong mắt nàng: “Không cần lo lắng, Công tước đại nhân mời ta đến khám cho tam lệnh ái cũng đã trả công rồi.”

“Phiền đại phu, thỉnh.”

Tiễn đại phu xong Lưu thị lại đẩy luân ỷ quay về phòng, đưa tay đỡ Phó Tuyệt Ca ngồi dậy. Sáng nay nhi nữ bị bắt quỳ từ đường chưa được một canh giờ lại có nha hoàn ôm về nói nàng sắp chết rồi dọa Lưu thị sợ không dám hít thở. Cũng may trời phật thương xót không lấy đi tính mạng của Phó Tuyệt Ca, bằng không Lưu thị sớm đã theo nàng xuống hoàng tuyền.

“Có cảm thấy khó chịu không?”

“Không có, ta hình như đã ngủ rất say, cái gì cũng không biết.”

“Ngươi ngủ cái gì, ngươi là bị đánh ngất xỉu!!” Lưu thị đau lòng vuốt ve hai má hốc hác của nàng: “Nương thân bảo ngươi đừng xung đột với các phòng mà không ngăn được người của Đại nương tử đả thương ngươi. Tuyệt Ca đáng thương, vì nương mà ngươi mới chịu khổ như vậy, tất cả đều là lỗi của nương.”

“Nương thân đừng tự trách mình, ta chỉ vừa ngủ một giấc thôi không có ngất xỉu gì cả.”

Dù cho Phó Tuyệt Ca có nói thế nào thì Lưu thị vẫn cho rằng đó là lỗi của mình, xót xa quan sát nhi nữ nhỏ bé chưa được bao nhiêu tuổi ngày ngày chịu thương tổn thể xác. Nếu nàng xuất thân tốt một chút nhất định Phó Tuyệt Ca sẽ không phải chịu khổ, nếu không đầu thai vào bụng của nàng, nếu…

Bao nhiêu mộng tưởng suy diễn về một tương lai tốt đẹp hơn vĩnh viễn không thành, đành chấp nhận thực tại tàn khốc đến thê lương.

“Vết thương của ngươi vừa nãy chảy máu dọa nương sợ muốn chết.”

“Ta vẫn ổn, mà bây giờ là lúc nào rồi?”

“Cuối giờ mùi rồi.”

Nhìn ra ngoài sắc trời đã không còn sớm, Phó Tuyệt Ca chống tay lên giường ngồi dậy, hình ảnh trước mắt đột ngột quay cuồng không rõ. Mất thăng bằng ngã lại xuống giường, cổ tay va mạnh vào thành giường vang lên một tiếng cốp rõ to. Phó Tuyệt Ca khẩn trương kéo cổ tay ra xem, vừa vặn thấy trạc tử mã não lần trước, va đập mạnh như vậy chỉ mơ hồ thấy một đường nứt mờ.

“Làm sao lại bất cẩn thế.” Lưu thị lóng ngóng đỡ nàng ngồi thẳng dậy, nương theo tầm mắt nhìn trạc tử mã não trên tay: “Úc, trạc tử này vẫn còn sao?”

“Trạc tử này như thế nào?”

“Cũng không có gì đặc biệt lắm, chỉ nhớ lúc nương sinh ngươi xong có một lão hoà thượng đột nhiên xuất hiện dúi vào tay ta, nói là đeo vào có thể giúp ngươi bảo toàn tính mệnh. Nương nghe vậy giúp ngươi đeo, cũng hơn bốn năm rồi, không nghĩ trên tay ngươi vẫn còn.”

Phó Tuyệt Ca vạn phần kinh ngạc, không ngờ trạc tử này có lai lịch như vậy, loáng thoáng nhớ lại kiếp trước nàng không hề đeo nó. Vậy đồng nghĩa kiếp trước nàng chết đi là vì không giữ được trạc tử bên mình, hoặc đơn giản chỉ là trùng hợp. Bàn tay nhỏ nhắn phủi phủi bớt bụi bẩn trên bề mặt mã não, nếu được nàng sẽ giữ nó đến tận lúc trưởng thành.

Hiện tại mọi chuyện trôi qua chẳng tốt đẹp bao nhiêu nhưng ít nhất nàng bảo trụ được nương còn gặp được bát gia. Vẫn hơn kiếp trước tay trắng hoàn tay trắng, ôm hối hận lần lượt đánh mất những người thân nhất.

“Nương thân chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa.” Phó Tuyệt Ca hơi nhổm người dậy câu chặt cổ của nương thân thỏ thẻ: “Tuyệt Ca chỉ cần một mình nương thân thôi, ngài nhất định phải sống thật tốt.”

“Không thấy ngươi trưởng thành nương chết không nhắm mắt.” Lưu thị đáy mắt đều là yêu thương sủng nịch, mềm mại dỗ dành nhi nữ trong lòng: “Ngươi nhớ lấy lời này, nương hy vọng ngươi sống thật tốt phải so với nương tốt hơn trăm ngàn lần. Đừng giống như nương cả đời bị người ta chà đạp không ngẩng đầu lên nổi, dựa vào thân phận lệnh ái Công tước phủ này ngươi có thể gả đến phu gia tốt làm Đại nương tử.”

Phó Tuyệt Ca không trả lời, yên lặng dựa vào vai nương thân. Liệu ngài có biết trước đây ta gả đến vương phủ hưởng thụ cẩm y ngọc thực cũng không thể ngẩng đầu làm người?

Thϊếp thất trong tứ vương phủ không ai đem nàng đặt vào mắt, hồ lộng gọi một tiếng Đại nương tử rồi kiêu hãnh bước qua, đến cả ánh mắt cũng không thèm bố thí. Sống như hồn ma vất vưởng trong vương phủ lạnh lẽo, phu quân không buồn đoái hoài, bên cạnh lại không có hài nhi. Một ngày dài như một năm, tỉnh dậy giữa đêm đều dùng nước mắt lau rửa gương mặt, nén chịu nhục nhã ê chề mà không phải ai cũng hiểu được.

Đau đớn đến như thế, khổ sở đến như thế để đổi lại thứ gì?

Họa chăng chỉ là mộng tưởng viễn vông nàng ngày ngày thêu dệt an ủi chính mình, chết đi cũng không thống khổ đến như thế.

Phát hiện nhi nữ trên vai không có động tĩnh, Lưu thị vòng tay ra sau lưng làm điểm tựa, quan sát gương mặt trắng trẻo ướt đẫm nước mắt.

“Tuyệt Ca ngươi sao lại khóc? Có phải nương đυ.ng trúng vết thương của ngươi rồi không?”

“Không có đâu nương thân, ta chỉ cảm thấy ủy khuất nên mới khóc.”

Lúng túng lau nước mắt lem luốt trên mặt, Phó Tuyệt Ca híp mắt cười như vừa nãy chẳng có chuyện gì xảy ra. Lòng Lưu thị trải qua muối xát kim châm, thà nhi nữ khóc nháo la hét vẫn tốt hơn là bày ra dáng vẻ cam chịu khiến nàng vừa chua xót vừa tủi hổ không dám đối diện.

“Tuyệt Ca ngoan, mẫu tử chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.”

“Hảo, nương thân, cùng nhau cố gắng!!”



Buổi sáng, đồng hồ nước vừa điểm giờ thìn thì cửa viện bị nha hoàn ra sức gõ lấy gõ để lớn tiếng nói vọng vào trong.

“Tứ nương tử, tam lệnh ái, Công tước đại nhân mời hai người đến tiền sảnh.”

Lưu thị đang giúp nhi nữ chải tóc, nghe xong lời nha hoàn liền sợ cứng người, đang yên đang lành đại nhân gọi mẫu tử các nàng ra tiền sảnh làm gì?

Bất quá Phó Tuyệt Ca không lộ vẻ gì lo sợ, kéo tay nương thân xuống, lớn tiếng nói vọng ra: “Bọn ta đang chuẩn bị phiền ngươi chờ một chút.”

Nói đoạn liền xoay người nhảy xuống giường, tay vuốt phẳng bộ quần áo cũ mềm trên người. Tìm cả ngày trong rương đồ mới tìm được bộ quần áo tương đối tốt này, mặc dù có hơi cũ nhưng giữ ấm không tồi, Phó Tuyệt Ca cứ như vậy mặc vào không chờ đến mùa đông.

“Có phải đại nhân muốn trách phạt mẫu tử chúng ta không?”

“Thế nào cũng được, dù sao chúng ta đều phải đi.”

Phó Tuyệt Ca kiễng chân đẩy luân ỷ cho Lưu thị, đến gần cửa thì đi lên trước đẩy mạnh cửa ra, vừa vặn gặp một nha hoàn trạc mười hai mười ba tuổi. Hai gò má hơi cao, làn da rám đen do thường xuyên làm việc ngoài trời, đôi mắt sáng rực không nhiễm tạp trần.

Người này chính là A Xán.

Nếu Phó Tuyệt Ca nhớ không lầm, mãi đến khi nàng sắp xuất giá phụ thân mới đưa A Xán đến chỗ nàng làm nha hoàn hồi môn. Hôm nay gặp lại trong lòng ngổn ngang nhiều tâm sự, không biết đối diện phải nói những gì.

A Xán không giống những nha hoàn khác, dù tứ phòng thất thế vẫn khiêm nhường lễ phép hành lễ: “Tam lệnh ái bước ra ngoài để ta đẩy luân ỷ cho tứ nương tử.”

Phó Tuyệt Ca nghĩ ngợi một chút thì dang tay ra: “Bế.”

A Xán thoáng kinh ngạc nhưng vẫn khom người bế tam lệnh ái qua bậc cửa, cẩn thận đặt nàng ngay ngắn trên đất. Xong xuôi mới đi vào phòng dùng sức nhấc bánh xe qua bậc cửa dễ dàng đẩy luân ỷ ra ngoài. Đổi lại là Phó Tuyệt Ca có khi đến tối muộn cũng không nhấc bánh xe lên được nửa phân.

“Đa tạ cô nương.”

“Tứ nương tử không cần khách khí.” A Xán đẩy luân ỷ phát ra tiếng lộc cộc: “Nô tỳ ăn cơm của Công tước phủ phải hầu hạ chủ tử chu đáo.”

“Nếu ta có thể là chủ tử cũng tốt rồi, liên lụy tiền đồ của Tuyệt Ca.”

Phó Tuyệt Ca đi bên cạnh dễ dàng nghe thấy lập tức phản bác: “Nương thân đừng nói mấy chuyện này nữa mà, Tuyệt Ca nghe muốn thuộc lòng rồi.”

“Hảo, không nói thì không nói.”

“Tỷ tỷ.” Phó Tuyệt Ca cố ý đi chậm lại một chút đợi A Xán tiến lên: “Đại nhân gọi mẫu tử ta ra tiền sảnh là có chuyện gì vậy?”

“Tam lệnh ái đừng gọi nô tỳ là tỷ tỷ, nô tỳ thật không dám nhận, cứ gọi nô tỳ là A Xán được rồi.” A Xán nhìn xuống đất kiểm tra bánh xe có vướng sỏi không rồi nói tiếp: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm, đại nhân chỉ nói mời tứ nương tử và tam lệnh ái ra tiền sảnh mà thôi.”

Cố gắng hồi tưởng năm bốn tuổi có những chuyện gì xảy ra, nhưng thời gian trôi qua quá lâu Phó Tuyệt Ca vô pháp nhớ rõ. Trong đầu óc lúc này chỉ có hình ảnh phòng củi tối om và xác nương thân bị quấn trong chiếu rách chôn tùy tiện trong vườn, hoàn toàn không còn ấn tượng gì khác.

Chẳng mấy chốc ba người đến được tiền sảnh, thoáng thấy xe ngựa dừng hẳn trong sân, Phó Tuyệt Ca đầu to như cái đấu, rốt cuộc là ai có bản lĩnh đỗ xe ngựa bên trong Công tước phủ?

“Tiểu ngốc!”

Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn, vừa vặn bắt gặp Đông Phương Tầm Tuyết, mừng rỡ giãy khỏi tay nương thân chạy về phía nàng. Một phát nhảy lên câu chặt cổ bát gia, đem đầu vùi vào hõm cổ đối phương, chỉ xa cách hai ngày mà nàng sắp không kiềm được nhung nhớ rồi.

“Bát gia! Ngài đến thăm ta thật rồi, thật tốt!!”

Đông Phương Tầm Tuyết ha hả cười: “Hoạt bát hơn rồi, ta còn sợ ngươi không đi nổi ra khỏi phòng.”

“Bát gia ta…”

“Phó Tuyệt Ca không được càn rỡ!!”

Tiếng lão Công tước vang lên khiến Phó Tuyệt Ca có chút mất hứng, nhưng tay chân vẫn quấn chặt người Đông Phương Tầm Tuyết không buông. Nực cười, nàng cần gì phải nhất nhất nghe theo, dù sao hắn cũng chưa từng xem nàng là nhi nữ.

Đông Phương Tầm Tuyết quay sang nhìn lão Công tước mỉm cười: “Không sao, ta với tam lệnh ái là hảo bằng hữu.”

Phó Công tước vội khom lưng cung kính mở miệng: “Bát gia quân quý tước quý khác biệt.”

Cảm thấy lời Phó Công tước nói có đạo lý, Đông Phương Tầm Tuyết đành đặt Phó Tuyệt Ca xuống đất. Phó Tuyệt Ca giãy dụa hai cái không bằng lòng, ánh mắt lão công tước lập tức quét qua, giận dữ liếc nàng muốn cháy mặt.

“Bát gia không đến học đường sao? Bây giờ mới là đầu giờ thìn thôi.”

“Ta không đến học đường, phụ hoàng mời đại học sĩ đến cung Quý phi dạy cho ta, học xong mới chạy đến đây xem ngươi.” Đông Phương Tầm Tuyết nhéo nhéo mắt của nàng, cảm giác có da có thịt hơn trước: “Ngươi vết thương sao rồi? Còn đau hay không?”

“Còn đau, hôm qua lại chảy máu.” Phó Tuyệt Ca không muốn Đông Phương Tầm Tuyết thấy vết thương của mình, đưa tay nắm lấy tay áo nàng lay nhẹ: “Bát gia đi với ta, chúng ta chơi túc cầu có được không?”

“Túc cầu?”

Tước quý đều thích những trò vận động, nghe đến túc cầu hai mắt liền sáng lên không chút do dự gật đầu đáp ứng.

Mặc kệ lão công tước đang dùng ánh mắt khó chịu quan sát, Phó Tuyệt Ca dứt khoát kéo tay Đông Phương Tầm Tuyết chạy về phòng, không quên để lại một câu cho nương thân.

“Ta về phòng chơi túc cầu với bát gia!”

Lưu thị chưa kịp hiểu gì thì nhi nữ đã chạy đi mất, bất đắc dĩ nói với A Xán: “Phiền ngươi đưa ta về phòng.”

A Xán cung kính nhận mệnh, lộc cộc đẩy luân ỷ trở về viện tử.

Nghe tin bát gia đến Phó Yên Ca ăn vận đẹp đẽ chạy ra tiền sảnh xem thử, nào ngờ đến nơi thì ngươi đã đi mất rồi, chỉ còn lão phụ thân đang uống trà thở dài.

“Phụ thân, bát gia đâu?”

Phó Công tước đặt chén trà xuống bàn: “Vừa đi chơi túc cầu với Tuyệt Ca rồi.”

“Sao ngài không giữ chân bát gia!?” Phó Yên Ca tức đến giãy đành đạch trong tiền sảnh: “Ta không biết, phụ thân mau đưa bát gia về cho ta! Mau đưa bát gia về!!”

Vội vã dùng ánh mắt ra hiệu cho hạ nhân ôm Phó Yên Ca về chỗ Đại nương tử, có cho thêm mấy cái mạng Phó Công tước cũng không dám làm phiền hoàng tước mà ảnh hưởng đến mũ ô sa trên đầu.

Rốt cuộc tại sao bát gia lại quyến luyến tam nha đầu như vậy?