Chương 46

Loại phế vật như nàng sống còn có ý nghĩa gì nữa?

“Tứ gia đừng như vậy nữa, mau mau hồi cung đi, ngài còn phải đến chỗ Hoàng thượng nữa mà.”

Đông Phương Tầm Liên hừ lạnh một tiếng, phất tay áo xoay người rời khỏi phòng. Ra ngoài sân không quên nhìn Phó Tuyệt Ca lần nữa, tìm vội trong người một lọ bạch ngọc nhét vào tay nàng.

“Cái này là kim sang dược dùng rất tốt, ta bình thường cưỡi ngựa bắn tên đều mang theo phòng thân ngươi về phòng hảo hảo bôi lên da.”

Phó Tuyệt Ca đem lọ bạch ngọc dúi trở về tay nàng: “Ngài không đến chính là giúp nô tỳ rồi.”

“Ngươi là cái đồ không biết tốt xấu!”

Đông Phương Tầm Liên giận dữ đứng bật dậy, lọ bạch ngọc trong tay nhìn cũng chướng mắt liền vung tay ném đi, dứt khoát rời khỏi cung Quý phi. Thuận Dương Nhạc và cung nữ ma ma hoảng trương đuổi theo sợ tứ gia không cẩn thận té ngã bị thương.

Hai người, một người trong phòng một người ngoài sân, ai cũng đều mệt nhoài nhưng vẫn kiên định không gục ngã.

Mãi đến tối muộn Thường Quý phi mới tha cho bát gia và Phó Tuyệt Ca, cung nữ toàn bộ đều bị gọi trở về. Phó Tuyệt Ca đi vài bước lại ngã, gắng gượng bò trở về phòng, phát hiện bát gia cả người co rúm nằm trên sàn nhà không động đậy.

“B-Bát gia!”

Hoảng loạn bò đến bên cạnh bát gia dùng sức lay người nàng: “Bát gia, ngài làm sao vậy? Mi Cát tỷ tỷ đã đi gọi Thái y đến xem cho ngài, ngài cố gắng chịu đựng một chút!”

“Ta không sao.”

Đông Phương Tầm Tuyết khó khăn chống người ngồi dậy, nắm lấy cổ tay Phó Tuyệt Ca, hai mắt đều đã hồng lên muốn khóc. Ngực như bị ai dùng lợi kiếm hung hăng đâm một nhát, kiềm không được dang tay ôm chặt bát gia, tiếng nức nở cuối cùng cũng không thể đè nén.

“Bát gia.”

“Tiểu ngốc, xin lỗi, là ta liên luỵ ngươi.” Đông Phương Tầm Tuyết run rẩy siết chặt vòng tay nhỏ bé: “Ngươi nhất định rất giận ta đúng không? Nhất định ngươi cũng nghĩ ta là phế vật vô dụng!”

“Nô tỳ chưa từng nghĩ như vậy, bát gia không nên tự trách mình!”

“Là ta, đều do ta!”

“Bát gia đừng!” Đỡ lấy thân thể run rẩy kịch liệt của bát gia, Phó Tuyệt Ca thâm tâm đều muốn vỡ thành trăm ngàn mảnh: “Ngài trong mắt nô tỳ là tốt nhất, thế gian này không ai có thể so sánh với ngài. Chuyện hôm nay là ngoài ý muốn không ai mong mọi chuyện phát sinh như vậy, nô tỳ toàn bộ đều là tự nguyện.”

“Tiểu ngốc…”

“Hảo, hảo, khóc đi, khóc nhất định thoải mái hơn.”

Bát gia giống như con mèo nhỏ ướt mưa ở trong lòng nàng khóc đến tê tâm liệt phế, mười ngón tay cố sức giữ chặt tay áo không dám lơi lỏng nửa phân. Sợ chút an ủi còn lại sẽ biến mất, sợ vị ngọt nho nhoi sẽ bị tước đoạt, Đông Phương Tầm Tuyết thật sự sợ rồi. Ở bên cạnh nàng tiểu ngốc chịu không biết bao nhiêu uỷ khuất, có phong ba đều sẵn sàng thay nàng đối mặt, trong lòng sợ một ngày nào đó tiểu ngốc cảm thấy mệt mỏi mà bỏ rơi nàng không màn.

Lúc đó nàng phải sống như thế nào đây?

“Đừng bỏ ta, ta sợ…”

“Bát gia, nô tỳ ở đây.” Hạn chế chạm vào vết thương trên người bát gia, Phó Tuyệt Ca nhỏ giọng thì thầm: “Lần này không tốt lần sau tiếp tục cố gắng, nô tỳ sẽ luôn ủng hộ bát gia nên ngài đừng lo lắng.”

Bát gia co rúm như con tôm luộc ở trong lòng nàng thút thít khóc, nhìn thế nào cũng không nỡ, bát gia tuổi nhỏ đã phải chịu đựng biết bao nhiêu chuyện khó trách trưởng thành càng trở nên trầm mặc. Chính vì hiểu rõ những gì bát gia phải chịu nên Phó Tuyệt Ca càng không nỡ rời xa nàng, ít nhất có thể gánh vác một chút thay bát gia phân ưu.

Phía Mi Cát mời được Thái y đến xem vết thương, cùng Phó Tuyệt Ca dìu bát gia ngồi xuống nhuyễn tháp. Thái y kiểm tra sơ qua một lượt không có gì đáng ngại bắt đầu bôi cao dược, tiểu thân thể liên tục run lên nhất định là rất đau.

“Bát gia chịu đựng một chút, loại dược cao này bôi lên da thịt đau rát dữ dội nhưng rất nhanh lành vết thương.”

Đông Phương Tầm Tuyết không nói gì, yên tĩnh siết chặt tay thành đấm, đau đến độ hai bên thái dương bết ướt mồ hôi. Phó Tuyệt Ca chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ của bát gia dịu dàng xoa xoa hai cái dỗ dành, quả nhiên mười đầu ngón tay từ từ thả ra nắm chặt tay nàng.

Toàn bộ vết thương trên lưng đều được Thái y tỉ mỉ bôi cao dược, xong xuôi liền nhận bạc ở chỗ Mi Cát rồi xoay người rời đi.

“Gọi vài nữ quan đến xem thương thế cho tiểu ngốc.”

Mi Cát không dám trái lệnh vội chạy đi tìm nữ quan, sẵn gọi vài ma ma đến bôi cao dược.

Trong phòng bát gia không có tiểu phòng khác nên đành dựng bình phong tách làm hai gian, Phó Tuyệt Ca cởi y phục ngồi trên ghế để nữ quan xem thương khẩu. Không khí yên tĩnh đến đáng sợ, thậm chí nghe được tiếng hít thở không thông của nữ quan.

“Cô nương ngươi cũng quá càn rỡ rồi, thân thể quân quý có biết bao nhu nhược ngươi lại thay bát gia chắn roi. Xem xem toàn lưng đều là máu, bây giờ có chữa hết cũng sẽ để lại sẹo, ngươi nói sau này làm sao gả đi?”

Đông Phương Tầm Tuyết ở cách bình phong nghe thấy thanh thanh sở sở, sốt ruột hỏi ngược lại nữ quan: “Liệu có thể thu thập vết sẹo trên người tiểu ngốc không?”

“Không nói trước được, da thịt quân quý trước nay đều mỏng manh một lần bị thương có khi lưu lại sẹo cả đời.”

Kì thật nghe nữ quan nói vậy Phó Tuyệt Ca cũng không thấy sợ, không gả được thì không gả được, nàng cam tâm cả đời là cung nữ hầu hạ bên cạnh bát gia mà không cần bất kì danh phận nào. Với người đã chết một lần như nàng sớm đã nhìn thấu mọi việc, cưỡng cầu chưa chắc hạnh phúc chi bằng buông tay khiến hai bên đều thoải mái.

Đông Phương Tầm Nguyệt nghe nữ quan nói xong mặt cắt không còn một giọt máu: “Thật sao? Thật sự nghiêm trọng như vậy?”

“Nô tỳ không dám dối gạt bát gia.”

Phó Tuyệt Ca còn đương nghĩ tìm lời khuyên nhủ bát gia đừng lo lắng thì bên kia bình phong truyền đến tiếng trẻ con nị nị: “Tiểu ngốc đừng sợ, ngươi vì ta mới bị thương nếu sau này không ai thú ngươi vậy ta thú ngươi.”

Mi Cát đang uống trà nghe bát gia nói liền phun hết nước trà trong miệng: “Bát gia ngài biết mình đang nói cái gì không?”

“Ta nghĩ như thế nào thì nói như vậy, dù sao tiểu ngốc cũng vì chịu đòn thay ta mới để lại sẹo.”

Ở bên kia bình phong Phó Tuyệt Ca không biết nên vui hay buồn, dốc hết tâm can nói một lời thật lòng: “Nô tỳ nếu thật sự lưu lại sẹo không thể xoá được vậy thì không dám làm bẩn mắt bát gia, chỉ cần có thể ở bên cạnh hầu hạ ngài là được những chuyện thú giá không cần bàn tới.”

Chung quy bát gia vẫn là hài tử nghe không hiểu hết ý tứ Phó Tuyệt Ca muốn truyền đạt, nhưng nghe ra được cự tuyệt trong lòng không khỏi có chút chua xót.

Đến cả tiểu ngốc cũng không cần nàng…

Phó Tuyệt Ca hơi ngoái đầu nhìn ra sau: “Nữ quan tận lực là được rồi, nô tỳ không hối hận.”

“Nô bộc nhỏ tuổi lại trung thành như ngươi đúng là hiếm thấy.”

Nữ quan nhìn tấm lưng nho nhỏ chằn chịt vết thương của nàng: “Bản quan sẽ cố hết sức, ngươi đừng lo lắng.”



Trước khi ngủ bát gia có thói quen uống một chút nước ấm, Phó Tuyệt Ca đợi nước trong ấm sôi lên liền châm vào trản đợi nguội rồi mới bưng đến chỗ bát gia. Còn Mi Cát thì lau dọn tiền sảnh, mấy vết máu trên sàn đều không còn nhìn thấy nữa mới chịu nghỉ ngơi.

“Ngươi lấy thêm đệm lót cho bát gia nằm không đau đi.”

“A, hảo.”

Phó Tuyệt Ca đặt ấm nước trở về lò rồi chạy đi đến rương đồ lôi ra mấy tấm đệm lót dày dặn dùng trong mùa đông. Ban đêm nằm nệm này nhất định sẽ nóng chết, nhưng nương nương lại không chịu cấp băng nàng chỉ đành quạt đến khi bát gia ngủ vậy.

Đông Phương Tầm Tuyết ngồi trên nhuyễn tháp mải mê nghĩ ngợi những lời tiểu ngốc nói vừa nãy. Mặc dù không có nửa điểm ác ý chê bai nhưng tiểu ngốc thật sự cự tuyệt nàng, còn nói mấy lời vô cùng khó hiểu. Lẽ nào gả cho nàng không tốt? Hay là tiểu ngốc muốn tương lai gả cho tứ hoàng tỷ?

Trước đây tiểu bát gia từng nghe cung nữ gần đến tuổi xuất cung nói chuyện, bọn họ đều có tình lang nên mới không nguyện ý ở trong cung hầu hạ nữa. Nói không chừng tiểu ngốc ở trong phủ có tình lang nên mới không muốn ở lại cung Quý phi gả cho nàng. Càng nghĩ càng thấy hợp lý, Đông Phương Tầm Tuyết vô thức nổi giận, sải chân gạt tấm chăn đang đắp trên người.

“Bát gia?”

Phó Tuyệt Ca quay lại nhặt chăn đặt lên nhuyễn tháp: “Ngài nóng sao? Hay là nô tỳ quạt cho ngài?”

“Không cần, ta muốn đi ngủ.”

Mi Cát nghe vậy liền đem mành hạ xuống: “Vậy bát gia hảo hảo nghỉ ngơi, nô tỳ giúp ngài thổi đèn.”

Đông Phương Tầm Tuyết không trả lời, bước xuống nhuyễn tháp quay về giường ngủ.

Tranh thủ bưng chén nước ấm vào cho bát gia uống, tiện tay tháo mấy tấm mành còn lại. Đèn bên ngoài đều được Mi Cát thổi tắt chỉ còn lại một trản trong ngoạ phòng vừa đủ soi sáng giường ngủ. Phó Tuyệt Ca cảm thấy nước trà còn nóng liền thổi nguội thêm chút nữa mới bưng đến cho bát gia.

“Ngài mau uống, nô tỳ đi lấy quạt.”

Nước trong trản vẫn còn nóng Đông Phương Tầm Tuyết không vội uống, đợi Phó Tuyệt Ca mang quạt lụa trở về phòng.

“Đêm nay nóng nực hay là để nô tỳ quạt cho ngài ngủ?”

“Cũng được.”

Đợi bát gia uống xong nước Phó Tuyệt Ca cẩn thận cất trản đi rồi quay về giường đỡ đối phương từ từ nằm xuống tránh đυ.ng trúng vết thương. Giường nệm dày dặn tránh không khỏi nóng bức, chậm chạp di chuyển vào bên trong, cẩn dực cầm quạt lụa quạt đều đặn về phía bát gia.

“Ngài có nóng không?”

“Nóng.”

Đông Phương Tầm Tuyết xoay lưng lại, vết thương bị cọ xát trên vải có chút ngứa ngáy.

Phó Tuyệt Ca thoáng thấy vết cao dược vàng nhạt dính trên lý y thuần bạch tránh không khỏi đau lòng, phẩy phẩy quạt làm mát vết thương để bát gia không ngứa ngáy nữa. Nhưng có vẻ không có bao nhiêu tác dụng, bát gia đôi lúc lại dụi người vào trong nệm để bớt ngứa, thậm chí còn đưa tay ra sau để chạm vào.

“Đừng a!” Vội đem bàn tay loạn động của bát gia bắt lấy: “Ngài vừa mới bôi cao dược nếu gãi loạn sẽ làm vết thương chảy máu.”

“Ta dương.”

“Nô tỳ giúp ngài quạt là được rồi.”

Phó Tuyệt Ca trong lúc khẩn trương quên mất đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân, trực tiếp kéo lý y của bát gia lên một đoạn để quạt mát vết thương. Nhận ra là lúc bát gia đầy mặt xấu hổ kéo lại lý y của mình, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm nàng.

Thầm than không ổn, Phó Tuyệt Ca lúng túng thả tay ra, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Nô tỳ không cố ý, chỉ là thấy bát gia ngứa ngáy nên mới giúp ngài làm mát thương khẩu.”

“Ngươi… đúng là…”

Muốn nói lại không biết nói gì mới đúng, Đông Phương Tầm Tuyết xoay lưng lại với nàng, đem cả gương mặt đỏ bừng giấu vào trong chẩm đầu.

“Cái kia, bát gia, nô tỳ không có cố ý thật nha.”

“Ngươi còn nói? Ta trước nay chưa từng gặp quân quý không biết e lệ như ngươi!”

“…” Phó Tuyệt Ca bĩu bĩu môi, đem cán quạt chọt nhẹt vào vai bát gia: “Nói thế nào bát gia cũng là tước quý lẽ ra người ngượng ngùng phải là nô tỳ mới đúng, nô tỳ chưa hoảng ngài đã khẩn trương rồi.”

“Ngươi không biết xấu hổ còn muốn ta giống ngươi?”

“Không có nha, nô tỳ rất biết e lệ nhưng vì nghĩ đến vết thương của bát gia nên mới quên mất.”

Đông Phương Tầm Tuyết thuỷ chung giấu mặt vào gối lẩm bẩm: “Ngươi thân thể của ta đều đã xem lại còn nói không gả!”

Đáng tiếc trong phòng quá mức yên ắng nên từng lời từng chữ đều bị Phó Tuyệt Ca nghe trọn, bản thân nàng cũng không biết bày ra loại cảm xúc gì. Từng chút áp sát bên cạnh bát gia, tay cầm quạt vẫn nhẹ nhàng phẩy tạo gió.

“Ngài là giận nô tỳ không gả cho ngài sao?”

“Ngươi là lệnh ái muốn gả cho ai là quyền của ngươi.”

Lỗ tai nhỏ đều đã tố cáo tâm tình bất an của chủ tử, bất quá Phó Tuyệt Ca không vạch trần, nhẹ nhàng ôm choàng lấy hai vai bát gia: “Có thể gả cho bát gia là phúc phần của nô tỳ, nô tỳ cầu còn không được sao có thể cự tuyệt ngài? Chỉ là nếu vì trong lòng ngài áy náy muốn bù đắp vậy thì không cần, nô tỳ muốn ngài thật tâm thật ý muốn thú nô tỳ chứ không phải gượng ép bản thân trả một món nợ. Hơn nữa thân thể nô tỳ nếu có khiếm khuyết cũng không còn mặt mũi gì hầu hạ ngài, chi bằng hảo hảo làm chủ nô vẫn tốt hơn phu thê nhưng lòng lạnh nhạt xa cách.”

“Ngươi đang nói cái gì? Không phải ta nói thú ngươi là được rồi sao còn lo lắng cái gì?”

“Bát gia vẫn chưa hiểu đâu, đợi vài năm nữa nếu bát gia còn muốn thú nô tỳ thì nô tỳ sẵn sàng làm thê làm thϊếp cho ngài. Còn không, phần ân tình bát gia ở đây nô tỳ không dám to gan vọng động chỉ mong có thể hầu hạ báo đáp ngài.” Phó Tuyệt Ca nhẹ nhàng vén tóc dài của bát gia ra sau đầu, đôi mắt hạnh trong veo như thu thuỷ: “Nô tỳ hy vọng ngài có thể sống thật tốt, sống đúng như những gì ngài mong muốn. Những thứ khác nô tỳ không màn, bát gia hảo hảo trân trọng.”

“Ngươi ý tứ gì?”

Càng nghe càng mù mịt, Đông Phương Tầm Tuyết thật không hiểu nổi nha đầu ngốc này đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.

“Thời gian không còn sớm bát gia nên nghỉ ngơi thôi.”

Phó Tuyệt Ca nhu tình mật ý thỏ thẻ bên tai: “Nô tỳ quạt mát cho ngài sẽ không ngứa nữa, bát gia ngủ ngon.”

Mặc dù còn rất nhiều chuyện muốn hỏi tiểu ngốc nhưng cả ngày hôm nay đã rút hết khí lực của nàng, chẳng mấy chốc liền chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng kín kẽ chỉ còn tiếng phẩy quạt nho nhỏ, Phó Tuyệt Ca nhìn dáng vẻ ngủ say của bát gia trong lòng cũng an định trở lại. Nàng không muốn nhân lúc bát gia còn nhỏ mà bắt ngài hứa hẹn tương lai, nàng chỉ muốn bát gia có thể an ổn trải qua kiếp này. Có nhiều chuyện sớm đã nhìn thấu nên mới sợ hãi, chỉ cần còn nhìn thấy nhau đã là rất tốt, thề hẹn bạc đầu đành gác lại để tương lai tính toán.