Một mực cho rằng tiểu muội muội này sợ hãi người lạ, quyết định tự mình đưa nàng quay về phòng nghỉ ngơi, bỏ lại đống hỗn độn cho hạ nhân giải quyết.
Nha hoàn nhanh chóng chạy đến muốn đón lấy tam lệnh ái: “Bát gia để nô tỳ giúp ngài.”
Phó Tuyệt Ca giống như con mèo nhỏ sợ mưa ướt, trốn kĩ trong lòng Đông Phương Tầm Tuyết khiến ai nhìn thấy đều phải đau lòng. Nho nhỏ hài tử đi còn chưa vững lại bị dày vò đến mức gặp ai cũng sợ sệt e dè trốn trong vỏ bọc tự bảo vệ chính mình.
“Được rồi để ta.”
Mặc dù là tước quý nhưng ôm một đứa nhỏ lâu như vậy không tránh khỏi hai tay tê mỏi, cố gắng tiếp tục đi theo chỉ dẫn của nha hoàn Công tước phủ. Đại nương tử kịp thời ra lệnh nha hoàn chuyển Lưu thị qua một viện tử rộng lớn thoáng đãng, đợi lúc các nàng đến nơi thì nương thân đã được an bài nằm trên nhuyễn tháp.
Từ nhỏ sống trong lạnh nhạt của phụ thân, nương thân lại mất sớm, Phó Tuyệt Ca không còn biện pháp khác ngoài cắn răng nhẫn nhục sống trong Công tước phủ. Mơ hồ nhớ nàng và bát gia từng quen biết nhưng không phải thời điểm này, có vẻ như là vài năm sau đó trong một lần phụ thân đưa tất cả huynh đệ tỷ muội vào cung. Đến năm tám tuổi Phó Tuyệt Ca nhập cung tìm đường sống may mắn được tuyển vào Ngự Vũ Phòng, một khoảng thời gian sau đó nàng gặp được Đông Phương Tầm Liên. Vì một phân tình cảm không đáng có mà kiên trì theo đuổi hy vọng trở thành nữ nhân duy nhất của đối phương, ước mộng đã thành chung quy cũng chỉ là cát bụi chạm một cái liền tan.
Hôm nay có thể rúc trong l*иg ngực ấm áp của bát gia, lắng nghe hơi thở đều đều chậm rãi đã đủ mãn nguyện. Chí ít nàng vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu, chí ít vẫn gặp lại ngài một lần nữa để đền trả món nợ kiếp trước.
Đông Phương Tầm Tuyết phát hiện ngực áo hơi lạnh, cúi đầu nhìn thì thấy tiểu muội muội đáng thương vẫn đang khóc: “Tiểu muội muội, ngươi không sao chứ? Ở đây không có người lạ không cần sợ, ta sẽ đưa ngươi đi gặp nương thân.”
“Không sao.” Phó Tuyệt Ca dụi dụi hai mắt đến sưng tấy, giọng nói non nớt mềm nhẹ dễ nghe rót vào tai: “Đa tạ bát gia cứu mạng, nếu không có ngài ở đó Tuyệt Ca đã bị nha hoàn bắt lại đánh chết.”
“Sau này nếu còn xảy ra chuyện cứ cho người đến tìm ta, ta nhất định giúp ngươi đòi lại công đạo.”
“Bát gia, đến nơi rồi.”
Nha hoàn lên tiếng cắt ngang câu chuyện giữa hai người sẵn tiện đưa tay đẩy mạnh cửa ra, khom lưng khụy gối lùi dần về sau nhường đường. Đông Phương Tầm Tuyết xốc người Phó Tuyệt Ca đi vào trong, mặc dù viện tử này không lớn nhưng tạm có thể ở được.
Thoáng thấy nữ nhân nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp, Phó Tuyệt Ca nhanh như sóc thoát ly vòng tay của bát gia mà sà vào lòng nương thân khóc hô. Kiếp trước nàng không trốn thoát khỏi phòng củi tìm người cầu cứu, ngốc nghếch làm con rùa trốn trong cái mai cứng cáp mới khiến nương thân chết mòn trong Công tước phủ. Không biết Đại nương tử đã làm gì nương thân càng không biết trước lúc chết nương thân đã nói những gì. Suốt nhiều năm ròng rã Phó Tuyệt Ca không ngừng tự trách bản thân vô dụng hại chết nương thân, nếu nàng dũng cảm hơn kết cục đã không thê thảm như vậy.
Thật may lão thiên gia còn cho nàng cơ hội sống lại một lần nữa, đem những sai lầm của kiếp trước hảo hảo sửa đổi tuyệt đối không để bản thân phải vì chuyện gì mà hối hận.
Lưu thị cho rằng nhi nữ đã bị nha hoàn đánh chết, đau đớn khóc suốt mấy ngày mấy đêm. May mắn nhi nữ nhà nàng phúc lớn mạng lớn vẫn có thể bình an trở về, Lưu thị thiếu chút quỳ xuống dập đầu lạy tạ thần phật phù hộ.
“Tuyệt Ca, mau để cho nương thân xem ngươi.”
“Nương thân ta không sao.” Vô tình nhìn thấy váy trên người nương thân dính đầy máu, tâm Phó Tuyệt Ca loạn thành một đoàn: “Nương thân ngươi sao lại chảy máu nhiều như vậy? Là đại nương tử đánh ngươi sao?”
“Không sao, không vấn đề, là nương thân vội xem ngươi nên mới bị ngã.”
“Ngươi đừng có lừa ta!”
Tiếng hét của Phó Tuyệt Ca đặc biệt lớn khiến Lưu thị cũng phải chấn kinh, run rẩy kiềm chặt nhi nữ ở trong lòng không cho nàng tiếp tục nhìn vết thương.
“Nương thân ngươi có chuyện gì rồi? Tại sao không nói với ta!?”
“Tuyệt Ca ngoan ngoãn, đừng nói chuyện này nữa.”
“Nương thân!!”
Đông Phương Tầm Tuyết liếc mắt nhìn nha hoàn, đối phương hiểu ý xoay người chạy đi mời đại phu đến. Trong lúc chờ đợi Đông Phương Tầm Tuyết bước đến chỗ mẫu tử Phó Tuyệt Ca, nhẹ nhàng đem tiểu muội muội ôm lên.
“Tiểu muội muội đừng nháo, nương thân của ngươi đang mệt mỏi để nàng nghỉ ngơi đi.”
“Ta không muốn!” Phó Tuyệt Ca lại giãy dụa thoát khỏi kiềm kẹp của bát gia, hai mắt hoen đỏ ẩm ướt: “Nương thân đang bị thương, ta tuyệt đối không bỏ ngài lại một mình.”
“Hảo, hảo, ngươi muốn gì cũng phải ngoan ngoãn một chút.” Đông Phương Tầm Tuyết nghiêng đầu nhìn vết thương trên váy, đè thấp giọng hỏi: “Tứ nương tử, chân ngươi bị thương sao?”
Chỗ yếu ớt nhất bị chạm trúng, Lưu thị không nhịn được bật khóc, chồm người về phía Phó Tuyệt Ca nắm lấy bàn tay nho nhỏ của nàng. Mặc dù nương thân không nói nhưng bản thân nàng có thể hiểu, đôi chân kia sợ không thể đi lại được nữa.
Phó Tuyệt Ca khóc còn thê thảm hơn ban đầu, một phát nhào trở về lòng Lưu thị: “Nương thân, bọn họ đánh ngươi sao ngươi không chạy? Tại sao lại phải chịu đựng chứ!?”
“Tuyệt Ca còn trong tay Đại nương tử bảo nương thân làm sao bỏ đi?” Lưu thị cuống cuồng ôm chặt lấy nàng, vòng tay xoa vuốt hai má trắng mịn: “Nhi nữ ngoan, ngươi không sao là tốt rồi, nương chỉ sợ ngươi gặp chuyện không may.”
“Nương thân…”
Nha hoàn mời đại phu đi vào, làm động tác tay ra hiệu mời rồi đứng lui sau lưng bát gia.
Đại phu ngồi xuống ghế, nhìn lướt qua vết máu trên váy vài phân thời gian: “Hài tử không nên nhìn cảnh này phiền cô nương mang bát gia và lệnh ái ly khai.”
Đông Phương Tầm Tuyết không cho ý kiến, lần nữa từ trên tay Lưu thị ôm người đi, nhỏ giọng mở miệng: “Ta đưa lệnh ái ra ngoài một chút.”
Lần này Phó Tuyệt Ca không giãy dụa, ngoan ngoãn cuộn người trong lòng bát gia cùng đối phương rời khỏi phòng. Cẩn thận đặt Phó Tuyệt Ca đứng vững trên đất, Đông Phương Tầm Tuyết ngồi xổm xuống giúp nàng phủi bớt bụi bẩn, động tác thập phần ôn nhu.
“Bát gia.” Phó Tuyệt Ca nắm lấy bàn tay của bát gia lay lay hai cái: “Đa tạ ngài giúp đỡ ta và nương thân, ta nhất định tìm cơ hội báo đáp cho ngài.”
“Chuyện báo đáp thì không cần.” Đông Phương Tầm Tuyết ôn nhu mỉm cười, lật lại bàn tay của nàng rồi đặt xuống: “Sau này có khó khăn cứ đến tìm ta.”
Trong mắt giấu không khỏi tia thất vọng, nghĩ lên trời xuống đất cũng không dám nghĩ bát gia sẽ cự tuyệt. Phó Tuyệt Ca nhìn hai bàn tay đến ngây người, ngực quặn đau không thở nổi, lẽ nào kiếp này bát gia sẽ không yêu nàng?
Nhận thấy Phó Tuyệt Ca sắc mặt không tốt, cho rằng vết thương phát đau liền lo lắng nhìn trái phải: “Tiểu muội muội ngươi thấy khó chịu?”
“Không có.” Nén tiếng thở dài trong lòng, Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt lấp lánh như tinh tú: “Bát gia, ta họ Phó, tên hai chữ Tuyệt Ca, sau này ngài cứ gọi ta là Tuyệt Ca.”
Đông Phương Tầm Tuyết cười cười, đưa tay nựng mặt nhỏ của nàng: “Gọi tiểu muội muội rất đáng yêu mà.”
“Gọi Tuyệt Ca!”
Không nghĩ Phó Tuyệt Ca không thích người khác gọi tiểu muội muội, Đông Phương Tầm Nguyệt bất đắc dĩ thuận theo nàng.
“Hảo, gọi ngươi Tuyệt Ca. Còn ta là Đông Phương Tầm Tuyết, có thể gọi ta Tầm Tuyết tỷ tỷ.”
“Bát gia.”
“Tỷ tỷ.”
“Bát gia.”
“…” Đông Phương Tầm Tuyết liếc trắng mắt, nhéo nhéo mặt nàng hai cái: “Gọi một tiếng tỷ tỷ không được sao?”
Phó Tuyệt Ca có chết cũng không gọi bát gia là tỷ tỷ, cứ gọi như thế sau này các nàng rất khó ở chung một chỗ. Chỉ sợ đồ đầu đất này nghe gọi nhiều cho rằng hai người thật sự là tỷ muội, đến một lúc nào đó trốn tránh tình cảm thì càng phiền toái hơn.
Nha hoàn đứng bên cạnh nhịn không được che miệng cười: “Bát gia không phải sắp có đệ đệ rồi sao? Sao lại bắt lệnh ái công tước phủ gọi ngài là tỷ tỷ như vậy?”
“Cũng không phải thân đệ, bọn ta vẫn có chút xa cách.” Đông Phương Tầm Tuyết vịn hai bên cánh tay của Phó Tuyệt Ca, sủng nịch cong mắt cười: “Không muốn gọi thì không gọi, Tuyệt Ca, ngươi là người bạn đầu tiên mà ta quen biết, sau này ta sẽ thường xuyên đến xem ngươi.”
Hai mắt Phó Tuyệt Ca mở lớn, thụ sủng nhược kinh hỏi lại: “Thật sự? Bát gia sẽ thường xuyên đến xem ta sao?”
“Phải nha, ở trong cung một mình rất nhàm chán, có thời gian ta sẽ đến Công tước phủ thăm ngươi.”
“Bát gia ngài không nên tùy hứng như vậy.”
Khoác tay ngăn nha hoàn còn đang muốn càm ràm thêm mấy câu, Đông Phương Tầm Tuyết hai chân mày nhíu chặt: “Ta nhất nhất làm theo những gì mẫu phi mong muốn, đến cả chuyện có bằng hữu cũng không được sao?”
Phó Tuyệt Ca phấn khích nhảy lên câu chặt cổ bát gia: “Thật tốt! Ngài phải thường xuyên đến Công tước phủ, ta nhất định sẽ chuẩn bị món ngon cho ngài thưởng thức!”
“Ngươi biết nấu ăn?”
Cảm thấy lời vừa nói có chút không thỏa, làm gì có đứa trẻ bốn tuổi nào biết vào bếp nấu nướng, Phó Tuyệt Ca xấu hổ gãi gãi đầu: “Là nương thân ta chuẩn bị.”
“Tứ nương tử chân không tiện đi lại, không cần nhọc lòng nàng.”
“Ta có thể học nha!”
Đông Phương Tầm Tuyết cũng chẳng tin lời này bao nhiêu nhưng vẫn thuận theo gật đầu: “Hảo, ta sẽ chờ ngươi.”
Tâm ngọt như được rót mật, từ trước đến nay nàng chưa từng tự tay chuẩn bị thức ăn cho bát gia, kiếp này nhất định phải hoàn thành mọi thiếu sót trước đây. Phó Tuyệt Ca hé môi định nói tiếp thì lão đại phu cũng rời khỏi phòng, trên vai quải chẩn tướng lập cập đến chỗ bát gia quỳ xuống.
“Chân của tứ nương tử đã bị đánh gãy không thể nối lại được nữa, nửa đời sau phải chịu cảnh tàn phế ngồi trên luân ỷ.”
Phó Tuyệt Ca khẩn trương hỏi tiếp: “Vậy nương thân ta có gặp nguy hiểm đến tính mạng không?”
“May mắn phát hiện kịp thời nếu để qua vài ngày vết thương lên mủ sưng to dù Hoa Đà tái thế cũng cứu không được.”
Hóa ra kiếp trước nương thân vì không được chữa trị kịp thời nên mới thân vong. Nhẹ nhõm trút ra một tiếng thở hắt, tâm tình cũng vì vậy mà thả lỏng đôi chút.
“Đa tạ đại phu giúp đỡ ta nương thân.”
“Không đáng là gì, ngươi mỗi ngày đều nhớ cho tứ nương tử uống thuốc đắp cao, tầm khoảng nửa tháng miệng vết thương sẽ hoàn toàn khép lại.”
Nha hoàn bên cạnh bát gia bước lên làm động tác mời, đồng thời tiếp nhận đơn thuốc trong tay lão đại phu. Số thuốc này sẽ do bát gia chủ động chi trả coi như lễ vật gặp mặt, bản thân Phó Tuyệt Ca cũng không có quá nhiều tiền, giúp đỡ của đối phương đúng lúc giống như buồn ngủ gặp chiếu manh. Phần ân nghĩa này có chết Phó Tuyệt Ca cũng không bao giờ quên được, ôm quyết tâm nhất định phải báo đáp Đông Phương Tầm Tuyết cả hai kiếp.
“Thời gian không còn sớm ngươi quay về với nương thân đi, ta cũng phải hồi cung đây.”
Đông Phương Tầm Tuyết chống tay lên đùi đứng thẳng dậy, tiện tay lấy trong ngực áo một cái túi thơm dúi vào tay nàng: “Cái này cho ngươi, bên trong có ít thảo dược chống muỗi, lúc nãy ta thấy bên trong phòng có khá nhiều muỗi.”
Quả nhiên bát gia ôn nhu chu đáo.
Phó Tuyệt Ca hạnh phúc đưa tay tiếp nhận: “Đa tạ bát gia.”
“Không cần tiễn, ngươi mau chóng về phòng đi.”
Lưu luyến nhìn thêm một cái mới xoay người trở về phòng, đến cửa vẫn ngoái đầu nhìn thêm lần nữa, phát hiện bát gia đã đi mất rồi. Trong sân chỉ còn tiếng gió lùa qua tán lá, hơi lạnh thốc vào khung cửa sổ đã hơi cũ kĩ khiến Phó Tuyệt Ca rùng mình.
Thời gian còn nhiều nàng không cần phải vội vã làm gì.
Cẩn thận đem cửa đóng kín tránh gió lùa, Phó Tuyệt Ca nhanh nhẹn chạy vào tìm nương thân, vừa vặn thấy nàng đang loay hoay chống tay lên tháp muốn đứng dậy.
“Nương thân!”
Vội vã chạy đến ấn nương thân ngồi lại xuống nhuyễn tháp, liếc mắt nhìn vết thương được quấn băng kĩ lưỡng cũng may không có chảy máu.
“Ngài đang bị thương không nên đi lung tung.”
“Thấy ngươi lâu quá chưa về nên nương có hơi lo lắng, có phải bát gia không thích chúng ta quấy rầy không?”
Phó Tuyệt Ca đỡ nương thân ngồi xuống giường xong liền đứng dậy rót một chén trà bưng đến: “Bát gia không có như ngươi nghĩ đâu, ngài đối với ta rất tốt còn muốn thường xuyên đến thăm mẫu tử chúng ta. Nương thân, nước ở đây ngươi mau uống đi.”
Lưu thị đưa tay đón lấy chén nước nhưng không vội uống, hai chân mày thanh tú nhíu lại muốn dính cả vào nhau: “Bát gia thiên kim chi khu cần gì phải thân cận với mẫu tử chúng ta? Có phải hay không ngươi cầu cạnh bát gia giúp đỡ?”
“Nếu không có bát gia giúp đỡ ta sớm đã bị hạ nhân bọn họ đánh chết rồi còn có mạng ngồi ở đây nói chuyện với nương thân sao?”
Bàn tay gầy guộc của Lưu thị run run chạm vào gương mặt dính đầy bụi bẩn của nàng: “Tuyệt Ca, để ngươi phải chịu khổ với nương, nếu nương xuất thân tốt một chút ngươi đã không bị người khác xem thường.”
Lưu thị xuất thân từ một nông hộ nghèo khổ không kiếm nổi cơm cho vào bụng phải bán mình vào Công tước phủ làm nô. Đến năm mười chín tuổi bị Công tước đại nhân để mắt đến, trốn tránh không được bao lâu thì bị hắn cưỡng bức đến nỗi mang thai. Vì tránh chuyện xấu truyền ra lão Công tước và lão phu nhân cho phép Công tước nạp Lưu thị làm thị thϊếp, bất quá sự thật không thay đổi nàng vẫn là một nha hoàn thấp kém bị người người chà đạp.
“Tuyệt Ca đến đây nương giúp ngươi lau vết thương.”
Phó Tuyệt Ca ngoan ngoãn ngồi sát bên cạnh nương thân, ngẩng đầu chớp mắt chờ mong. Đã rất lâu chưa được nương thân kề cận chăm sóc, trong lòng tránh không khỏi ủy khuất, chỉ mong có thể bảo trụ nương thân bình bình an an vượt qua mọi kiếp nạn.
Lưu thị lấy dưới gối đầu một chiếc khăn lụa và dược cao trị thương lão đại phu lưu lại, cẩn thận giúp nhi nữ tẩy rửa bụi bẩn trên mặt. Động tác phi thường ôn nhu sợ làm đau da thịt mỏng manh, thân làm nương thân Lưu thị cũng chỉ có thể làm được những điều này cho ấu nhi.
“Nương thân đừng khóc.” Phó Tuyệt Ca đau lòng đặt tay lên mặt nương thân ngăn nước mắt chảy xuống: “Tuyệt Ca không sao rồi, nương thân không cần lo lắng.”
“Là tại nương không bảo vệ được ngươi khiến ngươi bị đánh ra nông nổi này.” Lưu thị khóc lóc thê thê thiết thiết, hình ảnh lúc nhòe lúc rõ: “Nương hy vọng tương lai của ngươi không khốn khổ như nương bây giờ, có phu quân bội bạc còn bị Đại nương tử chèn ép đến chết.”
“Ta nhất định sẽ sống thật tốt, nương thân đừng nghĩ ngợi quá nhiều kẻo hại thân.”
Phó Tuyệt Ca bám lấy cánh tay nương thân làm điểm tựa, choàng người đến ôm chặt lấy nàng: “Nhi nữ còn phải báo hiếu cho nương thân nữa, ngươi nhất định phải sống thật tốt chờ ngày hưởng phúc của nhi nữ.”