Editor: Ken Le
Beta: Sarah
Lần đầu của Tô Lan Thanh, Tiêu Quân Mặc hết sức ôn nhu, tận lực không khiến y cảm thấy đau, sau đó, hắn muốn một thùng nước ấm, tự mình ôm Lan Thanh đi tắm, rửa sạch trọc dịch trên người y.
Tô Lan Thanh vô tri vô giác mà tỉnh lại, toàn thân được nước ấm bao quanh, thoải mái đến nỗi y không muốn rời khỏi nhục dũng, y cúi đầu nhìn, trên người tràn đầy dấu vết, tứ chi như bị tách rời từng mảnh, eo vừa mỏi vừa đau không thể đứng thẳng, phía sau nơi nào đó càng đau hơn, trong đầu y nhớ lại cảnh Tiêu Quân Mặc tiến vào thân thể mình, không biết là do nước nóng, hay là vì nguyên nhân khác, hai má đỏ lên lợi hại.
Tiêu Quân Mặc cũng xa xa đi tới, hắn lúc này mới kịp phản ứng bản thân quần áo đều chưa mặc, theo bản năng lui về phía sau, khiến Tiêu Quân Mặc bật cười, nhịn không được trêu chọc: “Lan Thanh, toàn thân đều bị ta nhìn qua sờ qua hết rồi, còn xấu hổ sao?”
“Nói bậy cái gì.” Tô Lan Thanh dựa vào nhục dũng, ngại ngùng giương mắt nhìn Tiêu Quân Mặc, y chậm rãi trầm tĩnh lại, tùy ý Tiêu Quân Mặc tẩy trừ cho mình.
Một chén trà nhỏ qua đi, Tiêu Quân Mặc đem Tô Lan Thanh từ nhục dũng ôm ra, lau khô bọt nước rồi mặc áσ ɭóŧ, ôm y nằm sấp xuống giường. Hắn từ một bên lấy ra một hộp thuốc cao, hôm nay này hỉ Duyệt Lai vội vàng, cũng không chuẩn bị cái gì, may mắn vừa rồi đã sai ảnh vệ chạy vội đến hiệu thuốc mua thuốc mỡ, Tiêu Quân Mặc nghĩ, mở ra nắp bình, muốn cởi tiết khố của người trên giường.
Tô Lan Thanh quay đầu, muốn giãy dụa nhưng cả người một tia khí lực cũng không có, tiết khố bị chậm rãi cởi ra, y cảm nhận được ngón tay của Tiêu Quân Mặc đang thâm nhập phía sau, thuốc cao được bôi lên giảm bớt đau đớn, y chôn mặt tronh hai tay, hận không thể tìm cái hố chui xuống.
“Lan Thanh, ta cảm thấy bản thân thật hạnh phúc, cám ơn ngươi.” Bôi thuốc xong, Tiêu Quân Mặc cúi người ôm Tô Lan Thanh vào lòng, để y tựa vào l*иg ngực của mình, hắn chờ một ngày này đã lâu, rốt cuộc được đền bù mong muốn, hắn cúi đầu hôn môi người trong ngực, nội tâm như dòng nước mùa xuân.
Trời biết hắn muốn ở bên cạnh bồi Lan Thanh biết bao, nhưng ngày mai là sinh thần yến của hắn, tối nay hắn không thể không hồi cung, Tiêu Quân Mặc ôm Tô Lan Thanh không muốn buông tay, mặt lại cọ cọ lên cổ y, không tha mà nói: “Lan Thanh, ngày mai không nên vào cung, sẽ khiến bản thân bị mệt.”
Tô Lan Thanh trong lòng biết hắn đang nói ngày mai Thái Hòa đế tổ chức sinh thần yến, liền gật đầu, bọn họ có thể có một chúc mừng an tĩnh như vậy, dĩ nhiên đã thỏa mãn. Y nỗ lực ôm lấy Tiêu Quân Mặc, tựa vào l*иg ngực của hắn, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn, chỉ cần hắn ở bên người là rất an tâm.
Qua giờ Dậu, Tiêu Quân Mặc không thể không hồi cung, hai người ôn tồn một trận, mới lưu luyến không rời mà tách ra, hắn cẩn thận căn dặn Như Nguyệt phải chiếu cố tốt Tô Lan Thanh, lúc này mới đứng dậy ra cửa, Tô Lan Thanh nằm trên giường nhìn theo Tiêu Quân Mặc rời đi, mắt đầy quyến luyến.
Nếu có thể luôn luôn an ổn hạnh phúc như vậy thỉ tốt quá, y đã thấy đủ. Tô Lan Thanh khóe môi cười mềm mại, thỏa mãn mà nhắm mắt lại.
Hôm sau sau giờ ngọ, Tô Lan Thanh vào cung dự tiệc, trên người vẫn đau nhức, y ngồi cách Tiêu Quân Mặc không xa, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi trên người hắn, ngẫu nhiên ánh mắt chạm nhau, hai người đều có thể nhìn ra sự ôn nhu trong mắt nhau. Tô Lan Thanh cười, trong lòng yên lặng mà chúc hắn sinh thần vui vẻ. Một hồi sinh thần yến, chúng thần đoàn tụ, khắp chốn mừng vui.
Hai năm vội vàng đi qua, trong nháy mắt đã là Thái Hòa năm thứ ba mươi hai.
Lại là một ngày lâm triều, Thái Hòa đế đang nghe các thần bẩm báo công vụ gần đây, bỗng nhiên có cung nữ xông tới, Thái Hòa đế tập trung nhìn vào, kia rõ ràng là cung nữ bên cạnh hoàng hậu Vũ Nhu, hắn đưa tay ra lệnh mọi người an tĩnh lại, nghe Vũ Nhu nói chuyện, chỉ nghe Vũ Nhu gấp giọng nói: “Hoàng Thượng, không ổn rồi, Hoàng hậu nương nương té xỉu!”
Thái Hòa đế quá sợ hãi, vội vàng nói bãi triều đi thăm hoàng hậu, vào điện, các ngự y đã xem qua một vòng, hắn tiến lên đem hoàng hậu kéo vào lòng, quay đầu chất vấn: “Hoàng hậu làm sao vậy, các ngươi ai có thể cho trẫm một lời giải thích?”
Vài tên ngự y ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai cũng không nói ra được nguyên nhân, trong đó có một người đánh bạo nói: “Hoàng Thượng bớt giận, bọn thần chắc chắn dốc hết toàn lực chẩn đoán cho Hoàng hậu nương nương.”
“Một đám phế vật! Đều cút hết đi.” Thái Hòa đế trừng mắt, trong điện nhất thời chỉ còn lại hắn cùng với hoàng hậu, hắn ôm hoàng hậu, kiên nhẫn chờ nàng tỉnh lại, một lúc lâu sau người trong ngực ưm một tiếng, từ từ tỉnh lại, “Uyển Oánh, ngươi cảm thấy thế nào?”
Hoàng hậu từ mơ hồ thanh tỉnh, nhìn thấy khuôn mặt Thái Hòa đế, liền cười cười, trả lời: “Thϊếp thân không sao, khiến Hoàng Thượng lo lắng.” Nàng chỉ nhớ rõ bản thân đang đọc sách, đột nhiên trước mắt tối sầm, sau đó cái gì cũng không nhớ rõ.
“Trẫm sao có thể không lo lắng?” Hoàng hậu vừa tỉnh đã khuyên Thái Hòa đế đừng lo lắng làm khiến hắn đau lòng, không khỏi ôm chặt hơn.
“Thϊếp thân chỉ là mệt nhọc, khiến Hoàng Thượng lo lắng, thϊếp thân sai rồi.” Hoàng hậu từ Thái Hòa đế trong ngực đứng lên, tựa vào bờ vai của hắn, bàn tay trắng nõn nắm lấy bàn tay của hắn, tươi cười dịu dàng. Gần đây không biết làm sao, rất hay cảm thấy mệt, nhưng lại tra không chứng bệnh.
Tin tức này rất nhanh đã truyền đến tai Tiêu Quân Mặc, hắn đến thăm hoàng hậu, thấy nàng ốm yếu nằm trên giường, trong lòng tránh không được lo lắng, giao trách nhiệm ngự y nhất định phải tra ra nguyên do.
Ra Phượng Hoa điện, Tiêu Quân Mặc ngồi trên xe ngựa, xe từ từ đi vào cửa phủ tướng quân, hắn từ trên xe nhảy xuống, đi vào trong phủ, sau khi trải đêm đó với Lan Thanh hai năm trước, quan hệ của hai người càng khăng khít không kẽ hở, hôm qua hắn đến, nhịn không được lại muốn y một lần, lo lắng thân thể của y, nên hôm nay qua thăm.
Tô Lan Thanh giờ phút này ngồi trên giường đọc sách, phía sau vẫn rất đau, vô luận làm bao nhiêu lần đều không thể thích ứng được, y đọc một lát lại thay đổi tư thế, cứ cảm thấy ngồi thế nào cũng không thoải mái, hận không thể nằm cả ngày.
“Có tốt hơn không?” Tiêu Quân Mặc vội vàng đi vào, để Tô Lan Thanh tựa vào ngực mình, lấy quyển sách trên tay y đặt qua một bên, cúi đầu hôn hôn trán y.
“Còn không phải tại ngươi sao.” Tô Lan Thanh nhỏ giọng than, tìm tư thế thoải mái dựa vào.
Tiêu Quân Mặc sờ sờ cái mũi, cười khẽ ra tiếng, “Đúng vậy! Nghe nói hôm nay mẫu hậu ngất xỉu, ta lo lắng thân thể của nàng.” Hắn nghĩ nghĩ, vẫn là đem sự tình nói với Lan Thanh, hắn cảm thấy tâm tình không yên, như là có chuyện đại sự gì đó sắp xảy ra.
“Không sao chứ?” Tô Lan Thanh nghe vậy ngẩng đầu.
Tiêu Quân Mặc lắc đầu, tiếp tục nói: “Ngự y chưa điều tra ra chứng bệnh.”
“Có lẽ không có gì đáng ngại, Hoàng hậu nương nương thân thể luôn rất tốt, ngươi cũng đừng quá lo lắng, nghĩ thoáng chút.” Tô Lan Thanh ngồi thẳng lên, vừa động thì chỗ bí mật phía sau liền truyền đến đau đớn khó nói thành lời, y nhẹ nhàng rên một tiếng, thay đổi tư thế.
“Vẫn rất đau sao?” Tiêu Quân Mặc chú ý tới biểu tình rất nhỏ của y, vội vàng đỡ y nằm xuống, lại mang tới thuốc mỡ tốt nhất, muốn rút tiết khố của y ra bôi thuốc.
“Không cần, hôm qua không phải đã thoa dược rồi sao.” Tô Lan Thanh sắc mặt hồng hồng, đẩy ra canh tay vươn ra của hắn.
“Thuốc này mỗi ngày đều phải thoa thì mới nhanh khỏi, để ta nhìn chút.” Tiêu Quân Mặc không biểu tình gì, cởi ra tiết khố của y, cẩn thận xem xét chỗ phía sau, rồi tỉ mỉ thoa dược, sau đó mới ôm người vào lòng, tinh tế hôn gò má của y.
Ánh mắt dừng trên đỉnh giường, Tiêu Quân Mặc thở dài trong lòng, mặc dù có Lan Thanh an ủi, nhưng trực giác của hắn cho thấy, biến cố lớn rất nhanh sẽ tới.
Đêm khuya, Thái Hòa đế túc trực trong tẩm điện của hoàng hậu, đang ngủ chợt thấy quanh thân nóng, hắn trăn trở tỉnh lại, đột nhiên phát hiện hoàng hậu bên cạnh thế nhưng cả người nóng ran, hắn đẩy thân thể của nàng, không thấy tỉnh lại, mặt không khỏi biến sắc: “Uyển Oánh! Uyển Oánh ngươi tỉnh lại! Người đâu, truyền ngự y!”
Một khắc sau ngự y vội vàng chạy tới, bắt mạch lại bắt mạch, bốc thươc rồi uống thuốc, cho đên khuya mới rời đi, Thái Hòa đế vẫn luôn không ngủ, canh giữ bên cạnh hoàng hậu một tấc không rời, uống thuốc hay nước đều tự tay uy nàng, không cho người khác nhúng tay.
Đến sáng sớm, hoàng hậu sốt cao mới thoáng lui chút, Thái Hòa đế vô tâm vào triều, liền nhượng người đi thông tri các đại thần, hôm nay hủy bỏ lâm triều, hoàng hậu bị bệnh, hắn không thể rời đi.
Mãi cho đến sau giờ ngọ, hoàng hậu mơ mơ màng màng tỉnh lại, trên trán sốt cao cứ lặp đi lặp lại, thật vất vả mới hạ một chút, không bao lâu sau lại sốt, còn rùng mình, xác thực khiến Thái Hòa đế một trận tâm ưu.
Mệt một cả ngày, Thái Hòa đế tựa vào mép giường nghỉ ngơi trong chốc lát, lần thứ hai tỉnh lại đã là giữa khuya, hắn nhu nhu mắt nhập nhèm buồn ngủ, chuẩn bị chỉnh góc chăn cho hoàng hậu, chợt phát hiện trên cổ trắng nõn của nàng, nổi lên mấy chấm cỡ hạt đậu, hắn vội vàng truyền ngự y, không nhìn không biết, sau khi biết được chân tướng, Thái Hòa đế suýt nữa hộc máu, không nghĩ tới mấy chấm nhìn phổ thông như hạt đậu, dĩ nhiên là ——
Bệnh đậu mùa!
Bệnh đậu mùa xưa nay được xem là chứng bệnh khó chữa nhất, chỉ cần bị nhiễm, thập phần khó sông, Thái Hòa đế bỗng cảm thấy trong lòng như có dao nhỏ hung hăng xẹt qua, máu tươi tràn đầy lòng tràn đầy phòng, làm hắn thống khổ.
Thái Hòa đế lúc này phong tỏa Phượng Hoa điện, không cho bất cứ tin tức gì truyền ra ngoài, ngự y đều ở lại trong điện thay hoàng hậu xem bệnh, nhóm cung nhân cũng chỉ cho phép vào không cho phép ra, bất luận ai dám can đảm nói huyên thuyên, gϊếŧ không tha. Những thứ từng dùng Hoàng hậu đều đốt đi, bất luận cái gì tiếp xúc kể cả bản thân, đều phải tiêu độc, mỗi lần Thái Hòa đế thăm hoàng hậu xong, liền đem toàn bộ y phục đó đốt, cách ly bệnh khuẩn.
Hoàng hậu bệnh nặng, hắn vô tâm chính sự, nhưng triều chính không thể hoang phế, cố Thái Hòa đế một bên ứng phó chính sự, một bên trong điện bồi hoàng hậu. Chén trà bị rớt trên mặt đất, nước bắn ra xung quanh, Thái Hòa đế giận dữ: “Trẫm tới chỗ này không phải để nghe nhóm các ngươi nói điều vô bổ! Vô luận như thế nào cũng phải chữa khỏi cho hoàng hậu, nếu trị không hết, các ngươi đều phải chôn cùng nàng!”
Các ngự y liên tục gật đầu vâng dạ, Thái Hòa đế lo lắng ở trong điện đi tới đi lui, hai tay vắt sau lưng, hết đường xoay xở, thật vất vả chờ đến hoàng hậu tỉnh, hắn đẩy ra mọi người tiến lên, đem nàng ôm vào trong ngực, ôn nhu hỏi: “Uyển Oánh, ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Hoàng Thượng không cần lo lắng, thϊếp thân không sao.” Mở miệng mới phát giác thanh âm của mình đã ách đến không thành bộ dáng, hoàng hậu tựa vào lòng Thái Hòa đế, cả người không có một tia khí lực, miễn cưỡng đưa tay lên cũng không được.
“Trẫm biết ngươi sẽ không sao, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.” Thái Hòa đế đỡ nàng nằm xuống, dịch hảo góc chăn, lại một lần nữa không ngủ mà canh giữ bên giường, sáng sớm hôm sau, hoàng hậu lần thứ hai sốt cao, đốt đến cả người thần chí không rõ, trong miệng thì hồ ngôn loạn ngữ, Thái Hòa đế tâm ưu vạn phần, lần thứ hai bãi miễn lâm triều.
Mấy ngày trước các thần tử còn nghe nói, là hoàng hậu bị bệnh nên Hoàng Thượng không muốn vào triều, nhưng liên tục nhiều ngày không tảo triều, chúng thần không khỏi tâm sinh lo lắng, vừa lúc gặp nam Lương phủ cửa sông vỡ đê, đê đập bị nước phá vớ, tạo thành đại hồng thủy trăm năm có một, chúng thần cực lực thượng tấu yêu cầu Thái Hòa đế ra giải quyết, Thái Hòa đế tâm ưu hoàng hậu, vội vàng đi ra xử lý một phen sau lại trở về chăm sóc hoàng hậu.
Bắc Địch quốc an ổn mấy năm, rốt cục trong lúc hoàng hậu bệnh nặng, nghênh đón chuyện tai ương.