Editor: Ken Le
Beta: Sarah
Lại một tháng vội vàng mà qua, lần này quá trình cải trang vi hành cũng gần hết, du ngoạn ở chỗ cuối cùng này rồi, Thái Hòa đế liền mang theo mọi người dẹp đường hồi cung.
Trên đường đi về, Thái Hòa đế vì tăng cường tình cảm của các vị hoàng tử, cố ý tổ chức đua ngựa, không hề nghi ngờ Tiêu Quân Mặc lại đoạt thứ nhất, Thái Hòa đế cùng hoàng hậu bên cạnh liếc nhìn nhau, vẻ mặt tươi cười.
Trở lại trong cung, Càn Thanh cung an tĩnh đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, Tiêu Quân Mặc bỗng nhiên hoài niệm lúc cải trang vi hành, nhớ tới lúc mọi người chum lại nói đùa với nhau, đến tối, hắn càng cảm thấy tịch mịch, quanh thân không ai làm bạn, tâm lại đặt trên một người ở phủ tướng quân, cung điện to như vậy, một người để nói chuyện cũng không có, Tiêu Quân Mặc ngồi trên giường, nhìn trăng bên ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
Tình cảm càng sâu, càng không muốn chia ly thời khắc nào, Tiêu Quân Mặc khó ngủ, nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn hình dáng của Tô Lan Thanh, không ngừng được.
Mà ở phủ tướng quân, Tô Lan Thanh cũng ngủ không được, không lâu nữa sẽ đến sinh thần của Tiêu Quân Mặc, đây là sinh thần đầu tiên sau khi hai người thẳng thắn tâm ý với nhau, y đang nghĩ, nên tặng hắn cái gì mới tốt.
Lại nói tiếp, Tiêu Quân Mặc làm thái tử cái gì cũng không thiếu, bất luận cái gì thì chi phí cũng cao, lễ vật muốn nổi bật, quả thực là khó càng thêm khó.
Tô Lan Thanh xoay người, nhìn miếng ngọc bội y tháo ra để bên gối, đó là lễ vật mà Tiêu Quân Mặc tặng sinh thần của y năm ngoái, năm nay hắn lại tặng y một cây huyền thiết kiếm, nếu như thế, y cũng nên làm chút gì đó, mới tương đối có thành ý.
Tô Lan Thanh vuốt ngọc bội bên tay, xúc cảm ôn nhuận sờ rất thoải mái, nghe nói có một loại ấm ngọc màu trắng, nếu mỗi ngày đều đeo trên người, sẽ rất tốt cho thân thể, Tô Lan Thanh nghĩ, không bằng y đi tìm hai khối ấm ngọc, tự tay chế thành ngọc bội đeo ngay ngực, cũng không tồi đi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Lan Thanh thức dậy chạy tới cửa hàng ngọc khí trong kinh thành, tìm rất nhiều cửa hàng mới mua được ngọc vô cùng tốt, bất quá ấm ngọc đều chưa được đánh bóng, Tô Lan Thanh lại mua mấy tiểu đao chuyên dụng, mang về phủ chuẩn bị khởi công.
Đối mặt với hai khối nguyên thủy, Tô Lan Thanh không biết xuống tay từ chỗ nào, liền lấy ngọc bội của y ra đối chiếu, trong lòng đã nghĩ ra hình dáng đại khái, sau đó bắt đầu động tay.
Qua vài canh giờ, hai khối ngọc bội đại khái cũng ra hình dạng, chờ khi hoàn công, chỉ cần khắc hoa văn lên trên là được, Tô Lan Thanh nhẹ nhàng thở ra, đứng lên nghỉ ngơi trong chốc lát, liền nghe Như Nguyệt ngoài cửa bẩm báo, Tiêu Quân Mặc đến.
Y cuống quít đem ngọc bội giấu đi, phủi phủi bụi trên người, giống như không có việc gì mà đi ra ngoài nghênh đón, Tiêu Quân Mặc đứng trong viện chờ y, y đi đến trước mặt hắn, cùng hắn sóng vai đi đến hoa viên.
“Lan Thanh, mấy ngày nữa là sinh thần của ta rồi.” Tiêu Quân Mặc hữu ý vô ý mà nhắc tới.
“Ta biết.”
“Phụ hoàng sẽ tổ chức yến hội cho ta, nhưng ta…” Nói đến đây, Tiêu Quân Mặc dừng một chút, xoay người ôm lấy Tô Lan Thanh, nói tiếp: “Ta chỉ muốn trải qua cùng ngươi.”
Tô Lan Thanh hai tay ôm lại hắn, Tiêu Quân Mặc thân là Bắc Địch Thái tử, sinh thần là ngày quan trọng cỡ nào, hắn đương nhiên không thể chỉ cùng một mình y trải qua, y nghĩ nghĩ, nói: “Không bằng trước đó một ngày, chỉ có hai chúng ta mừng sinh thần, có được không?”
Tiêu Quân Mặc quả quyết không cự tuyệt, đối với ngày ấy lại càng tràn ngập chờ mong, hắn ôm y thật chặt, tiến đến bên tai người trong ngực, ngữ khí ái muội: “Lan Thanh, ta không cần lễ vật gì, ngươi tặng bản thân ngươi cho ta là được.” Ngụ ý thập phần rõ ràng.
Tô Lan Thanh sửng sốt, vành tai mềm nhẹ bị ngậm liếʍ liếʍ, hai má mỏng manh ửng đỏ, y nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói thầm: “Hồ… hồ ngôn loạn ngữ*…” Tuy nói thế, nhưng trong lòng lại nghĩ chủ ý này quả thật không tồi, chẳng qua hai người đều là nam tử, y…
*nói bậy cái gì đó
Đến hoa viên, hai người lại ôn tồn một lát, Tiêu Quân Mặc liền bị Thái Hòa đế triệu hồi, Tô Lan Thanh trở lại trong phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra ấm ngọc cùng tiểu đao, tiếp tục điêu khắc.
Hai ngày sau ngọc bội hoàn toàn thành hình dạng, mắt thấy ngày mai là sinh thần của Tiêu Quân Mặc, Tô Lan Thanh trong lòng vội vàng, xuống tay cũng nhanh hơn không ít, y vốn khắc hình hoa văn lên đẹp hơn chút, nhưng ngày mai đã đến, hiển nhiên là không kịp, nghĩ nghĩ, Tô Lan Thanh quyết định đem tên hai người khắc lên, càng có ý nghĩa hơn.
Tiêu Quân Mặc thì lấy chữ Mặc, còn y thì lấy chữ Thanh, hai chữ này viết thì dễ, nhưng khắc lại thập phần phiền toái, Tô Lan Thanh lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy bên ngoài sắc trời đã tối, trong lòng thở dài, đêm nay xem ra phải thức đêm rồi.
Đêm khuya, một khối ngọc bội kham kham khắc xong, còn một khối chưa bắt đầu, Tô Lan Thanh giật giật ngón tay, chỉ cảm thấy khắc hai khối ngọc bội, so với trên chiến trường đánh giặc còn mệt hơn, ngoài cửa Như Nguyệt mang chén trà nóng vào, khuyên nhủ: “Tướng quân, đêm đã khuya nên nghỉ ngơi.”
“Ngươi đi nghỉ trước đi, không cần quản ta.” Tô Lan Thanh cũng không ngẩng đầu lên, mắt thấy còn có ba canh giờ trời sẽ sáng, y không có thời gian để lãng phí.
Y nhanh chóng lấy ra một khối ngọc bội khác, dùng tiểu đao khắc chữ lên trên, mới khắc một nét, có lẽ do tay vẫn còn cứng ngắc, lực đạo không khống chế tốt, vì dùng quá sức, tiểu đao sắc bén cắt trúng tay, máu liền chảy ra.
“Nha, tướng quân ngài bị thương!” Như Nguyệt đang chuẩn bị đi ra ngoài liếc mắt một cái nhìn thấy, đẩy cửa ra đi vào, mang theo hòm thuốc khom lưng xuống bên người Tô Lan Thanh, thật cẩn thận giúp y cầm máu, bôi thuốc phấn rồi cẩn thận băng bó.
“Được rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại, ngươi đi xuống đi.” Tô Lan Thanh thu tay, dùng khăn lau vết máu trên ấm ngọc, tiếp tục khắc.
Như Nguyệt cất kỹ hòm thuốc, chậm rãi rời khỏi phòng, trong phòng ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, ánh nến ấm áp xuyên thấu qua khe giấy của cửa sổ, khiến bóng người lờ mờ, Như Nguyệt thở dài, tướng quân nhà nàng tốt như thế, Thái tử điện hạ không thể phụ y a.
Sau nửa đêm, nét khắc cuối cùng hạ xuống, hai khối ngọc bội rốt cuộc khắc xong, Tô Lan Thanh như trút được gánh nặng mà duỗi thắt lưng, mở miệng ngáp dài, y đứng lên, đặt hai khối ngọc bội lên bàn.
Trên bàn, hai khối ấm ngọc có hình dạng giống nhau, phía trên mỗi khối ngọc bội đều có khắc một chữ, một khối là Mặc, một khối là Thanh, Tô Lan Thanh vừa lòng mang tới một cáo hộp tinh xảo, thật cẩn thận cho hai khối ngọc bội vào, lúc này mới an tâm mà đi nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, Tô Lan Thanh nghĩ đến câu nói kia của Tiêu Quân Mặc, không bằng, thừa dịp cơ hội lần này… Sắc mặt y ửng hồng, Tô Lan Thanh liền đi ngủ.
Có lẽ là ngủ quá muộn, Tô Lan Thanh không thức dậy đúng giờ, khi y mở mắt ra, thì thấy Tiêu Quân Mặc ngồi bên giường, cười mỉm mà nhìn y, y nhất thời ngồi bật dậy, trong đầu mơ hồ đã tỉnh hơn phân nửa.
“Tỉnh rồi?” Tiêu Quân Mặc nhẫn cười, hắn gần đây phát hiện, Lan Thanh luôn luôn thức dậy rất sớm, hôm nay thế nhưng hắn mà cũng chưa dậy, hắn liền đơn giản ngồi bên giường chờ y thức dậy.
“Quân Mặc đi ra ngoài chờ ta, ta rửa mặt một rồi lập tức ra.” Tô Lan Thanh nhìn ra bên ngoài, mặt trời thế nhưng đã lên cao, trên mặt hắn có chút xấu hổ, không ngờ lại ngủ đến trễ như vậy.
Tiêu Quân Mặc nghe lời đi ra ngoài, ở trong sân chờ đợi, một chén trà nhỏ sau, Tô Lan Thanh từ trong phòng đi ra, hắn đứng lên cười hỏi: “Lan Thanh, có lễ vật cho ta hay không?”
“Có.” Nói đến đây cái, Tô Lan Thanh đã cảm thấy cao hứng, lại có chút thấp thỏm, Tiêu Quân Mặc cái gì cũng không có, lễ vật đơn giản như vậy, hắn sẽ thích sao?
Hai người vào trong phòng, Tô Lan Thanh từ trong ngăn kéo lấy ra cái hộp, ngón tay một trận đau đớn, mắt y khẽ nhăn lại, đột nhiên nhớ tới vết thương, không thể để cho Tiêu Quân Mặc thấy, vì thế y đổi tay lấy cái hộp, ngón tay bị thương giấu dưới lớp áo rộng.
Y đưa hộp tới trước mặt Tiêu Quân Mặc, ý bảo hắn mở ra, trong lòng khẩn trương vạn phần.
Tiêu Quân Mặc tiếp nhận hộp nhẹ nhàng mở ra, bên trong có hai khối ngọc lẳng lặng nằm đó, vừa thấy liền biết là ấm ngọc tốt nhất, có công hiệu lưu thông máu làm ấm người, chính giữa hai khối ngọc đều có khắc một chữ, vừa thấy liền biết là đại biểu cho tên của hai người bọn họ, Tiêu Quân Mặc vui vẻ, cầm ngọc bội yêu thích không buông tay, “Lan Thanh, đây là ngươi tự mình làm sao?” Ngọc bội tuy rằng bóng loáng, nhưng đánh bóng rõ ràng là người không chuyên, nên Tiêu Quân Mặc suy đoán.
Tô Lan Thanh nhẹ nhàng gật đầu, theo bản năng giấu ngón tay càng sâu.
Tiêu Quân Mặc buông xuống ngọc bội, ôm lấy Tô Lan Thanh, hắn thân mật mà cọ chóp mũi y, nắm lấy tay y muốn hôn, nhưng thấy Tô Lan Thanh mãnh liệt rụt tay lại, hắn buồn bực, không phân trần mà nắm chặt lại giơ lên, khi thấy thì sửng sốt.
“Đây là…” Trên ngón tay, băng gạc đã bóc ra, lộ ra một đường vết thương đang rỉ máu, còn có chút vết máu lem ra xung quanh, Tiêu Quân Mặc cảm thấy tâm như bị ai nhéo, khó hô hấp, hắn hôm nay, chỉ cần Tô Lan Thanh bị thương một chút, cũng sẽ cảm thấy đau lòng không thôi.
“Không sao, đã tốt rồi.” Tô Lan Thanh nâng mắt nhìn hắn, muốn rút tay về, lại bị gắt gao nắm lấy.
Tiêu Quân Mặc đau lòng, trách không được hôm nay ngủ dậy trễ như vậy, nhất định là tối qua không ngủ sớm, vì để khắc hai khối ngọc bội này sao? Ngón tay bị thương này, cũng là do lúc khắc không cẩn thận nên bị thương sao? Tiêu Quân Mặc hắn có tài đức gì, lại khiến Tô Lan Thanh đối với hắn tốt như vậy? Y như vậy, sao hắn có thể không quý trọng?
Hắn mang tới hòm thuốc, lần nữa băng bó cho Tô Lan Thanh, cuối cùng năm lây tay y hôn, lại đem ngọc bội nắm chặt trong lòng bàn tay, để ấm ngọc hấp thu độ ấm của lòng bàn tay hai người, “Cám ơn ngươi Lan Thanh, ta thực thích.”
Tiêu Quân Mặc lấy miếng ngọc khắc chữ Thanh đeo lên cổ, rồi lấy khối còn lại đeo lên cho Tô Lan Thanh, ấm ngọc dán trên ngực, xúc cảm ôn nhuận như người trước mắt, Tiêu Quân Mặc lần thứ hai ôm chầm lấy Tô Lan Thanh, cảm thấy như thế nào cũng ôm không đủ.
“Ta đi nấu mì cho ngươi.” Tô Lan Thanh đã sớm nghĩ tốt, hôm sinh thần, y sẽ tự mình nấy bát mì trường thọ cho Tiêu Quân Mặc, lại đến Túy Tiên lâu mua hai vò rượu ngon cùng đồ nhắm.
Đến phòng bếp, phía dưới nguyên liệu nấu ăn đầy đủ, Tô Lan Thanh vén tay áo lên bắt đầu bận rộn, không bao lâu sau, một bát mì trường thọ nóng hầm hập xuất hiện ở trên bàn, đồ nhắm Túy Tiên lâu cũng đã đưa đến, y kéo Tiêu Quân Mặc đến bàn ngồi xuống, đưa cho hắn một đôi đũa.
Nhìn Tiêu Quân Mặc ăn rất ngon miệng, trong lòng Tô Lan Thanh cao hứng, nên uống rượu không ít, tục ngữ nói rượu tráng người đảm, một vò rượu xuống bụng, Tô Lan Thanh cảm thấy lá gan lớn hơn chút, liền giữ chặt tay Tiêu Quân Mặc, do dự nửa ngày mới nói: “Kỳ thật, ta còn có một lễ vật muốn tặng cho ngươi.”
“Cái gì?”
Tô Lan Thanh nhếch môi, mang Tiêu Quân Mặc đến bên giường, lại đóng cửa sổ, phòng trong nhất thời tối xuống, y ngồi trên giường, chủ động đi qua hôn hôn khóe môi hắn, ấp úng nói: “Ta… Ta còn có một lễ vật muốn tặng cho ngươi, ân, lúc trước ngươi có nói… Như ngươi mong muốn.” Nói xong, y từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, đỏ mặt mà đưa qua.
Ngay từ đầu Tiêu Quân Mặc còn không hiểu y có ý gì, sau khi mở cái hộp y đưa ra, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, bắt lấy hai tay của người trước mặt, kích động hỏi: “Lan Thanh, ngươi là nói, ngươi đáp ứng ta?”
Tô Lan Thanh hai má càng hồng, hai tay bị nắm có chút đau, một lúc lâu sau y mới ngẩng đầu nhìn ánh mắt kích động của Tiêu Quân Mặc, gợi lên khóe môi nhẹ nhàng gật đầu, “Ân.”
Tiêu Quân Mặc hít sâu một hơi, áp chế đáy lòng mừng như điên, nguyện vọng thành hiện thực, hắn ngược lại không gấp, hắn kéo Tô Lan Thanh ngã xuống giường, đem màn buông xuống, hai tay chống hai bên người y, bắt lấy hai tay của y, hai người mười ngón đan chặt chẽ, hắn cúi đầu ngưng mắt nhìn ánh mắt như nước của Tô Lan Thanh, hạ thân dần dần có phản ứng, thanh âm cũng trầm hơn: “Lan Thanh, ngươi thật sự muốn sao?” Một khi hắn bắt đầu, thì sẽ không dừng lại nửa đường.
Hai người thân thể kề sát, hạ thân Tiêu Quân Mặc phản ứng y đều có thể cảm nhận được, vật cứng kia càng lúc càng nóng bỏng, Tô Lan Thanh đỏ mặt như máu, y nhìn vào con ngươi thâm thúy đen tuyền như một cái đầm đen muốn nuốt người vào của hắn, y nhắm mắt, ngẩng đầu hôn lên khóe môi Tiêu Quân Mặc, hai tay duỗi ra gắt gao mà ôm lấy hắn, “Quân mặc, sinh thần vui vẻ. Ta… Ta nghĩ kĩ rồi, đến đi.”
Ánh mắt Tiêu Quân Mặc ôn nhu mà cực nóng, mũi gian nan thở ra một hơi nhiệt khí, ngay sau cúi xuống hôn sâu.