Chương 27: Bò rất đẹp?
“Đại Hùng, tiểu gia hỏa này là các ngươi phái tới?” Thước Trùng đi qua, nhìn hai người trước mặt nhẹ nhàng thở ra.
Đại Hùng biểu tình tựa hồ cũng thả lỏng một ít, nhìn trên mặt đất tiểu oa nhi nói, “Đây là hắn phái đi, ta vốn dĩ nghĩ trực tiếp đi vào đoạt người, nhưng hắn nói phương pháp này là tốt nhất.” Bên cạnh Hùng Bạch còn lộ ra vẻ mặt đắc ý cười.
Là rất hữu hiệu, nhưng cũng là do thân hình gầy gò, ốm yếu của hắn mới có thể bò ra dễ dàng như vậy.
Thước Trùng nhìn tiểu oa nhi đang bò tới bên chân Hùng Bạch, ngựa quen đường cũ một đường bò lên trên, Hùng Bạch nhếch miệng cười, bất ngờ ôm bé vào ngực, sau đó hôn lên hai má bé một cái, khiến bé nhún nhảy và múa tay hân hoan.
“Đại thúc, đứa bé này không phải là con trai của Ưng Lệ sao? Làm sao ngươi cũng biết nó?”.
Hùng Bạch đùa đấy với bé, vui vẻ nói. “Ta đương nhiên nhận ra rồi, nó cũng là con của ta đấy.”.
“Sao có thể? Chẳng lẽ là hai người nam nhân các ngươi sinh? Hay là đứa bé này là của Ưng Lệ?”. Thước Trùng nghĩ đến đây nhịn không được đánh cái rùng mình.
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn. Đứa bé này không phải ta sinh, cũng không phải Ưng Lệ sinh.” Hùng Bạch nhìn Thước Trùng với ánh mắt khá lạ lùng, hào phóng nói, “Hãy yên tâm.”
Thước Trùng thở ra một cách nhẹ nhang. “Vậy ngươi còn nói nhười ta là nhi tử của ngươi.”
“Đúng vậy, ta coi hắn là con trai của mình, ai nói đây là hài tử của Ưng Lệ.” Giọng điệu mang theo một chút hoài niệm, Thước Trùng cảm khái, đại thúc này, nguyên lai yêu ai yêu cả đường đi, đã có quan hệ giống kẻ thù với người ta, lại còn trộm thân thiết với con người ta như vậy.
“Đại Hùng, ngươi đang làm gì?” Thước Trùng hốt hoảng hỏi một tiếng, vì thấy Đại Hùng trước mặt mọi người đột nhiên nhấc váy da của anh lên, tay lớn duỗi ra.
“Kiểm tra một chút.” Đại Hùng nhìn Thước Trùng lập tức nhảy xa, không thu hồi tay, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm trên người hắn.
“Ngươi kiểm tra cái gì? Làm sao lại yêu cầu như vậy?” Thước Trùng tức muốn nổi máu nhìn nam nhân thô lỗ không biết phân biệt tình huống này, sắc mặt từ trắng bỗng chốc biến đỏ.
“Kiểm tra một chút xem tên kia có làm gì với ngươi hay không?”
“Không có!” Thước Trùng tức giận, vội vàng phản bác, nhìn sắc mặt của Đại Hùng thay đổi.
“Không có?” Đại Hùng trong ánh mắt đã mang theo nguy hiểm cùng tìm tòi nghiên cứu.
“Ách.” Thước Trùng bị nhìn đến chột dạ, mắt thấy Đại Hùng dần trở nên tức giận, cẩn thận lôi kéo cánh tay hắn giải thích nói: “Đại Hùng, ta là nói thật, cái kia Ưng Dực đại ca giống như hiểu lầm ta cùng đại thúc quan hệ, cho nên vừa mới bắt đầu mới có ý đồ kia, bất quá sau khi ta giải thích qua, hắn liền không không làm gì ta cả.”
“Phải không?” Sắc mặt Đại Hùng lúc này mới hòa hoãn một chút, Thước Trùng ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nói không rõ vì cái gì, hắn lại muốn giải thích rõ ràng sự tình với Đại Hùng,không muốn cho hắn hiểu lầm. “Đại Hùng, vì sao ngươi lại hỏi như vậy?” Chẳng lẽ hắn có thể biết trước? Hay là do tiếng xấu của Ưng Dực bên ngoai.
Đại Hùng nhìn về phía Hùng Bạch, một vẻ khinh bỉ hiện lên. “Đó là vì hắn đã từng đoạt đi cả nam lẫn nữ có quan hệ với người này.”
“Thật sao?” Thước Trùng cạn lời nhìn Hùng Bạch, hai người này quan hệ thật vặn vẹo.
“Ngươi đang làm gì với nhi tử ta?” Một giọng nói lạnh lẽo mang theo hàn ý vang lên từ phía sau, khi Thước Trùng quay đầu lại, thấy Ưng Dực đang đứng đó.
“Ưng Dực đại ca? Ngươi phát hiện ta không ở đó từ khi nào?”
“Từ đầu đã nhận ra.” Ưng Dực trả lời lạnh lùng, ánh mắt quét qua Thước Trùng và dừng lại trên người Hùng Bạch đang ôm bé con.
“Hùng Bạch, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi làm gì với nhi tử ta?” Ưng Dực nhìn Hùng Bạch với ánh mắt như sắp xuyên thấu người.
“Làm gì? Ta chỉ đang chơi cùng hắn thôi? Ngươi không thấy sao?” Cũng không biết Hùng Bạch là cố ý hay vô ý, lại hôn nhiều lần lên hai má của bé con, vẻ mặt vui vẻ, nhìn sắc mặt Ưng Dực trở nên khó coi hơn.
“Hùng Bạch, ngươi đã nói là không tiếp cận ta, phải không?” Thước Trùng nhìn Ưng Dực với ánh mắt trào phúng.
“Ta đã nói là không tiếp cận, nhưng không nói là không tiếp cận với vật nhỏ này.” Hùng Bạch nhìn bé con trong lòng, chọc chọc khuôn mặt hắn.
“Ngươi vẫn cứ như vậy, tự cho mình là đúng, buộc ta phải hận ngươi.”
Nghe từ “hận” này, nụ cười trên mặt Hùng Bạch dần thu liễm lại. “Thế à, ta...”
Lời nói còn chưa nói xong, Thước Trùng liền thấy thân hình Hùng Bạch có chút chao đảo, đem bé con trong l*иg ngực phóng tới dưới đất.
“Đại thúc, miệng vết thương của ngươi chảy máu!” Thước Trùng lúc này mới nhìn thấy miệng vết hương cũ của Hùng Bạch đang chảy máu.
“A, không có biện pháp nha, Tiểu miêu nói ngươi là bởi vì ta mà bị bắt đi, không tìm được ngươi thì sẽ khiến cho ta đổ máu tại đây.” Hùng Bạch ngoài miệng treo nụ cười bỉ ổi nhưng sắc mặt lại tái nhợt dọa người, lời nói còn chưa nói xong, liền ngã xuống, thân thể cao lớn vừa rơi xuống đất phát ra một tiếng phanh, làm bé con đang bò vui vẻ trên mặt đất sợ hãi khóc lên.
“Đại thúc!” Không đợi Thước Trùng tiến lên, một thân ảnh nhanh như gió đã vọt tới, bối rối đem thân hình cường tráng của Hùng Bạch cõng vào trong nhà.
Thước Trùng há hốc mồm nhìn bầu không khí vừa rồi còn giương cung bạt kiếm giờ đã tiêu tan, quay đầu lại thì thấy Đại Hùng nãy giờ vẫn đang im lặng với khuôn mặt xem kịch. “Làm sao bây giờ, chúng ta có nên vào cùng không?”.
Đại Hùng gật đầu. “Nơi này không tồi, chúng ta có thể nghỉ ngơi hai ngày.” Nói xong hôn lên cằm hắn một cái.
Thước Trùng sững sờ tại chỗ. Bình thường, mối quan hệ của họ không có những hành động thân mật như hôn nhau. Cảm giác ấm áp từ những hành động đó khiến Thước Trùng cảm thấy ngại ngùng hơn cả khi làm những chuyện đó, khiến mặt hắn đỏ bừng lên ngay lập tức.
Đại Hùng tựa hồ rất thích bộ dáng Thước Trùng ngượng ngùng, khuôn mặt ngăm đen lộ ra nụ cười thích ý, sờ soạng đầu của hắn, rồi dẫn đầu đi vào trong phòng.
Thước Trùng cúi đầu liền bắt gặp ánh mắt của bé con đang ngồi dưới đất vặn ngón chân của chính mình, lúc này mới nhớ tới hình ảnh không phù hợp với trẻ em vừa rồi bị nhóc con nhìn thấy hết, lập tức cảm thấy mặt chính mình đỏ muốn bốc khói, bất đắc dĩ cúi người đem tiểu oa nhi ôm lên.
Đem cục thịt nhỏ ôm vào lòng, Thước Trùng suýt nữa trẹo eo. “Ngươi cái tiểu thịt cầu này, ngày thường đều ăn cái gì lớn lên, nặng như vậy?”
Tiểu thịt cầu cũng nghe không hiểu hắn nói cái gì, bất quá giống như thực thích Thước Trùng trắng nõn cùng ngũ quan tinh xảo, vươn bàn tay mập vừa rồi còn ngịch bùn cọ ở trên mặt Mễ chơi vui vẻ vô cùng, chọc đến Thước Trùng ở trong lòng kêu rên một trận, sợ mình ôm không chắc sẽ quăng ngã tiểu thịt cầu này.
Hùng Bạch lần này hôn mê một phát chính là nửa ngày, Ưng Dực tìm đại phu trong tộc trị liệu cho hắn. Thước Trùng yên tâm cùng Đại Hùng tùy tiện tìm một căn nhà rộng rãi để nghỉ ngơi, dù sao Ưng Dực trên cơ bản cũng không quan tâm sự tồn tại của bọn họ.
Thước Trùng ngồi ở trong phòng, tiểu béo oa quả thực đem hắn trở thành món đồ chơi mới, vẫn luôn quấn lấy hắn, đông sờ tây chọc, thuận tiện còn thêm vài giọt nước miếng trong suốt.
Đại Hùng một tay cầm chén rươu, một tay đặt trên đùi nhìn hai gia hoả đang bò dưới đất, ánh mắt dừng trên hình dáng của Mễ Trùng, đặc biệt thời điểm mông nhỏ tròn trịa nhếch lên, ánh mắt ánh lên tia sáng nguy hiểm, hắn ngửa đầu uống một ngụm rượu, đôi mắt hơi nheo lại.
Thước Trùng không hề phát giác vẫn bồi tiểu béo nhi chơi đùa vui vẻ, chỉ còn kém lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Thời điểm bò đến bên chân Đại Hùng, bất ngờ bị người ôm lại từ phía sau, một phen bế lên ngồi ở trên đùi Đại Hùng.
Thước Trùng đối với tư thế này cảm thấy không được tự nhiên giãy giụa vài cái, kết quả chính là cảm giác được thân thể Đại Hùng biến hóa một cách rõ ràng cùng với hô hấp ngày càng nặng nề.
“Đại Hùng?”
“Ân?”
“Cái kia. Hiện tại là ban ngày.”
“Cho nên?”
“Cho nên ngươi có thể hay không đừng động dục bây giờ?”
“Này không phải ta có thể khống chế, ai bảo ngươi vừa rồi bò rất đẹp.”
“Nơi nào đẹp!” Thước Trùng hung hang bắt lấy cái tay đang bắt đầu làm loạn trên người mình. Một đại nam nhân bò tới bò lui trên mặt đất có cái gì đẹp! Con gấu này như thế nào càng ngày càng kỳ quái.
“Ta cảm thấy đẹp là được.” Đại Hùng vuốt mặt Thước Trùng, không sao cả nói. Đột nhiên bàn tay to đưa vào váy da Thước Trùng vuốt ve. “Cái kia Ưng Dực thật sự không làm gì với ngươi chứ?”
“Đương nhiên không có!” Thước Trùng đề cao âm lượng. “Ngươi vì cái gì không yên tâm như vậy, chẳng lẽ vị đại ca kia thật sự đem những người có quan hệ với Hùng đại thúc làm như vậy?”
“Không thì thế nào? Hắn chính là nhất định sẽ lộng tới tay những người cùng tiểu thúc ngủ qua sau đó đều vứt bỏ.”
“A? Đáng sợ như vậy? Nói như vậy. Hùng đại thúc cũng đã cùng rất nhiều người. Ách. Quan hệ hỗn loạn quá?” Hai người họ rất giống nhau nha.
“Cũng không phải rất nhiều người, chẳng qua từ lúc tiểu mập mạp này sinh ra có một khoảng thời gian hắn biến mắt không thấy bóng dáng, không biết đi chỗ nào lăn lộn.” Đại Hùng nhìn tiểu bụ bẫm vẫn đang bò trên mặt đất nói.
“Thì ra là thế.” Trời ạ, lại ở trước mặt tiểu oa nhi diễn hình ảnh hạn chế tuổi như này? Thước Trùng vội vàng đẩy cái tay đang làm loạn của Đại Hùng ra, nghiêm chỉnh thanh minh. “Tóm lại, vị đại ca kia hẳn là hiểu lầm ta cùng Hùng đại thúc có quan hệ nên mới đối ta có ý đồ gây rối, bất quá khi hiểu lầm được giải trừ liền cái gì cũng không xảy ra, vậy nên ta không có vi phạm điều kiện giao dịch chúng ta, ngươi yên tâm đi.” Thước Trùng vỗ ngực bảo đảm.
“Giao dịch?” Đại Hùng nhướng mày, ngừng tay lại, sờ vào mặt Thước Trùng, “Nói như vậy, nếu không có giao dịch,thì có chuyện gì xảy ra cũng được phải không?” Ánh mắt sắc bén tựa như muốn xuyên thấu linh hồn Thước Trùng đem hắn nhìn thấu.