Chương 22: Nhặt được Hùng Thúc Thúc

Thước Trùng mặc lại váy da, ngồi xuống đất nghỉ ngơi một lúc lâu, bất bình nhìn Đại Hùng bên kia bước đi như bay, tràn đầy sức sống.

“Không phải ngươi muốn ăn cá nướng sao?” Đại Hùng đi tới thấy vẻ mặt không cam nguyện của Thước Trùng liền nói.

“Vẻ mặt của ngươi bây giờ là sao? Muốn làm lần nữa? Bản thân ta tiếp tục vẫn được, bất quá ta tưởng ngươi muốn ăn no trước rồi lại……”

“Bây giờ ta muốn ăn cá!” Thước Trùng đứng dậy đi đến cạnh đống lửa Đại Hùng vừa khơi, đầu óc của cái con gấu này cấu tạo từ cái giống gì vậy? Như thế nào có thể nhìn vẻ mặt của cậu lại thành ra dục cầu bất mãn được?

Thật nguy hiểm, quá nguy hiểm rồi. Thật là một con gấu nguy hiểm.

Nhưng đồng thời Thước Trùng cũng phát hiện ra thể lực của mình đã được cải thiện rất nhiều. Trước đây mỗi lần làm với Đại Hùng xong cậu đều không thể cử động cơ thể được. Vậy mà bây giờ nghỉ ngơi trong chốc lát cậu đã có thể tự hành động, có dũng khí tiếp tục thử nghiệm những thứ mới.

Thước Trùng nhìn Đại Hùng đi tới ngồi bên cạnh liền bắt chước hắn làm cá sạch sẽ, đắp bùn rồi đặt lên lửa nướng.

Kết quả không ngờ cá vẫn chín, chỉ là một mặt nướng hơi cháy, mặt kia nướng hơi tái thôi. Bất quá đây chính là thành phẩm đầu tiên của cậu, mặc dù thứ này có mùi hơi quái.

Đại Hùng đi tới, đưa một con cá đã nướng chín cho cậu, hắn quơ qua quơ lại trước mặt cậu, mùi thơm nhất thời bay vào mũi Thước Trùng. Thước Trùng nuốt nuốt nước miếng, giơ cá trong tay minh lên.

“Ta muốn ăn cá ta tự nướng.” Nói xong còn kiêu căng cắn một ngụm, mũi hít hà như thơm lắm.

Đại Hùng nhìn bộ dáng kia của cậu cảm thấy buồn cười. Cầm lấy cá nướng trong tay, quơ qua quơ lại vài vòng trước mặt Thước Trùng, cuối cùng Thước Trùng cũng không chống cự được, ngay khi Đại Hùng quơ qua trước mặt liền cắn một cái, ăn mà mặt mày đắc ý cong cong.

Đại Hùng hào phóng đem con cá kia tặng Thước Trùng, chính hắn cầm lấy cá nướng một mặt khét một mặt sống của tên kia, khoa trương ăn.

“ Đại Hùng đừng ăn, rất khó ăn.” Nói vậy nhưng Thước Trùng vẫn không có chút ý tứ đoạt lại cá của mình.

“Không khó ăn, chỉ là mùi có hơi kì quái.” Đại Hùng không xoi mói nhiều lắm, ăn ngon lành.

Nhìn hắn ăn uống khoái trá, đột nhiên Thước Trùng cảm thấy trong tâm ấm ấp. Con cá này là món đầu tiên cậu làm ra ở đây sau khi tạm biệt các dụng cụ hiện đại, mà người ăn nó lại là Đại Hùng, mặc kệ mùi vị như thế nào vẫn đem cá nuốt vào bụng dù cho cá này làm dạ dày hắn thống khổ ra sao. Cảm giác này giống như một khả năng của mình được người khác công nhận, làm cậu có thêm dũng khí tiếp tục thử nghiệm những thứ khác.

Có phải con gấu bự này cũng muốn tiếp thêm dũng khí cho cậu không?

Sau khi ăn uống no đủ việc cậu muốn làm nhất nhất là là ngủ. Thước Trùng hướng về phía mặt trời đánh cái ngáp, đột nhiên thân thể bị nhấc bổng lên, Đại Hùng ôm cậu lên hướng về cái sơn động khi nãy đi đến.

“Đại Hùng, ngươi cũng mệt sao?”

“Ta không mệt.” Đại Hùng thần sắc sáng láng cúi đầu nhìn cậu.

Ánh mắt này, không ổn, không ổn. Thước Trùng gần như vô lực thở dài.

“Ngươi con gấu này chẳng lẽ có tinh lực vô biên hay sao? Không bị cạn kiệt tinh lực hay sao?”

Đại Hùng hất hất cằm không phủ nhận, khoái trá nói với Thước Trùng.

“Ngươi ngủ cứ ngủ, ta tự mình đến.”

Tự mình đến? Không có ta ngươi như thế nào tự mình đến? Thước Trùng không nói gì nhắm mắt lại, dứt khoát theo hắn vậy.

Vì vậy đợi tới khi Thước Trùng có thể chính thức tiến vào mộng đẹp, sắc trời đã rất rất tối rồi.

Mấy ngày này ở trong sơn cốc, hai người sống rất bình thản thích ý. Ban ngày Thước Trùng đi theo Đại Hùng săn thú bắt cá, ban đêm ở trong sơn động triền miên hết ý. Khi Thước Trùng sợ hãi than về kĩ thuật bắt cá không ngừng tiến bộ của mình, cậu cũng bắt đầu đòi ra ngoài đi săn. Mặc dù cậu chỉ theo Đại Hùng, vừa chạy vừa thở hổn hển bị bỏ lại phía sau hoặc là té một cái dọa chạy con mồi. Đại Hùng cũng không trách cậu, tựa hồ việc mỗi ngày nhìn bộ dáng cậu nhiệt tình mười phần rất thú vị.

Hôm nay lúc hai người tắm rửa sạch sẽ hết tro bụi dưới sông, ánh mắt đói khát của Đại Hùng lại khơi mào một trận trao đổi sâu sắc. Sau đó Đại Hùng khoanh hai cánh tay rắn chắc của mình ra sau đầu, hắn nằm dài trên một tảng đá lớn. Thước Trùng thì bơi qua bơi lại dập dìu trong nước đến là vui vẻ.

Thước Trùng thấy bên bờ sông có một hòn đá hình dạng có chút kì lạ liền bơi qua cầm cái cục đá có hình dạng đặc biệt dẹp này trong tay. Cậu ngồi chồm hổm xuống mài đá chốc lát liền phát hiện cục đá này vô cùng rắn chắc mà cũng vô cùng sắc bén nhất là chỗ khi nãy cậu vừa mới mài đã trở nên sắc bén tựa lưỡi dao.

Đôi mắt ranh mãnh đảo tròn, cậu bơi đến gần Đại Hùng.

“Đại Hùng, ta cạo râu cho ngươi có được không?” Mặc dù đôi khi Đại Hùng cũng dùng một ít lợi khí sửa sang lại râu tóc nhưng chung quy vẫn còn lưu lại một ít râu đen cứng trên mặt. Mỗi lần thân thiết cậu đều bị cái đám đó cào cho da ta đỏ hết cả lên, hơn nữa bọn nó còn làm khuôn mặt Đại Hùng không được triệt để khoe ra.

Đại Hùng mở mắt ra nhìn vẻ mặt hứng thú chờ mong của Thước Trùng cũng không phản đối, một lần nữa nhắm mắt lại nhân tiện đổi tư thế cống hiến khuôn mặt mình cho cậu.

Thước Trùng cao hứng bò tới, trong tay càm theo hòn đá, từ từ từng chút một, cẩn cẩn thận thận cạo râu quanh mép cùng dưới cằm Đại Hùng.

Không lâu sau đám râu gần như đã được rửa trôi đi sạch sẽ, khuôn mặt Đại Hùng cũng dần hiện rõ hơn.

Thước Trùng mắt không chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn lại có phần hoang dã, góc cạnh phân minh, ngũ quan rõ nét của Đại Hùng. Khuôn mặt tràn đầy khí thế dương cương của hắn sau khi cạo bỏ đi ria mép liền trẻ hơn rất nhiều.

“Đại Hùng, bây giờ ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Không biết.” Đại Hùng chậm rãi mở mắt ra, trả lời.

“Hả? Sao lại không biết?” Lẽ nào người nguyên thủy không quan tâm đến thứ này? Ngẫm lại cũng đúng, bọn họ không có lịch cũng chẳng có đồng hồ hay mấy vật thể hiện thời gian, phương thức tính toán thời gian chỉ bằng vào việc mặt trời lặn rồi mọc mà tính toán đại khái thời gian mỗi một ngày trôi qua. Nói vậy nên đối với chuyện tuổi tác này hắn hẳn à không quá để ý đi.

“Hai mươi lăm? Hai mươi sáu? Hai mươi bảy?.”Nhìn khuôn mặt sạch sẽ đã không còn ria mép của Đại Hùng, Thước Trùng đoán đại khái.

“Chắc là hai mươi sáu đi.”Đại Hùng suy nghĩ một chút, nói.

“Ồ, cũng không chênh lệch mấy so với những gì ta đoán.”

“Còn ngươi? Tiểu trùng tử ngươi bao nhiêu tuổi? Mười lăm?”Đại Hùng tò mò nhìn cậu.

“Cái gì? Mười lăm tuổi? Ta năm nay hai mươi rồi, đã thành niên rồi đó!” Thước Trùng tức giận đứng phắc dậy đưa cánh tay đã trở nên rắn chắc hơn của mình biểu diễn cho hắn xem. Nhưng sau đó cậu lại phát hiện tầm mắt của hắn rõ ràng rơi vào phần hạ thân trống trơn của mình thì lập tức đỏ mặt ngồi xổm xuống nước.

“Ngưoi đã hai mươi tuổi rồi!” Đại Hùng vẻ mặt không tin.

“Đương nhiên, ta lừa ngươi làm cái gì?” Ở nơi đây nam hài mười mấy tuổi là đã đủ tuổi để độc lập, tự đi săn bắn nên bọn chúng đều có thân thể cường tràng. Dù cậu ở hiện đại cũng thuộc loại có ngoại hình nhìn có vẻ rất trẻ nhưng chưa từng có ai hoài nghi cậu là trẻ vị thành niên nha.

“Ta tin tưởng ngươi.” Đại Hùng nhìn bộ dáng nóng lòng muốn chứng minh của cậu, cười nói.

“Đại Hùng, ngươi du đãng bên ngoài có một mình thôi sao, người nhà của ngươi đâu? Ngươi không cần chiếu cố cha mẹ sao?” Thước Trùng chưa bao giờ hỏi qua trong nhà Đại Hùng có còn trưởng bối hay không.

“Cha mẹ ta rất khỏe mạnh, nhất là cha ta, người rất hùng mạnh, không cần ta phải chiếu cố. Hơn nữa ta vẫn còn có huynh đệ ở lại trong tộc.”

“Ngươi còn có huynh đệ?” Lần đầu tiên Thước Trùng mới được nghe nói.

“Ừ, một ca ca và hai đệ đệ.”

“Thật tốt! Nhất định là tình cảm huynh đệ giữa các ngươi rất tốt đi.” Thước Trùng cười tưởng tượng ra mấy người có dung mạo tương tự Đại Hùng, dáng dấp cường tráng xếp thành một hàng, hinh ảnh này đúng là rất đẹp mắt.

“Ừ, tình cảm bon ta tốt lắm.” Đại Hùng ngẩng đầu lên nhìn trời, chậm rãi nói.

“Thật hâm mộ ngươi nha, ta cũng muốn có huynh đệ tỷ muội tốt, ha hả.” Người từ nhỏ lớn lên đã một thân một mình như cậu đã không dưới một lần mơ ước được có thân nhân huyết mạch tương liên. Vậy nên khi tưởng tượng ra cảnh người một nhà Đại Hùng ở chung với nhau ấm áp không khỏi làm trái tim cậu nảy sinh hâm mộ.

Đại Hùng quay đầu nhìn vẻ mặt mê mẩn của Thước Trùng thì vỗ vỗ đầu cậu.

“Yên tâm, huynh đệ nhà ta nhất định sẽ thích con sâu nhỏ nhà ngươi.”

Huynh đệ của hắn, nói cách khách Đại Hùng có ý dịnh một ngày nào đó trong tương lai mang cậu về bộ lạc của hắn để cho cậu nhận thức người nhà của hắn sao?

Ngã người nằm song song cùng Đại Hùng, cùng nhau nằm trên tảng đá tắm nắng dưới ánh mặt trời. Cảm thụ được ánh mặt trời chiếu lên thân mình, Thước Trùng cảm thấy rất ấm áp. Đột nhiên trong tâm cậu sinh ra một loại khát vọng, khát vọng mãnh liệt với sinh mệnh mà mình mới tìm lại được.

Chạng vạng, Thước Trùng như cũ vẫn kiên trì đi theo sau Đại Hùng săn bắn. Khi Đại Hùng nhìn thấy một đầu nai ở phía xa đang ra sức chạy trốn liền lao theo cực nhanh làm Thước Trùng chỉ có thể ở phía sau than thở.

Dựa theo thói quen thường ngày, Thước Trùng sẽ chậm rãi chạy theo sau hắn hoặc đứng lại tại chỗ chờ Đại Hùng trở về. Thế nhưng lại có mọt đầu thỏ hoang mập mạp nhảy tới trước mắt cậu. Thước Trùng giơ lên tay cầm trường mâu, tràn đầy cõi lòng là hùng tâm tráng chí được nhìn thấy dáng vẻ Đại Hùng ăn đồ ăn mà mình săn được rồi lộ ra thần tình sùng bái,chạy đuổi theo thỏ mập.

Đáng tiếc đuổi theo chưa được vài bước đã vấp phải gì đó mà té xuống, hùng tâm tráng chí gì đó đều hóa thành bọt nước bay đi rồi.

Thước Trùng tức giận đứng dậy, phủi phủi mông mình, muốn nhìn thử một chút xem vật gì khiến mình vấp té lại bị hù giật hết cả mình. Cái “đồ vật” đang tản ra mùi rượu, ngáy khò khò, đang ngủ say.

Đây là người à! Thước Trùng lặng lẽ đi qua thì thấy cái người kia hình thể thật lớn nằm ngang trong bụi cỏ chiếm cứ hết một khoảng đất lớn, thân hình bưu hãn ngang ngửa Đại Hùng, thậm chí còn có phần cường tráng hơn hắn.

Cũng không dễ dàng phân biệt được người nằm trong bụi cỏ này là ai, trên người y mặc váy da hổ, bên ngoài lại đắp một tầng cây cỏ, khuôn mặt bừa bộn vừa râu vừa tóc che phủ. Bắt mắt nhất là trên vai có một vết thương rất dài vẫn còn đang chảy máu. Nếu y không ngáy to như sấm thì cậu thật đúng là nghĩ cái người này đã thăng thiên rồi.

Có muốn quản hay không đây? Đương nhiên là cậu cũng không có năng lực cứu người, việc có thể làm duy nhất là giao người lại cho Đại Hùng. Thế nhưng Đại Hùng cũng đâu phải là Lôi Phong thời tiền sử đâu, cũng không thấy hắn thường đáp ứng cứu người. Nhưng chính mình cũng đâu thể thấy chết mà không cứu được.

Thước Trùng tiến lên lôi kéo cánh tay người nọ nghĩ muốn đem y đỡ đứng lên nhưng cố mấy lần vẫn chưa thành công, đã vậy còn tự khiến mình kiệt sức đặt mông ngồi trên mặt đắt, nản lòng ngồi một bên thẳng tới khi nghe được tiếng Đại Hùng gọi tên cậu.

“Đại Hùng, ở đây có người bị thương, chúng ta cứu hắn chứ?” Đại Hùng nghe tiếng cậu liền bước tới, Thước Trùng chỉ tay vào bụi cỏ nói.

Đại Hùng gương mặt không chút gợn sóng, đem đầu nai vừa săn được thảy xuống đất, tựa như không ít lần gặp loại tình huống này.

Ngay lúc Thước Trùng đang hoài nghi xem hắn có muốn hay không cứu người, Đại Hùng lại như phát hiện ra gì, cúi thấp người xuống, vén râu tóc người nọ ra xem sau đó biến sắc, quay đầu hô lên với Thước Trùng.

“Tiểu Trùng, nai này giao cho ngươi.” Nói rồi hạ lưng đem người cõng lên, rất nhanh đi về phía trước.

Thước Trùng không hiểu ra sao khiêng theo con mồi có trọng lượng không tính là nhẹ theo sau hắn, trong tâm nghĩ không biết chính mình nhặt được cái người gì.

Trong sơn động, Đại Hùng rửa sạch miệng vết thương giùm người kia, cầm máu. Một mình hắn đứng trước cửa động khẩu, không biết đang nghĩ tới cái gì.

“Đại Hùng, người này là ai vậy?” Nhìn Đại Hùng bận rộn xong hết rồi, Thước Trùng tò mò mở miệng.

“Có nhớ ta có lần kể rằng có một người rất mạnh từng đánh bại ta?”

“Ừ.”

“Chính là y.”

“Hả? Ngươi cứu địch nhân của chính mình sao?” Thước Trùng lập tức cảnh giác lên.

“Y không phải địch nhân.” Đại Hùng thản nhiên nói.

“Vậy y là ai?”

“Y là tiểu thúc thúc của ta, Bạch Hùng.”