“Đại Hùng, làm sao bây giờ?” Thước Trùng khẩn trương nhìn chằm chằm gấu cha và gấu mẹ, sợ mình bị bọn họ chụp một phát chết tươi.
“Đối với nó thân thiết một chút là được rồi. Không cần phải khẩn trương quá đâu.” Đại Hùng cổ vũ cậu.
Thước Trùng thử lại gần Hùng Cục Cưng vẫn còn đang ủy khuất.
“Chào, chào ngươi.”
Một con người đi chào hỏi một con gấu, thật sự là quá quỷ dị. Nhưng mà kể từ khi cậu đến đây, chuyện quỷ dị cậu cũng đã thấy rất nhiều rồi, đây cũng không tính là quá lạ.
Vậy mà Hùng Cục Cưng lại xoay người về phía cậu, mắt mang theo chút ủy khuất.
Lúc này, Gấu Ngựa đi tới. Ngay khi Thước Trùng tưởng rằng tánh mạng mình sẽ gặp nguy hiểm, nhanh chóng núp sau lưng Đại Hùng thì lại thấy Gấu Ngựa đi tới đứng trước mặt Hùng Cục Cưng, tức giận rít gào, vung vẫy hùng chưởng. Kết quả là làm cho Hùng Cục Cưng càng sợ hãi hơn. Nó nức nở vài tiếng rồi cố co người nhỏ hơn.
Gấu Ngựa ủ rũ đi qua đi lại, bộ dáng như muốn nói.
“Tại sao nó là hài tử của ta mà một chút khí khái loài gấu cũng không có vậy? Sao lá gan của nó lại có thể nhỏ đến vậy?”
Thước Trùng nhìn Hùng Cục Cưng đáng thương vẫn ngồi yên một góc, lòng trắc ẩn hoàn toàn bị khơi dậy.
“Ngươi không cần phải sợ ta đâu. Ta và ngươi cùng nhau chơi đùa được không?”
Con gấu con kia phảng phất có như hiểu được cậu nói gì nhưng vẫn ra sức lui về phía sau.
Làm thế nào mới tốt đây? Thước Trùng đột nhiên nhanh trí nghĩ ra, ba chú gấu, nhà của ba chú gấu, ba chú gấu con? Cậu cảm thấy rất may mắn là trước đây không lâu mình từng xem qua mấy bộ phim Hàn Quốc.
“Ta nhảy múa cho ngươi xem nha! Có ba chú gấu ở cùng với nhau. Gấu ba nè! Gấu mẹ nè! Gấu con nè!” Hát hò, nhảy múa, làm ra mấy động tác ấn tượng. Sau khi nhảy nhót xong, quả nhiên Hùng Cục Cưng hai mắt phát sáng nhìn nhìn cậu, thân thể thả lỏng. Đột nhiên phía sau truyền tới từng trận tiếng cười lớn. Cậu ngoái lại nhìn thì thấy Đại Hùng cười lớn đến mức ngã xuống đất, cười không ngừng như một đứa trẻ. Lần đầu tiên Thước Trùng được nhìn thấy hắn cười như vậy, ý thức được mình bị hắn cười nhạo, cả khuôn mặt cậu lập tức đỏ gay như cà chua chín.
Đại Hùng cười đứng lên, kéo Thước Trùng lại gần rồi hung hăng hôn một cái lên mặt cậu.
“Sâu nhỏ à, ngươi thật sự là quá thú vị. Vừa rồi ngươi nhảy điệu gì vậy?”
“Đây vốn là điệu nhảy dành riêng cho Hùng Cục Cưng coi thôi! Không phải để cho ngươi xem đâu!” Nhìn Đại Hùng tươi cười, Thước Trùng cảm thấy mình quá dại dột rồi.
“Ngươi không cần phải ngượng đâu. Bây giờ Hùng Cục Cưng đã rất thích ngươi rồi đó.”
“Thật sao?” Thước Hùng nhìn về phía Hùng Cục Cưng ở phía sau liền phát hiện tâm tình nó tựa hồ đang rất tốt, đang dùng ánh mắt đánh giá mình.
“Chúng ta đi ra ngoài đi.” Đại Hùng nói
“Đi đâu?”
“Muốn ăn cá không? Cá ở đây vừa béo lại vừa ngon.”
“Thật sao?” Nước miếng của Thước Trùng chảy dài.
Cứ như vậy, Thước Trùng đi theo Đại Hùng, Hùng Cục Cưng đứng lên chạy theo Gấu Ngựa đến một dòng sông trong suốt.
Đại Hùng và Gấu Ngựa đứng giữa dòng sông. Cậu thấy Gấu Ngựa gào to một tiếng, hùng chưởng vung lên, nước sông bắn tung té tạo thành thật nhiều bọt nước, vài con cá đồng thời bị hất văng lên. Gấu Ngựa thuận tay tát được hai con cá rất lớn ném lên bờ.
Đại Hùng cũng dùng phương pháp đó bắt vài con cá ném đến kế người Thước Trùng, mặc dù lực đạo không mạnh như Gấu Ngựa nhưng tuyệt đối là rất khủng bố so với sức người bình thường.
Cậu quay đầu lại thì thấy Hùng Cục Cưng khi nãy còn đứng cạnh cậu xoay vòng tròn, giờ phút này đang nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi ngay ngắn, bộ dáng có chút lười biếng, ngửa đầu nhìn trời, vươn tay nhỏ nắm nắm, không biết là nó đang bắt cái gì nữa.
Cái đứa nhỏ này, không là con gấu con này? Hình như cũng không đúng đi! Dù sao thì Hùng Cục Cưng có vẻ có chút ngốc nghếch.
Gấu Ngựa nhìn thấy Hùng Cục Cưng còn đang ngồi trên bờ, phẫn nộ rít gào, hình như đang ra lệnh cho nó bước xuống sông bắt cá.
Gấu nhỏ vô cùng không tình nguyện mà đứng lên, chậm rãi tiêu sái bước xuống sông.
Cũng không biết Gấu Ngựa nói cái gì với nó, chỉ thấy Hùng Cục Cưng đi theo sau ba nó, nhìn động tác bắt cá của ba nó, bắt chước theo quơ quơ hùng chưởng trong nước, kết quả bị mất thăng bằng mà ngã ngồi xuống nước, cả người ướt sũng. Nó vẫn cố gắng đứng lên, thay đổi tư thế một chút rồi lại quơ hùng chưởng, một lần nữa nó lại bị té ngồi vào trong nước. Cuối cùng, nó từ bỏ, im lặng bò lên bờ, rúc thành một khối trong bụi cỏ.
Gấu Ngựa ở trước mặt nó, phi thường có khí thế bắt cá làm cho nước bắn tung tóe khắp nơi, muốn làm một tấm gương tốt trước mặt con mình thì Hùng Cục Cưng lại không nhìn. Gấu Ngựa tức giận vỗ bộ ngực, gào thét bắt Hùng Cục Cưng đi ra dòng sông.
Thật là quá mắc cười! So với biểu diễn hài kịch còn muốn thú vị hơn! Thước Trùng cười tới nỗi nước mắt chảy ròng, quay cuồng mà ngã ra đất. Cho đến khi cậu cảm thấy ánh mặt trời ở trên đầu mình bị một thân ảnh che khuất.
Đại Hùng nhìn thấy cậu như vậy cũng cảm thấy rất hứng thú, ngồi xỏm xuống nhìn khuôn mặt đang cười rất vui vẻ của cậu.
“Ta lần đầu tiên mới thấy ngươi cười cao hứng như vậy.”
“Hôm nay cũng là lần đầu tiên ta được chứng kiến ngươi cười vui vẻ đến vậy.” Thước Trùng lau lau nước mắt, cười nói.
“Bằng hữu của ngươi thật sự là quá đáng yêu.”
“Xem ra đây đều là lần đầu tiên của chúng ta.” Đại Hùng tổng kết lại.
Hừ! Thân thể của ta cũng mất lần đầu tiên vào tay ngươi! Thước Trùng tức giận nghĩ.
“Tại sao ngươi lại có thể thân thiết được với gấu, hơn nữa còn nghe hiểu được lời bọn họ nói, giao tiếp được với bọn nó nữa?”
“Bởi vì ta là người của Hùng Tộc, tộc nhân của chúng ta luôn luôn ở chung với gấu hòa thuận, cũng hiểu được cách giao tiếp với bọn nó.” Đại Hùng giải thích.
“Thì ra là vậy.” Cậu còn tưởng là Hùng Tộc chỉ là một cái tên tượng trưng cho cơ thể cao lớn, cường tráng của bọn họ thôi. Không nghĩ tới bọn họ thật sự thân cận với gấu.
“Lát nữa chúng ta làm gì?”
“Đi tìm đồ vật.”
“Vật gì?”
“Một loại trái cây. Đi rồi biết.”
“Được rồi.” Dù sao thì Thước Trùng cũng lười cảm thấy hứng thú, miễn cưỡng nằm xuống, nhìn Đại Hùng ở một bên nướng cá, nghe tiếng Gấu Ngựa rít gào.
“Ngươi không sợ nữa?” Đại Hùng nhìn cậu.
“Sợ chứ! Chỉ là ta đã biết bằng hữu của ngươi sẽ không làm ta bị thương.” Cả nhà Gấu Ngựa đều có “Nhân tính ” phong phú vô cùng. Làm cho cậu hoài nghi phải chăng động vật ở thời tiền sử có chỉ số thông minh rất cao, càng tiến hóa chỉ số thông minh càng giảm? Hơn nữa gia đình nhà gấu thật sự rất thú vị, làm cho cậu cho dù muốn sợ hãi cũng không sợ được nữa.
Ăn xong cá nướng, Đại Hùng cùng Thước Trùng đi theo phía sau Gấu Ngựa vào một chỗ cực kì bí ẩn trong rừng, cây cối ở đây đặc biệt xanh tốt, hoa cỏ cũng phá lệ tươi đẹp làm cho người ta cảm thấy như đang bước vào nơi bí mật nhất trong khu rừng.
Có rất nhiều cây ăn quả to lớn sinh trưởng ở đây, trên cây kết các loại kì trân dị thảo khác nhau, Gấu Ngựa mang theo hai người đi tới một cây đại thụ cực lớn có kết quả màu đỏ. Đột nhiên một con mãng xà màu xanh sẫm rất lớn từ trên cây bò xuống, hướng về phía bọn họ phun lưỡi đỏ tươi.
Nhất thời Thước Trùng cảm thấy tay chân tê dại, tóc gáy dựng đứng, cảm giác sợ hãi mãnh liệt xâm nhập vào tứ chi, làm cho cậu không thể động đậy.
Đại Hùng bước qua ôm lấy vai cậu, giúp cậu tìm về một tia lý trí.
Thước Trùng từ nhỏ đã sợ rắn nhất, đối với mấy loài bò sát gì đó cũng không đỡ hơn, chỉ cần vừa nhìn thấy bọn nó thì cả động đậy cậu cũng làm không nổi, chỉ có thể đứng im một chỗ như khúc gỗ.
Khi còn bé, cậu còn sống trong cô nhi viện, có một tiểu hài tử hư hỏng nhặt một con rắn nhỏ ném tới trước mặt cậu, kết quả là cậu trực tiếp trợn trắng mắt ngất đi làm cho hài tử kia sợ đến nỗi vừa khóc vừa gọi người tới. Bây giờ trước mắt không chỉ là rắn mà còn là mãng xà, hơn nữa còn mang kích thước của động vật thời tiền sử, kích thước đó ngay cả nhìn thôi cũng đã đủ làm cho cậu muốn ngất, còn tưởng rằng mãng xà với đủ loại hiệu ứng từ trong phim xuất hiện trước mắt.
Chỉ thấy Gấu Ngựa đi tới phía trước, không biết trao đổi gì với Mãng Xà, lại chỉ chỉ về phía Đại Hùng. Chỉ thấy Mãng Xà hướng mặt về phía này nhìn thật lâu, thu lại lưỡi, chậm rãi lui dần lên nhánh cây ở trên cao.
Đại Hùng như vừa được cho phép. Đi về phía trước, hái khoảng chừng mười trái màu đỏ. Quá trình hái quả rất an tĩnh, động tác cũng rất nhẹ, thái độ rất cung kính. Làm xong việc mình muốn thì nắm lấy tay Thước Trùng, cùng Gấu Ngựa đi ra khỏi nơi ấy.
Trở về nhà của Gấu Ngựa, Thước Trùng bình tĩnh hồi lâu mới hồi thần, lâu đến mức Đại Hùng lo lắng ở trước mặt cậu phất phất tay.
“Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại có con Mãng Xà kia ở đây?” Thanh âm Thước Trùng khàn khàn.
“Trong khu rừng này có rất nhiều loại kì trân dị quả, người ngoài không thể nào dễ dàng đến gần địa phương này, Mãng Xà kia chính là người bảo hộ cho đại thụ đó. Bởi vì ta là bằng hữu của Gấu Ngựa, cũng là người đã được khu rừng này công nhận cho nên nó mới phá lệ cho ta hái một ít.” Đại Hùng giải thích cho cậu nghe.
“Vậy trái cây này có tác dụng gì?” Trái cây này có màu hồng hồng, tròn tròn, nho nhỏ. Cậu chưa từng nhìn thấy trái cây nào có hình dáng giống vậy.
“Nghe nói sau khi nữ tử ăn quả này sẽ mang thai, sinh hạ hậu đại.”
“Thần kỳ như vậy sao?” Thước Trùng kinh ngạc.
“Trong khu rừng này mặc dù động vật có nhiều chủng loại nhưng ít khi nào tiếp xúc với thế giới bên ngoài cho nên số lượng rất ít lại khó sinh sôi nảy nở. Nghe nói bọn nó đều phải ăn quả này mới có thể duy trì sự cân bằng.”
“Thật sự thần kì như vậy sao? Mọi người không vì vậy mà đến đây tranh đoạt sao?” Khu rừng này vậy mà vẫn chưa hề có dấu vết của sự khai phá?
“Không có ai đủ mạnh để vào đây.” Đại Hùng cười cười, khẳng định.
“Ta với ngươi không tính là người sao?”
“Khu rừng này là một nơi rất thần kì, loài người không có cách nào tiến vào, ngay cả cánh cửa để vào cũng khó có thể lại gần. Ta là người đầu tiên được công nhận.”
“Thật sao? Vậy ta đây chính là người thứ hai đi?” Mặc dù chỉ là hưởng ké ánh hào quang của Đại Hùng thế nhưng vẫn có sự liên quan móc nối nên mình chính là người thứ hai rồi! Đại Hùng thật sự là quá lợi hại! Trong lòng Thước Trùng khong ngừng vang lên tiếng cảm thán.
Nhìn bộ dáng đắc ý của Thước Trùng, Đại Hùng cười rất vui vẻ.
“Được rồi. Nếu là vì mang thai thì trái này là ngươi hái tặng một nữ tử sao?”
“Đúng vậy.”
Dạng phụ nữ gì có thể khiến cho Đại Hùng đặc biệt đi vào khu rừng này, hái loại trái cây đó? Thước Trùng bỗng nhiên có dự cảm không tốt.