Editor: Tứ Phương TeamTính tình ở kiếp trước kiên cường lại khí khái nên hay bị tổn thất nặng, cho nên giờ khắc này Hứa Hân chứng kiến Thiệu Kiến Quốc cùng Hứa Bân quăng ánh mắt tới thì bỗng nhiên trong lòng thở dài, nói: “Là ý của chị dâu, bởi vì là chị của em, cho nên em bất luận có bao nhiêu thứ tốt đều muốn giúp chị ấy một phen có phải không?”
“Điều đó là đương nhiên rồi.” Tôn Tú Phương dương dương đắc ý nói, tựa hồ tóm được khuyết điểm của cô rồi.
“Vậy chị làm được sao? Đem chị em gái mình tới nó chăm sóc, nhìn các cô ở trong thôn chịu khổ, đem đồ ăn chính gia đình mình sang cho người khác, chính mình chịu khổ bụng đói?” Hứa Hân nhìn Tôn Tú Phương, kiếp trước cô biết người phụ nữ này, tuy không qua lại với cô ta nhưng trong đại viện cũng biểu đạt tốt. Cô ta không cho chồng mình gửi tiền, gửi đồ về quê, kết quả chị em gái đến nhờ vả cũng bị cô ta đuổi đi, chính là vì sợ các cô ấy lấy mất thứ gì nhà cô ta.
Hiện tại, lại bởi vì loại việc này làm dơ bẩn đến cô ta, thật sự cô ta không phản bác sao?
Tôn Tú Phương lớn giọng nói: “Người đấy với tôi có quan hệ gì.”
Hứa Hân nở nụ cười, nói: “Nếu không có liên quan, vậy chị dâu chị cũng đừng xen vào việc của người khác.” Nói xong bắt tay vào nấu sủi cảo cũng không có nhìn cô ta nữa.
Xem đi, chẳng cần đàn ông bọn họ can thiệp, cũng không cần gào thét chứng minh bản thân mình chịu nhiều ủy khuất đã có thể giải quyết sự việc này rồi.
Tôn Tú Phương nghẹn họng không nói lên lời, nhưng lại ăn không ít sủi cảo nhà bọn họ làm, ăn xong sủi cảo liền quăng sắc mặt cho Hứa Hân rồi đi, thật sự là một bạch nhãn lang khó chịu.
Hứa Hân cũng không thèm để ý, kỳ thật còn phải cảm ơn cô ta đã đến náo loạn, hiện tại cô ít hơn một chút việc, quan trọng là … Có người làm chứng.
Các chiến sĩ vừa cất bước, Hứa Bân liền khích lệ nói: “Không tệ, cuối cùng học được bình tĩnh rồi.”
“Ha ha, nếu anh không gây chuyện cho em, tôi vẫn luôn rất bình tĩnh.”
Hứa Bân ho nhẹ một tiếng, nói: “Rất nhanh, anh rất nhanh đem cô ta giao cho em bắt đi.”
“Anh hai, sợ người ta không chịu đi đâu.” Hiện tại Tống Tiểu Hoa kia đang cùng ở trong đơn vị xem xét đối tượng, có thể đi mới là lạ.
“Không thể nào…” Hứa Bân lần này không kiên định liếc nhìn em gái một cái, mà cô thì nhướn mày nói: “Có cần đánh cược nữa không đây?”
Hứa Bân ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy thì để cho em tự giải quyết ổn thỏa đi, em gái nhỏ kia…”
“Ha ha, trong lòng anh hai không phải có chút không dễ chịu à?” Hứa Hân cười trộm liếc nhìn Hứa Bân một cái, anh lập tức nói: “Vậy về sau, có chuyện gì em gọi anh nhất định phải đến.”
“Vẫn còn không khác lắm đâu.” Cùng anh hai hòa hợp, mối quan hệ thực ra đã rất tốt rồi, chờ Quách tỷ tới đón con, cô đem sủi cảo làm cho Quách tỷ bọn họ mang về, cũng đưa Đình Đình cùng Tiểu Đường ra về.
Hứa Bân giúp xong mới đi, tuy là đàn ông không thể thiếu việc, nhưng người nào chọc phải đại phiền toái thì phải tự mình giải quyết..
Nhưng Hứa Bân vừa đi, Hứa Hân liền phát hiện ánh mắt Thiệu Kiến Quốc nhìn cô cũng không đúng rồi. Còn nhớ, kiếp trước anh cũng không nhìn cô với ánh mắt như vậy, có phần giống như anh thiêu đốt vòng ba, không khỏi sẵng giọng: “Thiệu Kiến Quốc, anh nhìn chằm chằm tôi làm gì, có chuyện gì thì nói đi.”
“Tôi, sẽ không để cho em chịu ủy khuất.” Sau khi kìm nén cho ra được một câu này, sau đó Thiệu Kiến Quốc trở về phòng nghỉ ngơi, có điều cứ cảm thấy lời này của anh không bình thường chút nào. Không cho cô chịu ủy khuất, như thế nào không cho cô chịu ủy khuất?
Ở đời trước anh cũng chưa từng nói những lời này với cô, hơn nữa còn mặt đỏ tía tai mà nói. Ngẫm lại thì tính tình của cô khi đó chịu ủy khuất cũng chỉ có thể là người khác, cô cho dù có oan ức mà nói ra thì người khác cũng chỉ có thể nói là cô tự chuốc lấy.
Có lẽ là vì quá mệt mỏi hoặc là vì lời của Thiệu Kiến Quốc, nói chung buổi tối cô lại mất ngủ, sáng ngày hôm sau ngủ dậy liền thấy Quách tỷ vội vàng đem hai đứa con tới, nói: “Em không đi xem sao, Thiệu doanh trưởng nhà em đánh nhau với người ta rồi.”
“Gì?” Quân doanh không phải không cho tự đánh nhau sao? Hứa Hân mở cửa để cho Quách tỷ bọn họ đi vào sau đó vội vàng đi giày liền chạy tới thao trường bên kia, mới một đêm không gặp, người đàn ông này thế nào liền đi gây chuyện rồi chứ?
Chờ đến chỗ thao trường nhìn thấy rất nhiều người vây quanh, nhưng mà cũng không có ý can ngăn là sao. Cô vội đến độ hướng trong đám người coi hồi lâu, sau đó cuối cùng có một tiểu chiến sĩ phát hiện nói: “Chị dâu chị đã đến rồi, doanh trưởng không có chuyện gì đâu.”
Không có chuyện gì vậy các người vây quanh làm gì hả? Tìm một khe hở chui vào, nhìn thấy Thiệu Kiến Quốc cùng một người đàn ông khác đứng ở giữa, nhưng mà khi cô chui vào vừa vặn chứng kiến Thiệu Kiến Quốc đấm người đàn ông kia lảo đảo ngã, sau đó nói: “Kiều phó doanh trưởng thế nào rồi, lại vài cái nữa nào?”
“Thiệu Kiến Quốc, cậu nổi điên gì vậy, bị thương còn chạy đến đây đánh đấm gì hả, trở về nghỉ ngơi đi.” Lãnh đạo đơn vị tựa hồ cũng đến, trừng mắt liếc nhìn Thiệu Kiến Quốc nói.
“Tuân lệnh” Thiệu Kiến Quốc đứng nghiêm, sau đó một tay chống lên côn hướng về phía đám người bên này đi tới.
Khi thấy nàng dâu nhỏ ngẩn ra, nhẹ nhàng kéo mũ xuống, nắm vào vai người cấp dưới, sau đó im lặng không lên tiếng trở về rồi.
Hứa Hân đi theo sau lưng anh, mặc dù hiện tại anh vì bị thương cho nên bước đi khập khiễng, nhưng mà không thể phủ nhận lưng của anh rất rộng, rất đáng để người ta đi tới dựa sát vào. Giờ phút này trong lòng cô ngọt ngào tràn đầy, không khỏi thè lưỡi liếʍ môi dưới mới nói: “Cảm ơn anh.” Vợ Kiều phó doanh trưởng kia là Tôn Tú Phương, anh không thể đánh phụ nữ nhưng có thể tới đánh đối phương là đàn ông. Chỉ là, hiện giờ anh vẫn còn bị thương, thật là cậy mạnh.
Bóng lưng phía trước tựa hồ đứng lại một chút, sau đó cũng không nói gì, tiếp tục đi về phía trước. Chờ đến khi trở về liền đi vào phòng của anh, đây là mắc cỡ rồi à? Hứa Hân cũng không biết phải nói cái gì cho đúng nữa.
Quách tỷ thấy không có việc gì liền để cho các con ở lại rồi đi, Hứa Hân để cho hai đứa bé đi vào phòng tự chơi với Hổ Nữu nhưng lại mở cửa phòng Thiệu Kiến Quốc, sau đó nói: “Anh lên giường ngồi đi, em xem thử miệng vết thương cho anh.”
“Tôi không sao.”
“Em không tin anh được.”
Thiệu Kiến Quốc cứng đờ, sau đó ngồi trên giường đem chân giơ lên. Kỳ thật vết thương trên đùi anh cũng không nhẹ lắm, còn Thượng Nhất Thế dưỡng bệnh đã lâu. Thật là không có biện pháp, dưỡng lành lâu như vậy là vì cô không làm cho nên anh vừa dưỡng thương vừa bắt đầu làm việc.
Vì thế không muốn để cho anh dưỡng thương lâu như vậy, đưa tay ngang ngược vén quần của anh lên nhìn một chút. Kỳ thật cũng xem cũng không được gì, nhưng là cảm thấy giống như không có vấn đề gì.
“Về sau đừng làm việc này nữa biết không, động đến vết thương của mình nhiều không tốt, ngộ nhỡ không bình thường được thì làm sao bây giờ?” Hứa Hân dài dòng nói xong liền rời khỏi, nhưng tay lại bị một bàn tay thô ráp to lớn nắm lấy, Thiệu Kiến Quốc nói: “Khiến em chịu uất ức rồi.”
“Đần, cũng không phải là anh làm. Dưỡng thương thật tốt, về sau… Chúng ta sống an ổn.” Không dám nhìn mặt Thiệu Kiến Quốc, bẽn lẽn rời khỏi.
Thiệu Kiến Quốc cũng không có kéo cô nữa, chỉ là cảm thấy đáy lòng tựa hồ bị thức gì đó chạm vào, có phần đau, có phần khó chịu còn có chút chờ mong vô tận. Cùng nhau sinh hoạt à, anh nằm mơ cũng muốn chuyện này xảy ra, trong lúc bất chợt bị một tin như vậy đập trúng, anh cảm thấy muốn tiêu hóa thật tốt một phen.
Hứa Hân cũng không biết anh có phải đùa giỡn hay không, nhưng hẳn là sẽ mong muốn sống cùng cô chứ?