Editor: Tứ Phương TeamHứa Bân đã từng tham gia quân ngũ, hơn nữa ở đây còn là bộ đội, bằng không lúc trước như thế nào anh lại lựa chọn Thiệu Kiến Quốc. Bởi vì anh rất quen thuộc với cậu ta nên anh vô cùng tin tưởng cậu ta sẽ đối xử tốt với em gái của mình.
Vì vậy anh gọi một tiếng liền có một tiểu binh chạy đến, còn chào Hứa Bân theo nghi thức quân đội nói.
“Hứa doanh trưởng! Có chuyện gì vậy ạ?”
“Mời cô gái đang làm việc ở nhà ăn này trở về. Về sau, nếu không phải người nhà của quân nhân thì đừng quan tâm tới.” Hứa Bân cũng khó thở, anh mặc kệ Tống Tiểu Hoa có khóc hay không, liền trừng mắt nhìn Hứa Hân một cái. Sau đó lập tức lùi lại một bước cho người tiểu binh kia tiếng vào.
“Hứa đại ca, tôi không phải cố ý…”. Tống Tiểu Hoa còn muốn giải thích, nhưng đã bị quăng ra khỏi cửa.
Nhìn khuôn mặt đã biến thành màu đen của Hứa Bân, cô cũng không dám đả kích anh nữa: “Em đi lấy cho anh ít nước để lau rồi đi ngủ nhé?”
“Được.” Hứa Bân liền đem gói thuốc ra, Hứa Hân giống như một bả quản gia thấy thế liền nhíu mày nói:
“Đến giờ ngủ còn hút thuốc cái gì, mất ngủ thì làm sao?”
“Được rồi, em đi ngủ đi. Hút xong điếu thuốc này anh sẽ đi ngủ.”
Nghe thế cô liền đi vào, chính mình cũng không làm phiền anh nữa. Cô đi về phòng để anh ấy bình tĩnh một chút, liền lấy len sợi ra và nghĩ đến một vài tình tiết anh hùng kiếm hiệp.
Là một người đã sống qua một đời người, mọi chuyện vừa mới xảy ra hết thảy đều quên đi, dù sao thì nó cũng không có hại gì với mình. Thật hạnh phúc nếu mình muốn làm những gì mình thích, trong lòng suy nghĩ ở thời đại này vẫn không nên vẽ quá nổi bật, võ thuật là sự lựa chọn thích hợp nhất. Mà kiếp trước, những câu chuyện võ hiệp cô đã được nghe rất nhiều, cho nên có rất nhiều ý tưởng.
Với việc đan áo len cũng vậy, vì kiếp trước đã có kinh nghiệm nên cô làm cũng rất nhanh, chỉ một lát mà đã đan được một chiếc áo. Sau đó cô liền nghĩ đến một câu chuyện rất hay về một cậu bé nổi loạn, mà câu chuyện xưa này không thể quá dài. Phương pháp vẽ được cô kết hợp kinh nghiệm của cả hai đời, có lẽ sẽ khả thi đi?
Nghĩ vậy cô liền cầm giấy lên vẽ. Bởi vì truyện tranh thời bây giờ được vẽ bằng nét bút đơn giản nên vẽ lên thật sự rất nhanh, có cốt truyện, có tình tiết thì một giờ có thể vẽ được năm đến sáu chương.
Sau khi vẽ xong cô đứng lên và đi lanh quanh một lát, đã nhìn thấy chiếc đồng hồ treo một bên tường chỉ mười giờ rồi, cô lập tức trèo lên giường và tắt đèn ngủ bởi vì cô còn phải dậy chuẩn bị bữa sáng cho anh cả.
Có lẽ do trong lòng có việc nên hôm sau cô dậy rất sớm. Tiếng chuông báo giờ rời giường của bộ đội vang lên, Hứa Hân liền lập tức chạy ra ngoài giải quyết vấn đề cá nhân và bắt đầu làm bữa sáng cho Hứa Bân. Cô đã nấu cơm từ tối hôm qua nên liền hâm lại cho nóng, sau đó liền xào một ít rau.
Bởi vì đàn ông đều thích ăn cay nên món cô nấu không thể thiếu một ít ớt được.
Thời đại này lại không có máy hút khói, nên trong phòng liền tràn ngập vị cay của ớt. Cô xào xong liền mở cửa để khói bay hết, khói vừa bốc lên, cô vừa hắt hơi liên tục.
Hứa Bân cũng tỉnh, sau khi thu thập mọi thứ liền ngồi trong nhà hắt hơi giống như cô.
“Hắt…Anh nghĩ đến, hắt… Lúc mẹ xào rau ở nhà…hắt… Có hai chúng ta, còn có cả ba ngồi trong phòng…hắt xì…
“Em cũng rớt nước mắt, nhưng không phải khóc sao? Hắt xì…”
“Đây chính là em hại người đấy… Hắt xì”
Thật vất vả mới làm tan được mùi trong phòng, bọn họ liền ngồi xuống ăn sáng.
Những điều không vui của hôm qua đều bị hắt hơi đánh bay cả rồi, bọn họ lại ngoài ý muốn cảm thấy thật thoải mái.
Hứa Bân nói: “Về sau em không cần lo Tống Tiểu Hoa đến gây sự nữa. Nếu cô ta còn đến tìm em thì cứ nói với anh, anh sẽ tìm cho cô ta một công việc khác.”
“Vâng, em nghĩ anh nên tìm một công việc khác trước đi. Thật sự không được thì cũng đừng quan tâm đến cô ta, không lại bị cuốn vào những việc không đâu.”
“Tập trung ăn cơm đi. Em nói cái gì cũng toàn bậy cả.”
“Em không loạn đến nỗi nói bậy, trong lòng anh rõ ràng mà.” Cô liếc mắt trừng Hứa Bân một cái, đã biết rõ còn giả bộ hồ đồ.
Hứa Bân ho nhẹ một tiếng, dùng chiếc đũa gắp đồ ăn trong chén của mình, hương vị không tồi, so với hương vị của mẹ còn ngon hơn. Hứa Hân thấy anh quả thực rất thích nên ăn xong liền lấy ra hộp cơm trưa, bỏ vào đấy một chén cơm lớn, còn rán một quả trứng để phía trên và đặt món ăn ở một bên để che nó.
“Buổi trưa anh nhớ phải ăn cơm. Không được vì bận công việc mà quên ăn cơm.”
“Đã biết. Tại sao em còn dong dài hơn cả mẹ thế nhỉ?”
Hứa Bân nhận hộp cơm liền mặc áo khoác vào, Nhưng trước khi đi còn xoa đầu em gái một phen, anh bỗng cảm thấy vui mừng khi cô đã thay đổi rất nhiều.
Hứa Hân tự nhiên biết được ý của anh cả, cảm giác lấy lại tình cảm cũng làm tâm trạng của cô vui vẻ. Sau khi anh đi cô vừa hát vừa dọn dẹp ngôi nhà một lát, sau đó liền ngồi xuống bắt đầu vẽ, cô vẽ một mạch năm bức tranh rồi đứng dậy. Thân thể này của cô không thể ngồi mãi được, nếu không cô sẽ béo lên. Tuy nhiên, cô lại vừa đi vừa có thể đan áo len, đây cũng là một kỹ năng độc đáo.
Đi một lát đến toát mồ hôi thì bên ngoài liền có tiếng gõ cửa. Khi mở cửa cô biết người gõ cửa là chị Quách, cô ấy cùng hai đứa trẻ đứng ở cửa dường như có chút bất lực, không khỏi cảm thấy kì quái hỏi:
“Chị Quách, mau vào phòng đi. Chị có chuyện gì sao?”
Chị Quách cũng không có ý định vào nhà, liền đẩy hai đứa trẻ đến trước mặt cô, nói:
“Em gái, chỉ là hôm nay chị muốn vào thành phố một chuyến. Trước kia bọn nhỏ luôn ở nhà của Tôn Tú Phương, nhưng vì hôm qua bọn trẻ lại đánh nhau những ba lần, còn bọn trẻ nói thế nào cũng không chịu đi. Hôm nay trong nhà lại không có ai, cho nên chị liền đến đây hỏi một chút xem em có thể trông bọn trẻ giúp chị một ngày, buổi tối chị sẽ trở về.”
“Được ạ, vào đi. Dù sao em ở nhà cũng không có việc gì để làm.”. Hai đứa trẻ nhìn có vẻ rất ngoan mà, làm sao có thể đánh nhau với người khác được? Tuy nhiên, trên khuôn mặt của cậu bé dường như có dấu vết bị trầy xước, xem ra là thật sự đã đánh nhau, còn đánh đến vô cùng kịch liệt.
Cô không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi thấy cô đồng ý, biểu cảm của chị Quách và hai đứa trẻ liền thay đổi. Chị Quách là kinh hỷ, có lẽ là chị ấy không đoán được là cô sẽ đồng ý giúp trông chừng bọn trẻ. Trong viện này đều biết Hứa Hân là người kiêu căng, ngạo mạn đến mức xem thường những người dân quê.
Mà biểu tình của hai đứa nhỏ lại là cao hứng, bọn trẻ biểu hiện trực tiếp sự hứng thú của bọn chúng với Hứa Hân, hai đôi mắt của chúng liền phát sáng đến doạ người.
“Cảm ơn em. Nếu bọn trẻ gây phiền toái thì em cứ trách mắng, đừng nuông chiều chúng.”
“Được. Hai đứa đến đây nào, mau vào xem dì có bao nhiêu truyện tranh nhé!”
Hai đứa trẻ nghe thế đều chạy vào, có thể nhìn ra được chúng đang vô cùng vui vẻ.
“Nhưng em còn chưa biết tên của bọn trẻ là gì?” Kiếp trước Hứa Hân đã có kinh nghiệm chăm sóc một đứa trẻ.
Chị Quách nói: “Bé gái gọi là Đình Đình, bé trai gọi là Tiểu Đường.”
“Đình Đình, Tiểu Đường, em nhớ rồi. Chị Quách nếu vội thì cứ đi đi.” Dường như chị Quách có chút không được yên tâm, nói xong liền quay đi.
Cô biết chắc trong lòng chị ấy hẳn là không yên tâm. Kiếp trước cô cũng rất không kiên nhẫn trong việc này, ít nhất hiện tại là không. Cô dẫn Đình Đình và Tiểu Đường vào nhà liền tìm vài quyển truyện tranh cho bọn chúng, bọn trẻ một chút cũng không nháo, chỉ khi đọc sách có một vài từ chúng không biết.
Hai đứa trẻ còn chưa đến thời điểm học tiểu học, nhìn bọn chúng đọc một cách khó khăn như thế, cô liền nói:
“Hay là dì sẽ dạy hai đứa học chữ nhé, đến lúc xem thì hai đứa có thể hiểu rồi.”
“Được a, con muốn học chữ,. Dì ơi, con muốn học chữ.”
Đình Đình so với Tiểu Đường hoạt bát hơn một chút, Tiểu Đường lại có vẻ trầm tĩnh hơn nhiều, chỉ tỏ vẻ mong đợi nhìn nàng.
Hứa Hân lập tức mang tới giấy và hai nửa bút chì đã sử dụng, liền nói: “Hôm nay chúng ta sẽ học cách viết tên của hai đứa đầu tiên.” Bàn nhỏ ăn cơm bên ngoài được cô thu dọn lại, sau đó cho bọn trẻ ngồi lên một chiếc ghế nhỏ tập viết chữ. Sau khi dạy cho bọn trẻ cách viết, cô liền ngồi vào chiếc ghế ở bàn máy may bắt đầu vẽ tranh. Bọn trẻ viết xong liền mang đến cho cô nhìn một cái, liền thấy Hứa Hân đang vẽ, không khỏi kinh ngạc nói:
“Dì thật là lợi hại, dì còn vẽ truyện tranh nữa…”
“Đúng vậy, hai đứa cũng có thể học a, nhưng trước tiên phải học chữ đã. Hai đứa phải viết những chữ hôm nay đã học thật tốt, sau đó sẽ học cách vẽ đơn giản nhất.”
“Được ạ, được ạ.”
Một bên tình nguyện dạy, một bên tình nguyện học làm cho bọn họ đều rất vui vẻ. Trẻ nhỏ tâm tư vô cùng đơn thuần nên chỉ trong chốc lát bọn trẻ đã rất thân thiết với Hứa Hân hơn nữa còn rất nghe lời.