“Mày đừng có tới đây!” Thất Tử lui người tránh ra khỏi con heo đang đứng chắn trước người hắn, lưng hắn dựa vào thùng xe tải cứng ngắc duệ quá bên người đích trư lung chắn ở trước người, sau lưng dựa vào ngạnh bang bang đích xe tải xe đấu, trừng mắt hung ác nhìn con heo vằn đó, mấy con heo thịt trên xe cũng hừ hừ gọi bậy, hình như là đang trợ uy cho con heo vằn.
Hai mươi phút trước, chiếc Porsche mà hắn nghênh ngang chiếm đoạt, đang đi trên đường thì bị hết xăng, trên xe lại không có xăng dự trữ nên hắn đành phải bấm bụng một lần nữa bắt xe, lần này hắn đón được một chiếc xe tải chở heo cho lò mổ.
Đầu tiên là xe bị tai nạn, tiếp theo là hết xăng, sau đó là bị một đàn heo quấy rối… Hắn rốt cuộc thì có bao nhiêu xui xẻo?
Thất Tử miên man suy nghĩ, xe tải ngừng lại, hắn nghe thấy phía sau có thanh âm của mấy người nói chuyện, Thất Tử xoay người nhìn xuống, là người lái xe tải.
Ông ta là một người đàn ông trung niên có diện mạo đôn hậu, trên người mặc bộ quần áo màu xanh công nhân.
“Đến nơi cậu muốn đến rồi.” Người lái xe tải nói.
Thất Tử nhìn quanh quẩn bốn phía, bỏ qua mấy con heo, xoay người định nhảy xuống khỏi thùng xe.
Một chân vừa mới bước xuống, hắn lại bị kéo lại, khóe miệng nhẹ run rẩy.
Con heo vằn đáng chết kia đột nhiên lại cắn mông quần hắn.
Hắn không kiên nhẫn dùng sức kéo lại, chợt nghe thấy “Roạt”, người hắn cứng đờ, mấy giọt mồ hôi lăn lăn trên gương mặt không thể tin của hắn, một trận gió thổi ngang qua, Thất Tử hỗn độn trong gió…
Thất Tử phải dùng áo khoác ngoài để che mông mình lại, hắn nâng đầu nhìn tấm bảng đã có chút cũ của phường.
Trên tấm bảng khắc tên Hồng khu, Hồng khu khá đặc biệt bởi vì ở đây có tình huống đặc thù một chút, là một trong số ít khu phố đèn đỏ còn lại trong quốc nội.
Thò tay vào túi quần, Thất Tử lấy ra điện thoại để xem giờ.
5h15 pm, thời gian này, một số quán ăn đêm cũng đã bắt đầu buôn bán, phố Hồng Phiên cũng bắt đầu thay đổi kẻ thống trị, đám đông ban ngày sẽ bị những người sống về đêm thay thế, những đám người ban ngày đi làm không có thời gian tụ tập bây giờ là khoảng thời gian phóng túng, tìm kiếm kí©h thí©ɧ.
Thất Tử dừng lại ở đầu đường, nhìn những con người đang không ngừng lướt qua mặt hắn, có người mặc tây trang, có người lại mặt chiếc quần bò gần như đã giặt đến trắng, có người mang giày da sang trọng, có người mang đôi guốc mười đồng một đôi, có đàn bà mặc váy siêu ngắn khoe cặp đùi thon dài,… Ba tháng trước, hắn còn cùng các anh em ngồi ở trong này cá cược nhau xem màu qυầи ɭóŧ của mấy người phụ nữ đi qua chỗ bọn hắn đổ.
Khi đó luôn không cần biết chừng mực, chỉ luôn muốn có thật nhiều tiền trên người, muốn có được một chiếc xe thể thao phong cách,… Hiện tại, cho dù những thứ đó hắn đã có được trong tay, nhưng hắn lại hoài niệm những ngày trước kia.
Thất Tử bật cười chán nản, theo thói quen lấy tay sờ túi tiền, vừa động đến túi tiền liền giật mình.
Trong túi cái gì cũng không có, hắn cũng đã quên đã lâu rồi hắn chưa hút thuốc, đột nhiên, có một bàn tay đưa điếu thuốc lá từ phía sau đến trước mắt hắn.
Thất Tử nâng mắt lên nhìn, Tiểu Lang dán mấy cái urgo trên mặt, tươi cười với hắn.
“Anh Thất Tử.
Em biết thế nào anh cũng quay về.”
“Cậu nhận nhầm người rồi.”
Thất Tử lạnh như băng cúi đầu, trên chỗ quần bị rách kéo lại áo che chắn, lại nghiên đầu nhìn dòng người qua lại trên phố bên kia.
Tiểu Lang uể oải buông thuốc lá đang cầm trong tay.
“Anh Thất Tử, các anh em biết anh còn sống đều rất nhớ anh.”
Thất Tử hình như đã đem Tiểu Lang biến thành không khí.
“Anh Thất Tử, anh đừng giả vờ nữa.” Đôi mắt Tiểu Lang nổi lên một tần sương mù, bàn tay nắm chặt.
Thất Tử dùng khóe mắt liếc bàn tay đang nắm chặt của Tiểu Lang, cố ý bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn đứng dậy bước sang chỗ khác.
“Đừng có làm phiền tôi nữa.
Tôi không phải Thất Tử, cũng không biết ai tên Thất Tử cả.”
“Anh Thất Tử……” Tiểu Lang có chút gấp gáp kêu lên.
Ngay sau đó, Tiểu Miêu Tử vội vội vàng vàng chạy đến phía sau Tiểu Lang, thở hồng hộc nói:” Không tốt rồi, Điềm Bính đã xảy ra chuyện, Tam Tử, hắn……”
Tiểu Miêu Tử còn nói chưa xong, Thất Tử đột nhiên tiến đến, hai tay chế ngự hai vai Tiểu Miêu, trừng mắt hỏi: “Tam Tử làm gì Điềm Bính?”
Tiểu Miêu Tử lắp bắp: “Tam Tử, hắn hắn hắn……”
Hắn không có đủ kiên nhẫn nghe Tiểu Miêu Tử ở đây ấp úng.
Thất Tử lập tức buông Tiểu Miêu ra, chạy về phía cửa hàng trang sức của Điềm Bính, chạy được vài bước lại dừng lại hướng Tiểu Miêu Tử hỏi: “Vết thương trên tay của cậu là do bọn chúng đánh phải không?”
Tiểu Miêu ngẩn người vô thức gật đầu, cậu ta cũng không hiểu tại sao mình lại nhất nhất trả lời người kia như vậy nữa.
Nửa giờ trước, cậu ta và Tiểu Lang đang ở trong cửa tiệm của Điềm Bính nói chuyện, Tiểu Lang nói muốn ra ngoài hít thở không khí nên vừa nói xong liền đi ngay.
Tiểu Lang vừa đi không bao lâu, Tam Tử đem theo người xông vào quán, mấy món đồ lọt vào tầm mắt chúng, chúng liền ôm, lại nói nếu không đưa phí bảo vệ thì sẽ đốt luôn cửa tiệm.
Tiền, bọn hắn đương nhiên sẽ không đưa.
Khu phố đó là địa bàn của Bắc bang, Tam Tử lại là người của Đông bang, bọn chúng đến địa bàn Bắc bang thu phí bảo hộ không phải tự tìm ngược thì là cái gì? Tiểu Miêu Tử lập tức gọi điện thoại kêu anh em đến, hai bên bắt đầu ẩu đả, nhưng lại không địch được với bọn chúng, người Bắc bang bị bọn chúng đánh đến thảm, tay phải của cậu ta cũng bị gãy, cho nên cậu ta nhân cơ hội chạy ra tìm Tiểu Lang trở về cứu người.
Thất Tử chạy đến đầu khu phố cũ, từ xa đã nhìn thấy ngoài cửa hàng của Điềm Bính có một đám người đang đứng đi xem náo nhiệt.
Nhìn thấy cảnh này, cơn tức trong lòng Thất Tử lại càng lớn, mắng một tiếng “Đều con mẹ nó súc sinh.” Đá một tấm biển rơi trên đường, Thất Tử một thân sát khí phóng nhanh đến đó.
Đám người đến xem náo nhiệt bị khí thế hung dữ của Thất Tử làm hoảng sợ, tự động nhường đường.
Thất Tử cầm lấy mọt chiếc ống nước kim loại đã rỉ sét chạy vào cửa hàng của Điềm Bính, nhìn qua một lượt, một cửa hàng chỉnh tề tràn ngập hương vị đáng yêu của con gái bây giờ lại là một đống hỗn độn, năm, sáu người người đầy máu đã ngã xuống, mỗi gương mặt đó hắn đều nhớ rất rõ.
Hơn mười người tay cầm dao, gậy đánh bóng, côn sắt,… chỉ cần người đang nằm trên mặt đất đứng lên, bọn chúng sẽ lại đánh cho họ ngã xuống.
Nhìn thấy các anh em của mình bị bọn người đó bắt nạt, ngọn lửa của Thất Tử lại càng cháy bùng lên.
“Điềm Bính ở đâu?” Điềm Bính không ở đây, Tam tử cũng không có.
Hắn lập tức chạy lên cầu thang dẫn lên tầng hai xem.
Người của Tam Tử chạy đến ngay cản, hắn không thèm nói một câu dùng ống nước đánh bọn chúng.
Đến một người đánh một người, đến một đôi đánh một đôi, lại trở thành một kì cảnh, một thiếu niên nhỏ bé suy nhược đánh người đến đỏ mắt.
Mấy anh em ở Bắc bang lập tức gượng dậy, cầm vũ khí lên đối phó với người Đông bang, trong lòng thề phải đem nỗi nhục vừa rồi trả trở về gấp nhiều lần.
Tiểu Lang và Tiểu Miêu Tử vừa đuổi tới nơi, hai mặt nhìn nhau rồi hét lớn gia nhập trận chiến.
Thất Tử vừa mới xông lên cầu thang, chợt nghe thấy tiếng Điềm Bính chửi bậy từ trên tầng hai vọng xuống, tiếp sau đó là thanh âm thô lỗ đáng khinh của Tam Tử.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bật ra đập mạnh lên tường, cả người đàn ông và cô gái trong phòng đều giật mình sửng sốt một chút.
Điềm Bính kinh hỉ muốn kêu tên Thất Tử, nhưng lại bị bịt miệng không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể lộ ra gương mặt vui vẻ.
Đột nhiên có người xông tới phá chuyện tốt của mình, Tam Tử thật sự rất khó chịu, lại thấy kẻ đứng ở cửa là một tên gầy trơ xương, khinh thường hừ mũi, “roạt” một tiếng rút ra một con dao nhỏ.
Thất Tử nhìn con dao nhỏ kia, khinh thường phiết phiết miệng, ánh mắt lại phiêu đến cánh tay trái bị ngắn mất một ngón, cười nhạo một tiếng.
Tam Tử hận nhất chính là bị người cười nhạo tay trái của gã, gã dữ tợn nói: “Mày muốn chết.” Con dao liền phóng qua.
Thất Tử dễ dàng tránh được con dao đó, lập tức dùng ống nước phản công, hướng đầu Tam Tử hạ thủ, hai má Tam Tử thay đổi hình dạng, miệng phun ra một ngụm máu.
Tam Tử dùng sức chùi máu trên mặt, nhe răng nhếch miệng trừng Thất Tử, một phen túm lấy Điềm Bính kéo dậy, cầm dao kề ở cổ cô uy hϊếp Thất Tử.
“Bỏ cái ống nước kia xuống, nếu không tao cho con bé này đi đời.”
Trên gương mặt của Điềm Bính là một nụ cười, cô tin tưởng Thất Tử.
Ánh mắt Thất Tử đi từ gương mặt cô nhìn xuống trước ngực tán loạn của cô, nội y màu phấn hồng cùng với bộ ngực đầy đặn bị lộ ra bên ngoài, theo hô hấp của cô lên lên xuống xuống, làm cho đàn ông muốn chạm vào đó một phen.
Thất Tử cảm thấy có một luồng khí nóng đang dâng lên, lập tức dời tầm mắt lên gương mặt thô bỉ của Tam Tử.
So với gương mặt thô bỉ đó, hắn thích nhìn bộ dáng khi bị đánh thành đầu heo của gã hơn.
“Buông cô ấy ra.” Thất Tử ném ống nước xuống, giơ hay tay không lên.
Tam Tử đẩy Điềm Bính ra, nhổ một ngụm nước miếng.
Thất Tử bất chợt tung một cú đá vào hạ bộ Tam Tử làm gã không kịp trở tay, nhanh chóng nhặt ống nước lên, giơ chân đạp trên lưng gã, đem gã dẫm trên mặt đất, dùng ống nước đánh gãy một chân Tam Tử, sau đó tiếp tục bẻ ngoặc tay gã ra sau, cầm lên con dao rơi bên cạnh gã.
Thất Tử một tay chế trụ tay phải Tam Tử, lại nhìn Điềm Bính nói: “Xoay người sang chỗ khác.”
Từ trong ra ngoài cửa hàng, tất cả mọi người đểu nghe được tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vọng xuống từ lầu hai.
Mấy tên đàn em của Tam Tử nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của lão đại thì lập tức vứt vũ khí bỏ chạy, còn mấy tên không thoát được nằm trên mặt đất giả chết.
Tam Tử khó nhọc bước từng bước xuống cầu thang, dưới bàn tay gã đều là máu, mặt bị đánh sưng phù thành cái đầu heo.
Tam Tử hoảng sợ nhìn người đứng trong phòng, sợ đến tè cả ra quần, nghiêng ngả lảo đảo kéo một chân bị đánh gãy chạy trốn.
Thất Tử nhàn nhã đi từ trên tầng hai xuống, quét mắt nhìn một đống hỗn độn trên mặt đất, tay sờ sờ túi tiền trống trơn, lại nhìn về phía Tiểu Lang và Tiểu Miêu, “Tôi không đem tiền trên người, hai người nếu có thì giúp Điềm Bính một chút.” Nói xong, hắn nâng chân đi ra khỏi cửa tiệm.
Tiểu Lang kêu lên: “Anh cứ thế mà đi sao? Anh phải chịu trách nhiệm với bọn em chứ?”
Mấy người khác hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều biết người đang đứng trước mặt họ là ai.
Tất cả đi đến trước mặt Thất Tử, chỉnh tề đồng bộ quỳ trước mặt hắn.
“Đại ca, xin hãy ở lại.”
Thất Tử không kiên nhẫn nói: “Tránh ra.”
Tiểu Miêu gấp gáp: “Anh Thất Tử, anh có biết từ khi anh đi, các anh em sống như thế nào không? Sau khi Hắc Ngưu lên thay thế vị trí của anh, anh nhìn xem, trừ các anh em ở đây, còn một số anh em tốt nữa ở đâu? Lần này Hắc Ngưu rõ ràng biết Tam Tử đến phá rối, hắn cũng không gọi người đến đây hỗ trợ, hắn muốn bọn em chết hết mới vừa lòng.
Anh Thất Tử, anh đành lòng trơ mắt nhìn các anh em đi chịu chết hay sao?”
Thất Tử nắm chặt nắm tay, hắn không nghĩ rằng sau khi mình chết lại đem đến nhiều phiền toái cho anh em đến vậy.
Tiểu Lang nói tiếp: “Lần này anh đánh Tam Tử bị thương, Hùng tử nhất định sẽ không buông tha cho chúng em.”
Tiểu Lang nói rất đúng, lần này hắn đánh tên kia bị thương nặng như vậy, Hùng tử nhất định sẽ đến Bắc bang gây chuyện, Hắc Ngưu từ trước đến nay chỉ nghĩ đến việc dọn sạch thế lực của hắn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hộ này, càng đáng lo hơn là việc này còn liên quan đến cả Điềm Bính.
Hắn bây giờ phải là gì mới tốt? Chẳng lẽ phải thừa nhận mình chính là Thất Tử?
” Y Chức.”
Thất Tử xoay người nhìn Điềm Bính đã đổi bộ quần áo khác vừa mới xuống đấy, hắn nhíu mày: “Điềm Bính……”
Điềm Bính mỉm cười ngọt ngào: “Hãy đi làm việc mà cậu cho rằng là đúng đi.”
Hết chương 21.