Mạc Sinh và Lallot trao đổi ánh mắt một lát, quyết định để cho người ổn trọng nhất trong họ là Lallot mở miệng dò hỏi.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lallot coi như là đại ca trong mấy người. Phỉ Vô Thuật cà lơ phất phơ, Mạc Sinh vô tâm vô phế, Mạc Hoa đỏm dáng ngây thơ, còn có hộ vệ Ngô Khởi tính cách nóng nảy, mấy tên này không một ai đỡ lo, Lallot từ nhỏ đã thu dọn tàn cục cho họ, phong phạm đại ca cứ thế được rèn luyện ra. Khi người khác khen Lallot dịu dàng trầm ổn quý ông, mấy tên thích loạn này luôn ở sau lưng chế nhạo, là mẹ mới chính xác đó.
Chẳng qua Lallot quả thật bị rèn luyện ra một trái tim người mẹ kiên cường, lao tâm cho mấy kẻ không đỡ lo này đã thành thói quen, chuyển biến đột ngột của Phỉ Vô Thuật lúc này thật khiến hắn không thể không quan tâm. Một người mấy ngày trước còn không cho phép bọn họ nói xấu em trai, bây giờ cư nhiên nói mấy lời như cả đời không muốn nhìn bộ mặt đó nữa, nhìn sao cũng cảm thấy không bình thường.
Phỉ Vô Thuật nhìn gương mặt anh tuấn của Lallot lại lộ ra biểu cảm ấm áp “mẹ rất lo lắng cho con”, nhất thời không nhịn được bật cười, đấm sô pha mấy cái mới yên tĩnh được, xoa bụng đau vì cười, dưới ánh mắt chăm chú không thay đổi chút nào của Lallot, thỏa hiệp ngồi nghiêm chỉnh lại: “Được rồi, thật ra tôi nằm mơ.”
“?”
“Nghe tôi nói xong.” Phỉ Vô Thuật nhanh chóng nói, “Nói tóm lại, chính là giấc mơ về mười năm sau khi tôi nhận được thông báo trúng tuyển. Trong mười năm cụ thể thế nào tôi không muốn nói…” Vì quá bất lực, “Nhưng cuối cùng, tôi bị Phỉ Vô Tranh gϊếŧ. Một giây trước khi súng cướp cò, tôi vẫn không thể tin được nó là em trai tốt của mình.”
“Bị sự phản bội trong mơ kí©h thí©ɧ quá mức, ảnh hưởng đến hiện thực, thế là tâm lý không cách nào tiếp nhận?” Mạc Sinh như người không xương ngã trên sô pha, chậm rãi cân nhắc, “Không thể không nói, suy nghĩ của Vô Thuật cậu rất kỳ lạ, chỉ là nằm mơ mà thôi.”
Phỉ Vô Thuật không sửa lời hắn, đây không chỉ là nằm mơ. Y chỉ khoác tay ra vẻ không sao, “Hết cách, hiện tại nhìn thấy bộ mặt Phỉ Vô Tranh, liền nghĩ đến cảnh bị gϊếŧ trong mơ, bóng ma tâm lý quá lớn, tôi sợ không cẩn thận sẽ lỡ tay giải quyết nó, các cậu cũng biết, tôi thường xuyên không cẩn thận liền lỡ tay, tôi chả muốn sau đó lại hối hận đâu.”
Lúc nhỏ sơ sẩy lỡ tay, đẩy một đám tiểu công chúa diễu võ dương oai khinh thường con trai trong lớp mẫu giáo vào hố phân của biến dị thú, khiến ký ức thối hoắc như có giòi bò trong xương trở thành ác mộng tuổi thơ của mấy đại tiểu thư yêu kiều nhỏ bé. Điều này cũng dẫn đến Phỉ Vô Thuật bây giờ đã mười tám cũng vẫn chưa được cầm tay một tiểu thư, hung thủ bóp chết tuổi thơ thiếu nữ, là không có cô gái nào dám lại gần. Phỉ Vô Thuật rất ân hận về việc đó, dự định về sau khi tới tinh cầu thủ đô, sẽ dịu dàng với các thiếu nữ hơn.
Sau đó trưởng thành hơn, dưới sự dụ dỗ của Mạc Sinh bước vào sòng bạc ngầm, lỡ tay đào sạch tiền riêng của các tiểu thiếu gia Hải Lam tinh, từ đó hễ vào bất cứ chỗ giải trí nào, Phỉ Vô Thuật cũng tịch mịch tìm không được bạn chơi, nếu không phải có mấy anh em tốt Mạc Sinh Lallot ở đó hỗ trợ, thời thiếu niên của Phỉ Vô Thuật chỉ có thể cô đơn chiếc bóng.
Cái chuyện sơ sẩy lỡ tay này, Phỉ Vô Thuật đã có quá nhiều tiền lệ, hiện tại y nói thế, mấy người này lập tức cảnh giác.
Lallot nghiêm túc cảnh cáo: “Không thể xúc động.”
Mạc Hoa hưng phấn: “Vô Thuật ca dứt khoát giải quyết nó luôn đi!”
Mạc Sinh cười hì hì đề nghị: “Hoa Hoa bạo lực quá, tôi cảm thấy, Vô Thuật có thể lấy tấm hình bỏ vào máy thông tin làm chế độ bảo vệ màn hình, mỗi ngày đều nhìn, rèn luyện sức nhẫn nại ít đến đáng thương của Vô Thuật cậu.”
Mạc Hoa bĩu môi: “Nếu nói sức nhẫn nại, Ngô Khởi ca mới là người một chút cũng chả có nhỉ?”
Ánh mắt mọi người chuyển sang hộ vệ tóc đỏ vẫn không lên tiếng, đờ người phát hiện tên này hai tay ôm đầu gối, co thành cục đang ngủ trên sô pha.
Lallot không biết làm sao nhìn hộ vệ nhà mình, quả nhiên là tên không có kiên nhẫn, mới nói có mấy câu, đã không có tâm tình nghe tiếp?
Phỉ Vô Thuật duỗi lưng: “Ngô đại ca không giống các cậu, lòng hiếu kỳ mạnh lại nhiều chuyện vô cùng. Chuyện của Phỉ Vô Tranh tôi tự biết rõ, sẽ cố không xúc động hành sự, bây giờ có thể gọi đồ ăn chưa? Tôi từ sáng tới giờ còn chưa có ăn cái gì đâu. Lallot có thể gọi Ngô đại ca dậy rồi, ăn cơm không thể thiếu anh ấy được.”
Mạc Hoa liếc y một cái: “Hai kẻ ăn hàng các anh, chẳng tao nhã chút nào cả.”
Lallot mở ảnh chiếu thực đơn gọi món, Phỉ Vô Thuật đắc ý nhướng mi với Mạc Hoa: “Hoa Hoa em cứ từ từ mà tao nhã, đồ ăn ngon anh sẽ thu hết không khách sáo đâu.”
“o(>﹏<)o” Hoa Hoa đáng thương luôn bị cướp đi đồ ăn mình thích…
Ăn no uống đủ xong, Phỉ Vô Thuật duỗi tay chân dài trên sô pha, thỏa mãn liếʍ miệng: “Tay nghề đầu bếp lại tinh tiến rồi.”
Hộ vệ tóc đỏ Ngô Khởi cố kéo mí mắt rũ xuống, đáp lời: “Không sai.” Sau đó quả quyết nhắm mắt lại, ngủ tiếp.
Lallot dung túng nhìn hộ vệ nhà mình: “Nếu thích thì thường tới là được.”
“…” Ngô Khởi đã ngủ mất.
Mạc Sinh lười biếng trêu: “Thật không biết ai là hộ vệ của ai.”
Lallot cười cười, không phản bác.
“Đúng rồi, trò chơi Tân Đại Lục kia, các cậu thấy sao?” Phỉ Vô Thuật nhìn trần nhà hỏi, “Có đang chơi không?”
Mạc Sinh: “Trong tay tôi đúng là có một máy dẫn tinh thần của Tân Đại Lục, nhưng vẫn không thật sự hứng thú để chơi. Liên bang tuyên truyền thần thần bí bí, không có tư liệu bối cảnh không có video không có thiết lập trò chơi, hoàn toàn không hứng thủ nổi.”
Mạc Hoa phụ họa: “Hoàn toàn không có sức hấp dẫn!”
Lallot cười khổ: “Tôi thì đã chuẩn bị thử trò chơi liên bang cố sức tuyên truyền rồi, nhưng chỉ mới lấy được máy dẫn tinh thần đã bị A Khởi phá hỏng.”
“Tại sao?” Hoa Hoa hiếu kỳ.
Lallot bất đắc dĩ xoa cằm: “A Khởi nói cậu ấy là hộ vệ của tôi, tôi đi đâu cậu ấy phải đi đó. Tôi chơi trò chơi cậu ấy cũng phải chơi trò chơi.”
Mạc Sinh cảm thám: “Hiếm khi tiểu Ngô có giác ngộ trung thành như thế nha.”
Lallot lắc đầu: “Cậu ấy nói cậu ấy ghét nhất chơi trò chơi gì đó, cho nên tốt nhất là tôi cũng đừng chơi, như vậy cậu ấy cũng có thể không cần vào trò chơi. Sau đó, cậu ấy dứt khoát ném hỏng đồ trước mặt tôi.”
“…” Đây là tâm tình phức tạp của mọi người… không hổ là hộ vệ Ngô Khởi bạo lực nhất hung ác nhất ăn hϊếp chủ nhất trong lịch sử, cũng chỉ có Lallot chịu nổi hắn.
“Được rồi, tôi đã biết các cậu sẽ thế này mà!” Phỉ Vô Thuật híp mắt lại, cười gian như hồ ly, “Tuyên truyền của liên bang chẳng giúp được gì, nhưng nếu hiện tại tôi cho các cậu biết, sau khi vào trò chơi có thể học được vô số kỹ xảo giác đấu quý giá, bí pháp tu luyện tinh thần, động tác thao tác cơ giáp cấp S cũng có, các cậu đi không?”
Không đợi mấy người phản ứng, y tiếp tục quảng cáo: “Hơn nữa trong trò chơi, vẫn có thể tu luyện tinh thần lực, trong trò chơi nâng cao bao nhiêu tinh thần lực, ở hiện thực có thể nâng cao ở mức tương đồng. Tuy thể thuật không thể tu luyện, nhưng có thể luyện tập độ thuần thục của kỹ thuật giác đấu, hiệu quả cũng có thể phản ứng được trong hiện thực. Như vậy, các cậu đi không?”
Mạc Sinh sáng mắt trước tiên: “Vô Thuật, cái tên nhà cậu không đùa chứ?” Giá trị tình báo này không thể đo lường.
“Tự thân trải nghiệm.” Phỉ Vô Thuật liếc hắn một cái, “Thế nào, không tin anh em?”
… Được rồi, đây là tự thân y trải nghiệm kiếp trước __ được rồi, kiếp trước y cũng chỉ là nghe rồi thuật lại thôi, nhưng mấy cái này đều đã được toàn liên bang nghiệm chứng, hoàn toàn không sai!
Sắc mặt Lallot trở nên nghiêm túc: “Nếu thật là thế, giá trị trò chơi này là không thể hạn lượng!”
“Liên bang cư nhiên nỡ cài đặt tư liệu quý giá như vậy vào trò chơi, để người chơi đi tìm tòi học tập?” Mạc Sinh vẫn cảm thấy có chút khó tin, nhưng hắn tin Phỉ Vô Thuật sẽ không lấy chuyện này ra để lừa gạt họ.
“Được rồi, còn một điểm nữa, trò chơi này không phải do liên bang sáng tạo ra, là chủ não thiên đạo tự mình diễn hóa, liên bang chỉ phụ trách tuyên truyền.” Phỉ Vô Thuật không chịu trách nhiệm nói, “Đừng hỏi tôi tin tức tới từ đâu, cái này tôi thật không nói được. Có lẽ ngày nào đó tôi buông bỏ một vài chuyện rồi, sẽ cho các cậu biết tiền nhân hậu quả.”
Kiếp trước trải qua quá bất lực, y không có mặt mũi nói chân tướng cho các anh em nghe.
Ít nhất khi kẻ thù của y vẫn còn đang tiêu dao tự tại, y không muốn nói những chuyện đó ra.
“Vô Thuật ca lại giả vờ thần bí rồi.” Hoa Hoa nhướng mắt lên, khinh thường hừ một tiếng, gương mặt tinh xảo khả ái nhăn lại, “Ai hứng thú với mấy bí mật không thể gặp người của anh chứ!”
Mạc Sinh và Lallot đều mỉm cười, bọn họ đợi ngày Phỉ Vô Thuật có thể thẳng thắn nói rõ nguyên nhân y đột nhiên thay đổi, thẳng thắn chuyện hiện tại vẫn không thể nói. Mấy chuyện nhảm nhí như nằm mơ, lẽ nào thật sự muốn họ tin tưởng? Anh em là chuyện cả đời, họ đợi được lúc Phỉ Vô Thuật nghĩ thông.
Mắt Phỉ Vô Thuật lại bắt đầu đỏ lên, y cắn răng, ông đã trọng sinh một lần, sao lại càng lúc càng như mấy cô nhóc nũng nịu mít ướt chứ, đυ.ng chút đỏ mắt là sao!
Cố gắng giữ âm thanh vẫn bình tĩnh: “Tóm lại, trò chơi này vào càng sớm càng tốt! Tôi trở về sẽ tổng kết một chút kinh nghiệm nói rõ cho, tránh các cậu đi nhầm đường! Phải nhìn kỹ cho ông rồi mới được vào trò chơi!”
Mạc Sinh cong mắt, hứng thú tà ác chỉ ra: “Vô Thuật cậu khi tự xưng ông trước mặt chúng tôi, không phải xấu hổ thì là thẹn quá hóa giận, rốt cuộc là loại nào đây?”
Hai loại nhìn chung đều giống như được chưa!
Thiên tài tình báo chính là thích suy xét mấy chi tiết nhỏ đáng ghét này! Phỉ Vô Thuật đứng bật dậy, vặn người đi tới thang máy: “Ông… tôi trở về tổng kết trước đây, chuyện này càng nhanh càng tốt! Có gì lại liên hệ.” Ngay cả ý định chê cười Lallot thi vào cái chuyên ngành nữ tính như khoa làm vườn gì đó cũng quên luôn…
Gần như là hoảng loạn chẳng chọn đường chạy đi__ đây là kết luận của mấy người còn ngồi lại.
Lúc này Ngô Khởi cũng mở mắt ra, hắn mặt mày tuấn tú, tóc đỏ mắt đỏ, trên mặt trái từ cằm tới trán có một vết xẹo dài dữ tợn, làm tăng thêm mấy phần hung ác cuồng ngạo. Hắn nhìn chằm chằm hướng Phỉ Vô Thuật ly khai, một lát sau mới phun ra một câu: “Lallot, tiểu Vô Thuật bị người khi dễ, tìm ra là ai, tôi phải giải quyết cái gã đó.”
“…” Lallot Mạc Sinh và Hoa Hoa tập thể co giật khóe môi, Phỉ Vô Thuật sẽ bị người ta khi dễ sao? Sẽ sao sẽ sao? Ngược lại mới đúng đi!
Cho dù cảm thấy Phỉ Vô Thuật nhất định gặp phải ngăn trở gì, nhưng cũng không nhất định là bị khi dễ đúng chưa!
Ngô Khởi nhíu mày, dẫn đến vết sẹo dữ tợn trên mặt cũng vặn vẹo, hắn không biết nên biểu đạt cụ thể ra sao, nghĩ nửa ngày không kiên nhẫn phun ra một câu: “Vừa rồi cậu ấy khóc!”
“…” Mọi người tiếp tục trầm mặc, được rồi, họ thừa nhận, vừa rồi họ cũng bị âm thanh đột nhiên biến điệu của Phỉ Vô Thuật dọa sợ.
Nhìn nhau một cái, mọi người cùng cho rằng: Tình tiết rất nghiêm trọng!
Là ai, ai dám khi dễ Vô Thuật nhà họ? Tắm rửa sạch sẽ đợi hóa thành cát bụi vũ trụ đi! Nhất định có quan hệ với đứa em Phỉ Vô Tranh của y, trước cứ xuống tay từ đây là được.
… Nhưng không thể không nói, Phỉ Vô Thuật tự cho là che giấu được hai lần đỏ mắt, vẫn không thể che giấu được đôi mắt tuyết sáng của phụ thân đại nhân và các anh emcủa mình. Cuộc sống tương lai, cái đuôi nhỏ của Phỉ Vô Thuật đã bị túm chặt trong tay những ác ma này rồi…