Chương 144: Phụng thiên vũ trở mặt

Âm thanh đó nhàn nhã, không nhanh không chậm, nhưng lại khiến sau lưng Thẩm Lăng Vân cứng lại, cả người cứng ngắc tại chỗ… không phải nói, cùng khách nhân dùng ngọ thiện xong mới trở về sao?

“Ngươi… sao ngươi… lại về…”

Thẩm Lăng Vân khổ não nhíu mày, nhưng không dám quay đầu__ tồi tệ cực điểm, bị bắt tại trận rồi!

Âm thanh đó lại càng lúc càng gần, mang theo trêu chọc nồng đậm__ “Ta không về, sao có thể thấy được tiểu miêu tinh nghịch phá phách trong này chứ…”

Thắt lưng thon nhỏ, bị nam nhân ôm từ phía sau, cánh tay chắc nịch hữu lực… so với ngày thường còn mạnh hơn!

“Ta… ta chỉ là, tỉnh dậy không tìm thấy ngươi, tới tìm ngươi mà thôi… ta…”

Đối diện với bí mật và hắc động của cánh cửa sắt trước mắt, Thẩm Lăng Vân nói dối cũng chẳng còn tác dụng, y quả nhiên không phải là một người nằm vùng hợp cách!

“Lăng Vân… ta rất thất vọng, ta cho rằng ngươi cuối cùng nguyện ý gả cho ta… đây mới là mục đích chân chính của ngươi sao? Ngươi quả nhiên đã hoài nghi ta, là vì hộ quốc đại tướng quân sao? Ngươi rốt cuộc còn biết cái gì nữa?”

Ngôn từ bên tai, lộ ra thất vọng cực lớn, đáy mắt Phụng Thiên Vũ vụt qua chút thương tâm_ người hắn thích nhất, người hắn vẫn khát cầu, từ đầu tới cuối lại vì mục đích này mà giả vờ gả cho hắn, hiếm khi hắn vui vẻ như mấy ngày nay… giống như bạch si!

Việc tới nước này, nếu còn tiếp tục, chỉ có thể mở cánh cửa đó cho Lăng Vân xem, vậy thì cái gì cũng không thể che giấu nữa, nếu thế không bằng nói thẳng cho xong!

Thẩm Lăng Vân trầm mặc một chút, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, kiếp trước, ngày đầu tiên khi làm nằm vùng, tiền bối từng nói cho y một chuyện quan trọng nhất của nằm vùng__ một khi bị bại lộ, cũng phải hạ thấp tổn hại cho đồng bọn xuống thấp nhất!

Hiện tại, không chỉ là Phi Dương, Nhiên Thiên, Lạc Dực, Minh Liệt… Phụng Thiên Lam, Ngạo Thiên Di còn có hoàng thượng… đều là đồng bọn của y, nghe ý của Phụng Thiên Vũ, hắn không biết mình biết chuyện thái hậu trúng độc, chỉ là vì hộ quốc đại tướng quân xảy ra chuyện, nam nhân tính tình đa nghi này hoài nghi cái chết của hộ quốc đại tướng quân làm không ‘sạch’, để lại dấu vết.

“Khi ở Hoắc gia trang, ta nghe trộm được tri huyện đó nói chuyện với Lưu tham tướng… trên hộ quốc đại tướng quân còn có một ‘chủ nhân’, ta nghĩ, người có thể khống chế hộ quốc đại tướng quân, khắp triều văn võ không có vài người, lúc đó ta đã hoài nghi ngươi rồi, nhưng ta không có chứng cớ. Ngày đó Nhiên Thiên trở về nói, khi hắn đi lấy hành lý nghe nói ngươi thỉnh cầu hoàng thượng nạp phi, hoàng thượng đã đồng ý, ta liền biết, chỉ có cách này, vạch trần mặt thật của ngươi, mới có thể ngăn cản hôn lễ này__”

Đào Nguyên trấn, người mặt nạ, độc chung của hoàng thái hậu… không nhắc một chữ, tất cả mọi chuyện đều gom lên người, kết quả thì Thẩm Lăng Vân đã nghĩ sẵn rồi… mình sẽ bị nam nhân này diệt khẩu!

Nhưng, chỉ có bịt lại tất cả đầu mối của họ, mới có cơ hội gỡ lại, nếu không Phụng Thiên Vũ mà hủy hết chứng cớ thì… lúc này, Thẩm Lăng Vân muốn khóc, ‘hy sinh’ không hề tráng liệt như trong tưởng tượng của y, mỗi người đều sẽ tham sống sợ chết!

Đặc biệt là lúc này, trong đầu đều là hình ảnh của Triển Phi Dương, dịu dàng cười với y, thân thiết giúp y lo nghĩ mọi chuyện, quan tâm không ngừng nói ‘tôi yêu cậu’, từng lần ôm ấp nóng bỏng trên giường… bọn họ có nhà của mình, có gia đình của mình, rõ ràng cuộc sống tốt đẹp mới bắt đầu, y vốn còn nghĩ chỉ cần hoàn thành chuyện lần này, thì sẽ nghỉ phép, cho dù y không còn làm danh bộ cũng được, chỉ cần ở cùng người đó, đi đâu cũng cảm thấy hạnh phúc…

Nhưng, hiện tại… bị diệt khẩu ở đây, cái gì cũng không còn nữa, Phi Dương nhất định sẽ thương tâm, nhất định sẽ tức giận y không nghe lời, nhất định tới… nghĩ tới vẻ mặt bi thương của nam nhân, tim, đột nhiên giống như bị vặn, đau đớn khó thở.

Không được, y không thể vì đối phương mạnh mà nhận mệnh như thế, ít nhất phải liều chết một phen!

Thẩm Lăng Vân đột nhiên dùng lực, giãy khỏi trói buộc của đối phương, không có kiếm, Thẩm Lăng Vân cũng không ham chiến, nếu Phụng Thiên Vũ đứng ở cửa… chỉ cần y có thể phá cửa sổ ra là được!

Phụng Thiên Vũ nhìn y, vẫn cười như cũ, nụ cười nhàn nhạt… nhưng không thể che giấu được bi thương trong đó.

Thẩm Lăng Vân đột ngột bạo phát, nhìn như tay không vung quyền tấn công qua, chưởng pháp y cũng biết, nam nhân thấy chiêu đối chiêu, nhưng nắm đấm lướt qua mặt hắn, chưởng phong chưa tan, Thẩm Lăng Vân đã đột ngột lao ra sau lưng hắn!

Nhưng, chuyện tiếp theo, lại không giống trong tưởng tượng của y… rất lâu sau lưng chỉ truyền tới một tiếng thở dài, tràn đầy đau lòng, tiếng thở dài lại cách mình gần như thế, thân thể Thẩm Lăng Vân đột nhiên cứng lại tại chỗ, đương nhiên không phải do kinh sợ vì tốc độ của đối phương, mà là__

“Thắng làm vua thua làm giặc, muốn gϊếŧ muốn xẻo, cứ tùy ý đi!”

Thẩm Lăng Vân bị điểm huyệt đạo từ sau lưng… dù biết chuyện cũng không thể tưởng tượng được tốc độ của nam nhân lại nhanh tới mức đó, rõ ràng y có khinh công nhất lưu, rõ ràng y đã hành động đột ngột bất ngờ, còn mượn lực giả vờ tấn công… nhưng Phụng Thiên Vũ, quả thật nhanh như ma quỷ!

“Ngươi là vương phi của ta, sao ta nỡ gϊếŧ ngươi…”

Thân thể bị ôm ngang lên… gương mặt như cười như không đó, khiến y nhớ tới chuyện từng xảy ra kiếp trước kia sắp chết cùng Phi Dương…

“Ngươi muốn làm gì? Thả ta ra!”

Cuối cùng, Thẩm Lăng Vân không nhàn định nữa! Tên này chắc sẽ không phải cũng muốn… đừng bức y, bức cùng đường thì dù sao cũng chỉ có con đường chết, y thà cắn lưỡi tự sát cũng không để tên khốn này…

Hiện tại y có người yêu, trừ tôn nghiêm của bản thân ra, y cũng không muốn để Phi Dương phải…

Nhưng Phụng Thiên Vũ tựa hồ không muốn lập tức làm gì, vẫn nhàn nhạt thở dài, nhưng lời nói kinh người_ “Lăng Vân, ngươi không phải muốn biết bí mật của ta sao? Vậy ta cho ngươi xem, trong động phòng của chúng ta___”

Nam nhân này lại thản nhiên ôm y đi tới trước cánh cửa sắt đó, dùng chân nhẹ đẩy, cửa mở, đồ bên trong lại lóa tới mức Thẩm Lăng Vân mở mắt không được!

Một không gian không lớn, bên trong có thể nhìn rõ mọi thứ__

Long ỷ và thư án giống hệt như ngự thư phòng. Trên long y còn bày chỉnh tề một bộ long bào làm tinh mỹ, trên thư án bày vương miện y hệt kiểu Phụng Thiên Lạc đội… chỗ khác duy nhất, trên bàn bày đệm nhỏ màu vàng, nhìn độ lớn… chắc là để đặt ngọc tỷ, nhưng ở trên trống không!

“Ngươi quả thật muốn mưu phản?”

Dự liệu được chuyện này rồi, nhưng tận mắt thấy là chuyện khác, Thẩm Lăng Vân thấy rét lạnh, trợn to mắt tức giận nhìn gương mặt phía trên.

“Như ngươi thấy… ngươi không phải muốn thấy cái này sao?”

Phụng Thiên Vũ cúi đầu, đôi môi hơi lạnh nhẹ ma sát lên mặt mỹ nhân, rõ ràng là động tác hết sức thân mật, nhưng lại khiến Thẩm Lăng Vân thấy rét lạnh__ “Tại sao? Ngươi đã là tam vương gia dưới một người trên vạn người, ngươi muốn gì có đó… cái ghế này đối với ngươi quan trọng như thế sao? Ngươi thấy những lão bách tính ở Hoắc gia trang, vì dã tâm của ngươi, phải thảm thế nào chưa? Là vương thất, các ngươi không phải nên cho lão bách tính hạnh phúc sao? Người máu lạnh như ngươi? Dựa vào cái gì ngồi lên vị trí này!”

Thẩm Lăng Vân nói lời tâm phế, nhưng chỉ đổi lấy một trận tự cười nhạo mà thôi__ “Muốn gì có đó? Ha ha, Lăng Vân, ta muốn ngươi, ngươi tự nguyện cho ta sao? Ngươi nha… phiền não của hoàng gia ngươi không hiểu! Ta và Phụng Thiên Lạc chỉ kém nhau một năm, hắn chỉ vì ra đời sớm hơn ta một năm thì có thể từ nhỏ được xem như hoàng thượng tương lai, tận tâm giáo dục, được phụ ái và mẫu ái, có tuổi thơ hạnh phúc… vì hắn sinh sớm một năm, cho dù hắn không có bản lĩnh gì, ngồi trên hoàng vị cũng không có ai nói gì! Nhưng ta thì sao, ta chỉ sinh muộn một năm thôi, đây không phải là cái sai của ta, Phụng Thiên Lam có thể ở lại đô thành, được sủng ái thành một tên ngốc, là vì nó vốn đã ngốc, lại thêm nó và Phụng Thiên Lạc tuổi tác cách nhau rất lớn, không thể tạo nên uy hϊếp gì! Nhưng ta thì khác… là con của hoàng hậu, có tư cách cạnh tranh hoàng vị chỉ có ba chúng ta, chính vì ta từ nhỏ đã ưu tú hơn hắn, nhưng không phải trưởng tử, vì tránh xảy ra tranh đoạt hoàng vị, huynh đệ tương tàn, mà bọn họ mới ném ta ra khỏi cung từ nhỏ, nói gì mà phương pháp nuôi dưỡng khác nhau, để ta được tiếp nhận trải nghiệm giang hồ, nói trắng ra chính là sợ ta ở lại trong cung sẽ tập kết bè phái, gây bất lợi với hoàng thượng, cho tới khi hoàng vị của hắn vững chắc rồi, ta mới có thể trở về…. khi ta vừa về, ngay cả mẫu thân có hình dạng ra sao cũng quên! Phụ ái mẫu ái…. Đối với ta mà nói căn bản chỉ là thứ hư không! Ta chỉ biết, một lần ngẫu nhiên sau khi về, ta đến Phụng Túc sơn trang để truyền đạt thánh chỉ, thấy ngươi một thân bạch y, luyện kiếm ở đó… xuất thủy phù dung, thuần bạch vô tà, vừa nhìn ta đã thích, trừ ngươi, trên thế giới này ta không có tình cảm gì đáng nói nữa, chỉ có một thứ khiến ta thấy tin tưởng, chính là quyền lực, ta muốn quyền lực chí cao vô thượng, khiến những kẻ đã uốn nắn ta biết, bất luận bọn họ uốn nắn thế nào, cường thì chính là cường giả! Hừ, ta mới bất kể trong quá trình này sẽ hy sinh ai, hy sinh bao nhiêu người, trừ ngươi… huyết tẩy thiên hạ ta cũng không để ý!”

Thẩm Lăng Vân lặng lẽ nhìn hắn càng lúc càng ‘diễn thuyết’ kí©ɧ ŧìиɧ, ánh mắt càng lúc càng lạnh__

“Ngươi sai rồi, ngươi trước giờ không phải là cường giả! Cường giả chân chính, sẽ không phải cường ngạnh vung nắm đấm, thủ đoạn, mà là người kiên cường dù đối diện với vận mệnh nào cũng vẫn bảo trì trái tim bình thường! Trên đời này trước nay không có công bằng tuyệt đối, ngươi nói ngươi chịu ủy khuất, vậy ngươi có từng nghĩ qua vì ngươi hành động như thế mà bao nhiêu người phải lưu lạc không? Ngươi có từng nghĩ tới những lão bách tính ngay cả no ấm cũng khó giải quyết không? Nếu bọn họ ai ai cũng như ngươi, cho rằng dựa vào cái gì ngươi lại ở đây cẩm y ngọc thực, còn lớn tiếng nói không công bằng, bọn họ thì phải bán con bán cái, nhịn đói nhịn khát… vậy bọn họ ai ai cũng đều nên tạo phản rồi! Trước giờ không có ai uốn nắn vận mệnh của ngươi, là ngươi tự uốn éo trái tim mình… ngươi chỉ là một kẻ đáng thương chỉ có quyền lực mới khiến ngươi tìm được cảm giác an toàn!”

Trong bất tri bất giác, y cảm thấy mình tựa hồ không còn sợ hãi như trước nữa… vì kẻ trước mắt chỉ là một kẻ đáng thương.

Mà kẻ đáng thương tất có chỗ đáng hận!

Chỉ đáng tiếc, Thẩm Lăng Vân quên mình vẫn còn bị khống chế…

“Ưm ưm… ư…”

Đối diện với nam nhân đột nhiên hung ác hôn lên, y trừ mặc cho bày bố, thì không thể làm gì!

“Bảo bối, nếu ngươi đã nói dối trước, thì đừng trách ta không giữ lời hứa… nói ta yếu đuối phải không? Vậy hiện tại ta sẽ cho ngươi được mở mắt một chút nam nhân của mình rốt cuộc có yếu đuối hay không__”