Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chi Nuông Chiều Quân Hậu

Chương 40: Chương 40.1: Xử Trí Huyện Lệnh Thanh Sơn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Huyện Lệnh Thanh Sơn tên là Âu Hướng Tùng, là môn sinh của Việt Hoa Thanh, khi tiên đế vẫn còn, Việt Hoa Thanh đã tiến cử người này, lúc đó nàng ta đã được đã cho lên làm cái chức Huyện Lệnh Thanh Sơn, Âu Hướng Tùng vốn dĩ cũng chính là người của Thanh Sơn huyện, sau khi lên làm Huyện Lệnh thì cũng không có bất cứ thành tựu gì, mà người dẫn đầu trong đám người đó lại là muội muội của thị quân mà Âu Hướng Tùng sủng ái nhất, tên Lữ lăng.

Người này ỷ vào thế lực của Âu Hướng Tùng, tại

Thanh Sơn huyện tiếp tay cho giặc, cường đoạt dân làng, thậm chí còn nháo đến mức mất đi mạng người, nhưng bởi vì Âu Hướng Tùng là huyện lệnh, các bá tánh không có chỗ giải oan, đây lại càng cổ vũ thêm khí thế cho Lữ Lăng, khiến nàng ta càng ngày càng trở nên kiêu ngạo.

Diệp Kỷ Đường nhìn tin tức Hàn Xu điều tra mang đến, đem quyển sổ ném thật mạnh lên bàn, hừ lạnh "Chỉ sợ Thanh Sơn huyện này cũng chính là nơi Việt Hoa Thanh gom tiền đi."

Hàn Xu nói "Hoàng Thượng, ngài có tính toán gì không?"

"Trẫm muốn nhìn xem, sau khi chặt đứt con đường tài lộ của Việt Hoa Thanh, nàng ta sẽ như thế nào."

Đêm muộn, bên trong dịch quán mọi người hầu như đã ngủ say, chỉ có Âu Hướng Tùng là đang tức giận mang theo nha dịch xông vào bên trong dịch quán, nha dịch phía sau nàng ta tiến lên phá cửa, tạo ra âm thanh vô cùng lớn, rất nhanh đã làm kinh động đến tổng quản của dịch quán.

Đoạn Huệ khoác tạm y phục rồi vội vàng từ trong phòng chạy ra, vừa vặn đúng lúc Âu Hướng Tùng phá được của đi vào bên trong, nàng vội vàng chắp tay hành lễ "Hạ quan gặp qua Huyện lệnh, không biết đã muộn như vậy mà Huyện lệnh đích thân đến đây là có việc gì?"

Đoạn huệ vừa nói, còn cẩn thận dè dặt đưa mắt nhìn lên trên lầu, sợ rằng động tĩnh này đã đánh thức vị kia.

Chỉ là giờ này đã là đêm muộn, những cây đuốc xung quanh cũng không thể thấy được biểu tình lo sợ trên khuôn mặt nàng.

Âu Hướng Tùng lạnh lùng nói "Gần đây có ai là người từ nơi khác đến dịch quán dừng chân không?"

"Không, không có."

"Không có?" Âu Hướng Tùng đưa ánh mắt vô cùng độc đoán nhìn Đoạn Huệ "Đoạn huệ, ngươi cũng biết nếu lừa gạt bổn Huyện Lệnh là tội lớn cỡ nào!"

Đoạn huệ vội vàng nói "Hạ quan không dám, đại nhân, bên trong dịch quán thật sự không có ai khả nghi cả."

"Người đâu, mau đi lục soát cho bổn Huyện Lệnh! Bổn Huyện Lệnh muốn nhìn xem là nhân vật nào mà lại dám tàn sát người vô tội dưới mắt của Bổn Huyện Lệnh, còn to gan lớn mật đem thi thể đặt ở ngoài phủ của ta, nhanh lục soát!"

"Vâng!"

Nha dịch nối đuôi nhau mà đi, tức khắc bên trong dịch quán đèn đuốc sáng trưng, tiếng bước chân ồn ào đánh vỡ sự an tĩnh ban đêm, Âu Hướng Tùng ngồi xuống ghế do thủ hạ mang đến, nàng nhìn Đoạn Huệ đang đứng trước mắt, nhớ đến cảnh thị quân trong phủ đang khóc lóc đau khổ, nàng liền hận không thể nhanh chóng bắt được hung thủ rồi tra tấn, nhanh dỗ dành tiểu mỹ nhân vui vẻ trở lại.

"Huyện lệnh đại nhân, không được, không được a!"

Đoạn huệ muốn ngăn trở, nhưng nàng bất quá cũng chỉ có một mình, không những không ngăn cản được mà còn bị Âu Hướng Tùng cho người giữ chặt lấy, mắt thấy những người đó sắp đi lên lầu hai, Đoạn Huệ gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, đây chính là đang đòi mạng của nàng mà.

"Đi lên nhìn xem."

Nha dịch phía dưới đang từ từ tiến lên lầu hai, nhưng chỉ mới đi được hai bước thì lập tức lui xuống, các nàng cảnh giác nắm chặt thanh đao trong tay, trong đó có một người nói "Ngươi là người phương nào!"

"Gan chó của các ngươi cũng thật là lớn, cũng dám tự tiện xông vào bên trong dịch quán."

Âu Hướng Tùng nghe được giọng nói kia thì lập tức từ trên ghế đứng lên, nàng nhìn về phía Đoạn Huệ "Không ngờ rằng ngươi quả thật là đang giấu giếm tội phạm, người đâu, nhanh chóng bắt nàng ta lại!"

"Trẫm muốn xem nhìn ai dám!"

Diệp Kỷ Đường từ trên lầu chậm rãi đi xuống, Ảnh Nhất cầm trong tay trường kiếm đi theo nàng ở phía sau, nàng đứng trên bậc thang nhìn xuống Âu Hướng Tùng "Âu Huyện Lệnh thật là phô trương."

"Hoàng Thượng!"

Âu Hướng Tùng không nghĩ rằng kẻ đó lại chính là Hoàng Thượng, trước đó không phải nàng không nghe qua Hoàng Thượng đang cải trang vi hành, nhưng không nghĩ rằng nàng lại đến nhanh như vậy, sắc mặt Âu Hướng Tùng tức khắc xám như tro tàn, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, Đoạn Huệ bên cạnh cũng bị đè quỳ xuống.

Âu Hướng Tùng tuy chưa bao giờ nhìn qua dung mạo của Diệp Kỷ Đường, nhưng nàng đã từng được nhìn qua bức tranh, nói như thế thì Lữ Lăng kia tất nhiên là đã bị Hoàng Thượng gi.ết chết, lúc này Âu Hướng Tùng đã không còn bộ dạng hùng hổ như vừa rồi nữa, trong lòng chỉ hận không thể đem cái tai hoạ trong phủ kia của nàng giế.t chết, nếu không phải hắn ở trước mặt nàng khóc lóc sướt mướt, nàng cũng sẽ không xúc động dẫn người tới vây quanh dịch quán, đúng là cái tên tiện nhân!

"Hoàng Thượng thứ tội, thần không biết thánh giá đến Thanh Sơn huyện, vừa rồi bất quá thần chỉ là đang tra đào phạm, vô ý mạo phạm thánh giá, xin Hoàng Thượng tha cho thần!"

Âu Hướng Tùng cả người run run, vừa nói vừa nơm nớp lo sợ, từng giọt mồ hôi đang không ngừng từ trên mặt nhỏ giọt xuống.

Diệp Kỷ Đường đi đến trước mặt Âu Hướng Tùng, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế khi nảy nàng ta ngồi, Âu Hướng Tùng quỳ trên mặt đất không dám nhún nhích dù chỉ một chút.

"Trẫm không ngờ rằng Âu huyện lệnh lại cần cù như vậy, nửa đêm mà vẫn đích thân đi tìm gϊếŧ đào phạm, bằng không để trẫm tìm tiếp ngươi có được không?"

"Bất quá chỉ là một đào phạm trốn thoát từ đại lao ra, không cần kinh động đến Hoàng Thượng."

"Hửm? Phải không?"

Không khí xung quang lạnh đến mức tận cùng, ánh mắt Diệp Kỷ Đường vẫn luôn đặt trên người Âu Hướng Tùng, môi mỏng nhẹ mấp mấy, nàng tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay không nhanh không chậm gõ lên tay vịnh, "Âu Hướng Tùng, ngươi lạm dụng chức quyền, mặc cho Lữ lăng cường đoạt dân lành, xảy ra cả án mạng, thậm chí còn giam tổng quán dịch quán, ngươi đáng tội gì."

"Hoàng, Hoàng Thượng thần oan uổng a Hoàng Thượng." Âu Hướng Tùng càng ngày càng trở nên luống cuống, nàng muốn bò lại gần Diệp Kỷ Đường van xin nhưng lại bị Ảnh Nhất phía sau đè lại, khiến nàng không động đậy được dù chỉ một chút, nàng chỉ có thể quỳ gối tại chỗ khóc lóc kêu rên, không còn chút gì gọi là uy phong như vừa nảy.

"Oan uổng? Lữ lăng đối với trẫm ăn nói lỗ mãng, còn nói rằng dù cho huyện lệnh có ở đây cũng không ngăn cản được nàng, chẳng lẽ Lữ Lăng kia còn có quyền thế hơn cả Âu huyện lệnh ngươi hay sao??"

Âu Hướng Tùng quả thực là không thể nói nên lời, trước đó nàng đã cảnh cáo Lữ Lăng an phận một chút, nhưng ngoài miệng thì nàng ta đáp ứng, sau lưng thì lại ra ngoài tác loạn, còn đem cả chú ý đánh lên người của tên sát thần Diệp Kỷ Đường này, quả thực là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.

Một cảnh vệ từ bên ngoài tiến vào, trong tay nàng cầm theo một quyển sổ sách dày cọm đi đến bên cạnh Diệp Kỷ Đường, sau đó cung kính dâng quyển sổ lên "Hoàng Thượng, đây là thứ thuộc hạ điều tra được từ trong thư phòng của huyện lệnh."

Âu Hướng Tùng nghe xong chỉ cảm thấy sống lưng không ngừng ớn lạnh, không phải nàng đã đem tất cả giấu kĩ sao, vì sao lại bị tìm ra được.

Diệp Kỷ Đường duỗi tay tiếp nhận sổ sách, sau đó cũng chỉ nhìn thoáng qua, bên trong sổ sách mỗi trang đều có ghi chép lại đầy đủ tất cả số bạc thu được và chi ra, thập phần kỹ càng tỉ mỉ, trong đó còn có số bạc rất lớn không rõ nguồn góc được chi ra mỗi tháng.

"Chẳng lẽ Âu huyện lệnh muốn làm quan tại hoàng cung không thành, nên mỗi tháng đều chi bạc để nuôi tư binh, ý đồ mưu phản?"

Lời vừa nói ra, cảnh vệ xung quanh lập tức rút kiếm hướng về phía Âu Hướng Tùng đang quỳ trên mặt đất.

Âu Hướng Tùng vội vàng nói "Hoàng, Hoàng Thượng những thứ này hết thảy đều là do thủ phụ phân phó, tất cả số bạc đó đều vào túi của thủ phụ, Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng xem xét rõ a, thần cho dù có mười cái đầu cũng không dám nuôi tư binh, càng không dám có ý đồ mưu phản, Hoàng Thượng, tất cả đều là do thủ phụ phân phó, thần không dám cãi lời nàng ta."

"Đem nàng áp giải xuống, mang về kinh thành để thừa tướng nghiêm tra việc này, không được để lộ bất luận cái gì ra ngoài."

"Vâng"

Vì xử lý chuyện của Âu Hướng Tùng, Diệp Kỷ Đường đã ở lại Thanh Sơn huyện lâu hơn hai ngày, trước khi đi nàng đã cho Hàn Xu ở lại chờ Kha Uyển bên kia phái người đến tiếp nhận Thanh Sơn huyện.

Từ sau khi biết tin từ Diệp Kỷ Đường, biết Lục Yến Tu đang trên đường đến Hán Hà, Lạc An An cả ngày đều bấm đầu ngón tay tính toán thời gian, thường thường còn đi theo hỏi Tiêu Khương xem bọn họ đã sắp đến hay chưa.

So với mọi hôm thì hôm nay trời đặc biệt nóng, Lạc An An vô lực ngồi trên xích đu do Tiêu Khương làm cho hắn, hắn nghiêng đầu nhìn Tiêu Khương đang luyện kiếm bên cạnh "Nàng nói xem Hoàng Thượng cùng Yến Tu khi nào mới tới, đến hôm nay đã trôi qua rất nhiều ngày."

Tiêu Khương chậm rãi thu hồi kiếm, nàng đem kiếm đặt lên mặt bàn, sau đó đi đến trước mặt Lạc An An, ý đồ thập phần rõ ràng, Lạc An An cong eo kề sát vào người nàng hít hít, sau đó ghét bỏ nói "Thật là thối."

Dù ngoài miệng nói như vậy nhưng hắn vẫn lấy ra một cái khăn cẩn thận lau đi mồ hôi trên trán nàng, vừa mới chuẩn bị thu tay lại thì bị Tiêu Khương nắm chặt lấy "Ghét bỏ sao? Nhưng rất tiếc hai ngày nữa chàng phải gả cho ta rồi."

"Chẳng lẽ nàng không biết vẫn còn một cách nữa chính là đào hôn sao."

Tiêu Khương nghe hắn nói xong thì có chút luống cuống, sau đó đột nhiên duỗi tay trực tiếp vác Lạc An An lên vai rồi nhanh chóng hướng đến phòng ngủ mà đi.

"Tiêu Khương, nàng đang làm gì vậy, mau thả ta xuống! Ta chóng mặt quá, mau thả ta xuống!"

Vốn dĩ Lạc gia chủ đang muốn tới tìm hai người bọn họ bàn chuyện, kết quả khi mới đi đến hậu viện liền thấy một màn như vậy, tức khắc trên mặt nàng lộ ra nụ cười, chân vươn đi cũng thu trở về, nàng cùng tổng quản đi theo bên cạnh liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cả hai đều ăn ý xoay người rời đi, tổng quản nói "Gia chủ, hai ngày qua có không ít người đến tặng lễ vật, không bằng gia chủ đi kiểm kê một chút đi."

"Ừm, được, vừa vặn hiện tại cũng không chuyện gì khác để làm, đi thôi."

Sau khi trời đất quay cuồng một trận, Lạc An An bị Tiêu Khương trực tiếp ném lên giường, sau đó Tiêu Khương cũng áp người lên, một tay chống đỡ bên tai hắn, một cái tay khác nắm chặt lấy cằm hắn, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, còn Lạc An An thì đang vô cùng tức giận, giơ tay đánh vài cái lên người Tiêu Khương "Tiêu Khương, nàng có phải là đang muốn tạo phản đúng không!"

"Chàng vậy mà dám nói với ta là muốn đào hôn hả?"
« Chương TrướcChương Tiếp »