Xe ngựa đang lao vυ"t đi, sắp đến cổng thành thì đột nhiên giảm tốc độ, Hách Như Nguyệt lo lắng đến mức vén rèm lên hỏi: "Sao vậy?"
Mã phu nói rằng mình không biết, một tên thị vệ từ trong đám người phía trước chen ra, đáp: "Nghe nói thánh giá sắp về thành. Cổng thành tạm thời đóng lại, không thể ra ngoài."
Thánh giá trở về thành, A Mã của nàng không hề hay biết, thậm chí còn tự cho mình nghỉ phép. Hách Như Nguyệt càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, càng ngày càng bất an: "Thánh giá tới đâu rồi?"
Lần này rời thành, cũng chính là muốn tìm thánh giá, cầu xin Hoàng đế đưa nàng vào cung. Trọng điểm không phải là việc ra khỏi thành mà là hoàng đế. Kết quả là nàng vẫn đến muộn, thị vệ trả lời: "Thánh giá sớm đã vào trong thành. Hiện tại, tất cả những người đi ngang qua đều là quan chức và thị vệ đi cùng để duyệt binh."
A Mã nói rằng duyệt binh phải mất nửa ngày, nhưng Hoàng đế nửa đường trở về, ngay cả thị vệ cũng không cần, trong cung nhất định có biến lớn.
Vào năm Khang Hy thứ mười ba, chỉ có hai sự kiện lớn xảy ra, một là cuộc nổi loạn của Bình Tây Vương Ngô Tam Quế, hai là sự ra đời của Thái tử Dận Nhưng và cái chết của Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu.
Bây giờ Ngô Tam Quế đã nổi loạn, điều duy nhất còn lại chính là.. Hách Như Nguyệt bám chặt vào rèm xe để tránh bị choáng ngợp bởi cảm giác số mệnh bất lực, cảm giác này quá quen thuộc.
(Trong đoạn nghĩ về đoạn thời gian ở thời hiện đại, đáng nhẽ phải chuyển ngôi về "cô", nhưng để thống nhất cách xưng hô nên mình vẫn để là "nàng")
Năm đó, nàng vừa làm lễ thành niên rồi bay sang Mỹ, kéo chiếc vali trên tay bước vào trường Cao đẳng Âm nhạc Berklee.
Sau đó nàng nhận được điện thoại của tiểu cô, nói rằng bố mẹ, đại ca và chị dâu đều bị tai nạn ô tô và đã qua đời, ngay cả đứa bé trong bụng chị dâu cũng không cứu được.
Khi đó, tay chân nàng rất lạnh, tim đập loạn xạ không thể kiểm soát, trước mắt tối sầm, tưởng chừng như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Nhưng nàng lại không thế.
Chỉ dựa vào sự chống đỡ của chiếc vali, nàng cố gắng gượng qua nỗi đau và sự tuyệt vọng ập tới. Trong đầu nàng lặp đi lặp lại những lời tiểu cô vừa nói, cực kì mẫn cảm với sự điềm tĩnh trong giọng điệu của tiểu cô khi đó, không có một tia đau thương nào, ngược lại cảm giác giống như nhẹ nhõm hơn.
Sau đó nàng gọi vào số điện thoại của chú hai và chú ba. Chú hai cúp máy, chú ba vẫn đi nghỉ như không có chuyện gì.
Bà nội mất sớm, người đau buồn nhất trong gia đình chính là ông nội.
Bởi vì đại ca của nàng là người thừa kế tập đoàn mà ông nội sớm đã quyết định, còn chị dâu là người vợ được ông nội lựa chọn kỹ lưỡng, đồng thời cũng là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn lớn khác. Đứa bé đang mang trong bụng không chỉ đơn thuần là một đứa bé, mà còn là cầu nối liên kết giữa hai tập đoàn.
Sau khi nhìn nhận rõ vấn đề trước mắt, nàng đã gọi điện cho trợ lý của bố mình ở Trung Quốc. Lúc đầu người trợ lý này không dám nói gì, nhưng chỉ sau khi nàng khóc lóc van xin thì anh ta mới đưa ra một chút gợi ý.
Năm ngoái cũng đã xảy ra một vụ tai nạn ô tô liên hoàn lớn liên quan đến, người chết là Chủ tịch tập đoàn Lục Thương và người vợ đang mang thai song sinh trong bụng. Sau một đám tang đơn giản, Tập đoàn Lục Thương được giao cho hai người anh của cố Chủ tịch, còn cô con gái còn sống của Chủ tịch được hai người bác gửi ra nước ngoài. Năm ngoái, cô ấy cũng đã nhảy lầu, tự kết thúc cuộc đời của mình.
Nhìn khung cảnh đường phố xa lạ trước mặt, Hách Như Nguyệt không muốn đi theo bước chân của người khác.
Với lý do lịch trình học tập bận rộn, nàng từ chối bay trở về Trung Quốc để dự đám tang của bố mẹ, đại ca và chị dâu. Nửa năm sau, nàng bỏ học tại Berkeley và đến Harvard để học kinh doanh.
Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng làm nhà đầu tư mạo hiểm ở Phố Wall trong hai năm. Sau đó quay lại làm việc tại Tập đoàn Kiến Sơn với một bản lý lịch vẻ vang và bắt đầu kế hoạch trả thù của mình.
Nếu không phải nàng xuyên không thì bây giờ nàng đã là người đứng đầu tập đoàn Kiến Sơn. Chú hai, chú ba và tiểu cô của nàng cũng sẽ chết ở nước ngoài trong thời gian sắp tới.
Nàng không tin vào số phận, chỉ tin mọi chuyện đều phụ thuộc vào sự nỗ lực của con người. Hách Như Nguyệt nhanh chóng điều chỉnh nhịp thở trong cơ thể, dứt khoát hạ rèm xe xuống: "Hồi phủ."
Sau khi về nhà, A Mã đã trở lại nha môn. Một lúc sau thì có tin tức từ cung tới, cho truyền nữ quyến của Đại phòng tiến cung.
Mọi người đều biết rằng Hoàng hậu trong mấy ngày nay sẽ hạ sinh. Ai cũng biết rằng Hoàng hậu khi hạ sinh cũng không cần phải cho truyền nhà mẹ đẻ vào cung. Khi tin tức từ trong cung truyền tới, Đại Phúc Tấn lúc đó rất lo lắng, nhưng bà không dám quên lễ nghi khi vào cung, vội vàng gọi người đến mặc triều phục và đội mũ.
Cứu người giống như dập lửa, Hách Như Nguyệt không quan tâm đến bất kỳ lễ nghi nào, giữa tiếng la hét của nha hoàn, Hách Như Nguyệt bế Đại Phúc Tấn rời đi.
Khi xe ngựa di chuyển, nàng lại nghe thấy tiếng Đồng Giai thị gọi. Xe ngựa chưa kịp dừng lại, Đồng Giai thị đã nhảy lên, nàng ấy mặc một bộ váy giản dị nhưng trên đầu lại đội vương miện, có chút buồn cười.
Nhưng lúc này không ai có thể cười được, Đồng Giai thị cởi vương miện xuống, thở hổn hển: "May mà đuổi kịp!"
Xe ngựa ra khỏi cổng, dọc đường có quan binh dọn đường, bọn họ chạy rất nhanh. Hách Như Nguyệt ôm chặt hộp thức ăn, sợ lọ dược Cỏ Huyết Gà tràn ra ngoài.
Tỷ tỷ cố gắng lên, muội muội đến cứu tỷ đây!
Lúc xuống đến cửa cung, lẽ ra phải đi bộ, nhưng ba chiếc kiệu mềm đã đợi sẵn. Trước khi lên kiệu, Hách Như Nguyệt liếc nhìn cổng cung, không có treo vải trắng.
Kiệu mềm mại di chuyển rất nhanh, dọc đường Hách Như Nguyệt chăm chú nhìn kỹ, trong hậu cung vẫn còn treo đèn l*иg đỏ, tỷ tỷ của nàng vẫn còn sống.
Tuy nhiên, vừa mới khiêng kiệu mềm đến cổng Khôn Ninh Cung, bên trong đã nghe thấy tiếng khóc yếu ớt. Tiếng khóc nhỏ như vậy thì không cần sợ, có lẽ chỉ là mới thấy máu chút thôi.
Tỷ tỷ, muội tới rồi, tỷ sẽ không sao đâu!
Trước khi kiệu mềm kịp dừng lại, Hách Như Nguyệt lập tức chạy xuống, không cần ai dẫn đường, ôm hộp thức ăn bên trong để thuốc cứu mạng lao vào sân.
Chỗ nào đông người thì đâm vào đó, chỗ nào có tiếng khóc lớn thì đâm vào đó, chỗ nào có tiếng trẻ sơ sinh khóc thì đâm vào đó. Chạy vào viện tử, chạy qua phòng khách. Khi nàng chuẩn bị chạy vào phòng sinh, nàng bất ngờ đâm vào mộc vòng ngực lớn.
Có người ôm chặt eo nàng, bên tai nàng vang lên tiếng khóc của một nam tử: "Hoàng hậu, nàng ấy chết rồi."
Vừa rồi, Hách Như Nguyệt tựa hồ như bị cơ thể nguyên chủ hoàn toàn khống chế. Lúc này cô mới lấy lại được quyền kiểm soát, chân nàng yếu ớt, trượt xuống cánh tay của nam tử kia. Nam tử kia nâng eo nàng lên, nhẹ nhàng đặt lên ghế.
Ngước mắt lên, nàng nhìn thấy một đôi mắt phượng, đuôi mắt nhọn, khóe mắt ngoài nhướng lên tự nhiên, mắt một mí và đồng tử đen như mực ngọc, hoàn hảo đến mức không thể tin được, đẹp đến mức không dám nhìn thẳng.
Hách Như Nguyệt cụp mắt xuống, không cần hỏi nàng cũng biết nam tử mặc áo rồng trước mặt chính là tình nhân của nguyên chủ và là anh rể của nàng, Hoàng đế Khang Hy.
"Bệ hạ, cầu Ngài cho thần nữ gặp mặt tỷ tỷ lần cuối!". Hách Như Nguyệt ngả người ra sau như để tránh sự nghi ngờ, kéo giãn khoảng cách giữa nàng và Khang Hy.
Khang Hy đứng dậy, cúi đầu nhìn nàng, rưng rưng nước mắt: "Ngồi đàng hoàng ở đây, đừng vào gây chuyện."
Nàng đã mang theo dược thiện, bất luận thế nào đều muốn thử một lần, Hách Như Nguyệt đau lòng, nhìn Khang Hy mà rưng rưng nước mắt, gọi ánh mắt cầu xin: "Tỷ phu."
Khang Hy đặt tay đỡ trán, chỉ thấy một giọt nước mắt lăn trên môi mỏng, quay người xua tay, Hách Như Nguyệt ôm hộp thức ăn lao vào phòng sinh như thể được ân xá.
Lúc này, phòng sinh đã được dọn dẹp sạch sẽ, không khí vẫn nồng nặc mùi máu tanh, vài cung nữ đang khóc nức nở, giúp các ma ma trang điểm cho hoàng hậu. Hoàng hậu mặc bộ y phục cát tường có hình rồng màu vàng sáng và đội vương miện trên đầu, rõ ràng là vừa mới chết.
Hách Như Nguyệt bật khóc, tỷ tỷ, muội đến muộn rồi.
Cỏ Huyết Gà có thể cứu được người sắp chết nhưng không phải là thần dược, không thể khiến người chết sống lại.
Mấy người đang bận rộn nghe thấy tiếng bước chân quay lại nhìn Hách Như Nguyệt. Một ma ma bước nhanh đến chỗ Hách Như Nguyệt, đưa tay đến giường đỡ đẻ, rầm một tiếng quỳ xuống, khóc lớn với Hách Như Nguyệt: "Nương nương, xin người hãy mở mắt ra, Nhị cô nương đến rồi!"
Khi nàng nói lời này, mấy nha hoàn đang nức nở lại lần nữa khóc rống lên, có người kêu lên: "Nương nương, những quả cam lớn kia vẫn còn đang đặt trên đĩa sứ Thanh Hoa kia. Người không nỡ ăn, nói đợi Nhị cô nương tới, đưa cho Nhị cô nương ăn! Bây giờ Nhị cô nương đã đến rồi, nô tì vẫn đang chờ Người phân phó đây!"
Hoàng hậu ra đi quá mức đột ngột. Không ai ngờ tới, hoàng hậu sinh con đầu lòng thuận lợi như vậy, lại đột ngột qua đời sau khi sinh đứa con thứ hai.
Người trong cung bận rộn cả nửa ngày, mong chờ tiểu hoàng tử bình an ra đời. Nụ cười vui vẻ trên mặt còn chưa kịp tắt thì đã nghe thấy Ôn Bà hét lên: "Không tốt rồi, chảy máu nhiều quá!"
Chuyện sinh nở bị kéo dài mất mấy ngày. Hoàng đế rời cung đến doanh trị Phong Đài để duyệt binh. Khi hoàng đế trở lại, máu trên người hoàng hậu gần như chảy cạn. Thái y từng người từng người bị lôi ra chém đầu, nhưng vẫn không thể cứu được.
Đầu tiên là niềm vui lớn, sau đó là nỗi buồn lớn, tâm trạng thay đổi nhanh đến mức mọi người đều kiệt sức đến cùng cực, tinh thần suy sụp.
Không ai trong cung dám khóc lớn khi hoàng hậu ra đi.
Hách Như Nguyệt có tất cả ký ức của nguyên chủ trước năm mười bốn tuổi, trong tất cả ký ức đều có tỷ tỷ đối với nguyên chủ rất tốt, cho dù nàng có cứng lòng đến đâu cũng sẽ cảm động.
Lần này, Hách Như Nguyệt vô cùng đau lòng, như xé rách tâm can, như muốn khóc cạn đi những giọt nước mắt khi không thể đến dự đám tang của bố mẹ, đại ca và chị dâu trước khi xuyên không, khóc đến gần như ngất đi.
Tiếng khóc của nàng yếu dần, sau đó lại vang lên tiếng khóc của Đại Phúc Tấn và Đồng Giai thị ngoài cửa. Đại Phúc Tấn vừa bước vào Khôn Ninh Cung, nhìn thấy cung nữ cầm đèn l*иg trắng đi ra, liền ngất xỉu, vừa mới được thái y dùng kim bạc đâm tỉnh.
Đồng Giai thị là con dâu, đương nhiên phải hầu hạ mẹ chồng nên không vào phòng sinh mà chỉ có thể khóc lóc thảm thiết với mẹ chồng vừa mới tỉnh.
Đứa bé ở phòng bên cạnh dường như bị tiếng khóc đánh thức, bắt đầu khóc lớn, vυ" nuôi có dỗ dành thế nào cũng không làm được.
Khôn Ninh Cung vừa mới bình tĩnh lại, lại bắt đầu khóc lớn, sau đó giữa tiếng khóc có người hét lên "Hoàng thượng", tất cả tiếng khóc đột ngột ngừng lại.
Hách Như Nguyệt tình cờ nhìn thấy cảnh này khi nàng đang được đỡ ra khỏi phòng sinh.
Hoàng đế đang ôm đứa bé trong tã ngồi trên ghế khóc. Hai tiểu thái giám quỳ trước ghế đang lau máu. Hoàng đế đưa tay lau khóe mắt, nhìn xuống, lòng bàn tay tràn ngập màu đỏ tươi.
Vυ" nuôi thấy vậy vội vàng ôm lấy, đứa bé vừa mới nín khóc lại khóc ầm ĩ.
Vυ" nuôi này không dỗ được nên gọi một vυ" nuôi khác đến dỗ, nhưng vẫn không dỗ được, một lúc sau, tiếng khóc của đứa bé trở nên khàn đặc.
Nhìn thấy khuôn mặt tiểu gia hỏa trở nên tím tái vì khóc, Hách Như Nguyệt vô cùng đau lòng, yếu ớt nói: "Ôm qua đây, để ta thử xem."
Tác giả có lời muốn nói:
Hách Như Nguyệt: Tiếp lấy thái tử.