Nghe câu hỏi của hoàng đế, cũng không biết hoàng đế đang hỏi ai, Minh Châu nhìn Sách Ngạch Đồ, Sách Ngạch Đồ nghiêm túc lắc đầu: "Hồi bẩm hoàng thượng, thần không biết gì cả".
Khang Hy nhướng mày: "Ngươi là tộc trưởng của gia tộc Hách Xá Lí, Đại phòng muốn gả khuê nữ, ngươi không biết gì sao?"
Sách Ngạch Đồ trong lòng chế nhạo, nhưng không lộ ra trên mặt: "Bệ hạ, thời gian trước, thần quả thật định kết thân với gia tộc Nạp Lan, khổ nỗi đại trưởng tử của gia tộc Nạp Lan nhìn không vừa mắt nữ nhi của thần, liền không thành. Còn việc.. Đại phòng gả khuê nữ, thần thật sự không biết".
"Ồ, còn có chuyện này." Khang Hy mặt không biểu tình nói: "Cái đó có lẽ là làm ở sau lưng ngươi, chỉ sợ ngươi không vui".
Hoàng đế lại nhìn Minh Châu: "Minh Châu, ngươi không thể nào cũng nói là không biết chuyện nhỉ?"
Khi Sách Ngạch Đồ trả lời, Minh Châu đã toát mồ hôi. Tất nhiên ông ấy biết chuyện kết thân của trưởng tử.
Nguyên nhân của chuyện này luôn dừng ở mức gặp mặt, không tiến triển thêm nữa, chính là vì ông không rõ thái độ của hoàng đế đối với Nhị cô nương của gia tộc Hách Xá Lí.
Nếu nói hoàng đế không có hứng thú với Nhị cô nương thì Am Thịnh Tâm là cớ gì, nếu nói có hứng thú, nhiều năm như vậy cũng không thấy hoàng đế đón người vào cung.
Hôm nay hoàng đế chủ động nói ra, nếu không hiểu chính là ngu ngốc, Minh Châu nhíu mày nói: "Bệ hạ, thần biết, nhưng thần không đồng ý".
Khang Hy cười nói: "Thật là một mối hôn sự tốt, môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, sao ngươi lại không đồng ý?"
Nếu Sách Ngạch Đồ không biết chuyện này, cho dù có đánh chết ông ta cũng không tin. Sách Ngạch Đồ đây là đang muốn gài bẫy ông ta, may mắn thay ông rất cảnh giác, không nhảy vào. Minh Châu nghiến răng: "Bệ hạ, khuyển tử trên đường gặp nạn, may mắn gặp được cao tăng, nhờ cao tăng tính mệnh, nói hắn không thích hợp thành hôn sớm. Thần sợ làm lỡ dở cô nương nhà người, nên đã không đồng ý".
Khang Hy lại hỏi Sách Ngạch Đồ: "Trưởng tử của Minh Châu không thích hợp kết hôn sớm. Cô nương nhà Hách Xá Lí có thể đợi được không? Hoàng hậu hiếm khi lên tiếng, vốn dĩ trẫm còn đang muốn ban hôn cho cặp đôi này".
Minh Châu quả thực là một con cáo già, lại đá bóng sang hắn, Sách Ngạch Đồ muốn to đầu.
Nói có thể đợi là vi phạm điều cấm kỵ của hoàng đế, nói không thể đợi cũng là vi phạm điều cấm kỵ, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan!
Chóp mũi Sách Ngạch Đồ đổ mồ hôi, Khang Hy bật cười: "Vậy đợi thêm một thời gian nữa lại nói sau".
Sách Ngạch Đồ và Minh Châu đồng thời tạ ơn.
Sau khi hai người rời đi, Khang Hy mệt mỏi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại hỏi Lương Cửu Công: "Nàng ấy kém trẫm một tuổi, năm nay đã mười chín rồi phải không?"
Không đợi Lương Cửu Công trả lời, lại tiếp tục tự nói với chính mình: "Mười chín tuổi, đã sớm nên lấy chồng sinh con, nhưng trẫm lại trì hoãn nàng".
Hoàng đế đột nhiên tự trách mình, Lương Cửu Công không dám trả lời, tiếp tục cúi người giả làm đồ trang trí bên cạnh, ông ước gì có thể biến mất ngay tại chỗ.
Theo kinh nghiệm của Lương Cửu Công, mọi cảm xúc tiêu cực liên quan đến Nhị cô nương của gia tộc Hách Xá Lí đều không dễ tan nhanh, quả nhiên hoàng đế lại nói tiếp: "Trưởng tử của Minh Châu cũng là biểu đệ của trẫm, trẫm đã gặp qua, cao lớn, nghị lực, tuổi trẻ đã có danh tiếng. Điện thí lần này cũng có tên trong danh sách".
"Hoàng hậu nhắc đến chuyện này với trẫm, trẫm thực sự đã muốn thành toàn cho nàng, thậm chí còn muốn ban hôn cho bọn họ".
Nói đến khúc này, giọng nói của hoàng đế đột nhiên thay đổi, nhưng nhanh lại trở lại bình thường: "Nhưng không thể được. Quyền lực của Sách Ngạch Đồ ngày càng lớn, và trẫm nhất định phải tìm người kiềm chế hắn, nhìn toàn bộ triều đình, chỉ có Minh Châu mới có thể sử dụng được".
"Trẫm không thể để xảy ra khả năng gia tộc Nạp Lan liên thủ với gia tộc Hách Xá Lí". Hoàng đế mở mắt ra, nhìn Lương Cửu Công: "Ngươi nói xem, trẫm làm vậy có quá ích kỷ hay không?"
Lương Cửu Công không thể tiến tục giả vật trang trí, chỉ có thể cứng cổ trả lời: "Bệ hạ cũng là vì thiên hạ, vì cơ nghiệp truyền thừa của tổ tiên".
Khang Hy tựa hồ nghe thấy, nhưng lại tựa như không nghe thấy: "Trẫm rất muốn thành toàn cho nàng, thành toàn cho nàng xong, trẫm sẽ được tự do. Nhưng lại không thể! Tại sao làm hoàng đế lại khó như vậy!"
Khi Minh Châu từ trong triều về nhà, ông đã gọi ngay Phúc Tấn, bày tỏ thái độ. Ông không đồng ý kết thân gia tộc Hách Xá Lí.
Giác La thị vô cùng sửng sốt, nhất thời không đáp, lại nghe Minh Châu nói: "Kể từ hôm nay, Dung Nhược bị cấm túc trong Liễu đường, nói với bên ngoài là bị bệnh, đóng cửa miễn tiếp khách."
Năm ngày trôi qua rất nhanh, năm ngày này, mỗi ngày Hách Như Nguyệt đều dành thời gian ở trong phòng chị dâu, buổi sáng, buổi trưa, buổi tối. Mức độ chuyên nghiệp của nàng thật khiến người khác kinh ngạc.
Đồng Giai thị mỉm cười với Đại Phúc Tấn và nói: "Một ngày Như Nguyệt không đến, tiểu tử này sẽ không ăn không ngủ, chỉ đi tìm muội ấy. Nếu tới đây muội ấy lấy chồng, con không biết phải làm sao".
Khi nhắc đến hôn sự của Như Nguyệt, nụ cười trên mặt Đại Phúc Tấn nhạt đi rõ rệt. Đồng Giai thị thấy có gì đó không ổn, vội vàng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Đại Phúc Tấn không nói gì, chỉ thở dài: "Nạp Lan công tử đột nhiên mắc bệnh nặng. Mối hôn sự này có lẽ không thành".
Đồng Giai thị cau mày: "Ngạch nương đã cử người đến tìm hiểu xem đó có phải là sự thật hay chưa?"
Trước đây, khi bàn chuyện hôn sự với Như Nguyệt, có một số gia đình sợ thế lực của gia tộc Hách Xá Lí không dám lên tiếng, nhưng lại không muốn cưới một nữ nhân có mệnh cứng về nhà, liền bảo nhi tử giả vờ bệnh nặng.
Đại Phúc Tấn gật đầu: "Ta đã phái người đi hỏi thăm, hắn quả thực bệnh nặng. Tam thúc của con nói, gia tộc Nạp Lan đã xin phép đến Bộ Lễ, nói rằng Nạp Lan công tử bệnh nặng, đến điện thí của năm nay cùng không tham gia được".
Nếu không phải hắn bệnh đến không thể đứng lên được, làm gì có ai lấy sự nghiệp của nhi tử ra làm trò đùa? Điều này chứng tỏ bệnh của Nạp Lan công tử rất nghiêm trọng.
Trong phòng truyền đến tiếng cười khúc khích của trẻ con, nhưng Đồng Giai thị lại thở dài, một cô nương tốt như vậy, sao hôn nhân của nàng lại trắc trở như vậy, đúng là ông trời không có mắt!
Đến ngày đã định, xe ngựa của gia tộc Hách Xá Lí dừng ở cổng thành hơn một giờ nhưng Nạp Lan Tính Đức vẫn không đến như đã hứa.
Hách Như Nguyệt không có kiểu tinh thần "đã quá nửa đêm mà người bạn tôi hẹn vẫn chưa tới, tôi chỉ biết gõ những quân cờ một cách chán nản và nhìn những chiếc đèn l*иg lần lượt rơi xuống" nên nàng lập tức ra lệnh: "Đi thôi".
Mãi đến khi đến từ thiện đường, nàng mới biết Nạp Lan Tính Đức bị bệnh nặng đến mức không thể xuống giường. Điều này khiến Hách Như Nguyệt trước giờ không mê tín cũng có chút lung lay.
Mệch cách của nguyên chủ này không biết cứng rắn đến mức nào đây!
Không phải Hách Như Nguyệt than thân trách phận, mà nàng đã nghe chị dâu kể lại một số chuyện ngày xưa, nói đúng ra thì đó không phải là chuyện xưa mà phải gọi là những chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ cần có một gia tộc có ý định kết thân với nguyên chủ, không có một tân lang nào có thể chịu đựng tới lễ đính hôn, không ngã ngựa thì cũng rơi xuống sông, kể cả khi đang lang thang trên đường bị một lọ hoa từ trên trời rơi xuống đập trúng.
Vì vậy trong một thời gian dài, nguyên chủ đều sống giống như một góa phụ đen đủi.
"Ngạch nương, A Mã đâu? Tại sao A Mã không đến?" Cậu bé với tên gọi là Nạp Lan Nhất không biết từ đâu xuất hiện khiến Hách Như Nguyệt giật mình.
Hách Như Nguyệt ôm Nhị Thập Bát trong tay, dùng giọng dịu dàng giải thích với Nạp Lan Nhất: "Ta chưa kết hôn, ta không phải ngạch nương của con".
Lần trước lúc bọn chúng gọi nàng là ngạch nương đương lúc lộn xộn, nàng cũng lười giải thích. Lần này Nạp Lan bị bệnh nặng, bất kể có liên quan đến mệnh cách hay không, người xưa nhất định sẽ nghĩ theo phương hướng mê tín.
Nghị hôn giữa hai nhà nhất định sẽ thất bại.
Tốt hơn hết là sớm nên giải thích rõ ràng.
Sau đó nàng trả lời câu hỏi của Nạp Lan Nhất: "Nạp Lan công tử bị ốm. Trong khoảng thời gian này, ta sẽ chăm sóc các con."
Trong khoảng hai mươi đứa trẻ, Nạp Lan Nhất là đứa bé lớn tuổi nhất. Tuy chưa biết nhiều nhưng cũng biết một chút về thế gian, "Ồ" lên một tiếng rồi hỏi lại: "Nếu người không phải là ngạch nương của chúng con thì chúng con nên gọi người như thế nào đây?"
Hách Như Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Các con có thể gọi ta là dì, dì Như Nguyệt."
Dù sao, nàng cũng mặt dày gọi Nạp Lan là huynh, bảo tụi nhỏ gọi nàng là dì cũng không có vấn đề gì cả.
A Tiến lo lắng nhiều ngày như vậy, cuối cùng yên tâm thở phào, may mắn quá, đầu của nàng còn nguyên, mười người thân cũng còn nguyên.
Tuy nhiên, nàng cũng không chắc chắn tâm ý của hoàng đế đối với Nhị cô nương, nàng cũng không biết những tháng ngày sợ hãi này còn kéo dài bao lâu.
Trước năm mới, quả nhiên có tin tức tới từ gia tộc Nạp Lan rằng hôn sự đã thất bại. Tin tức vừa ra, lập tức khiến Đại phòng ăn tết cũng không ngon. Đại Phúc Tấn buồn bã không vui, Đồng Giai thị miễn cường tươi cười, nhưng Tam Phúc Tấn và Ngũ cô nương còn bỏ đá xuống giếng.
"Ồ, Như Nguyệt ăn ngon như vậy, trái ngược với chị dâu và cháu dâu, đều gầy đi cả một vòng lớn." Hách Như Nguyệt vừa gắp cho mình một chiếc đùi gà trong bữa cơm tất niên thì nghe thấy lời mỉa mai của Tam Phúc Tấn.
Hách Như Nguyệt vốn không muốn để ý, nhưng Ngũ muội muội đang ngồi đối diện cũng cắn chặt không buông: "Còn không phải sao, đổi lại là con, làm sao có thể nuốt trôi được?"
Hách Như Nguyệt liếc nhìn Ngũ muội muội rồi nuốt miếng gà mềm trong miệng: "Lần trước bị từ chối cũng chưa thấy muội sụt cân."
Lần này từ hôn, không phải gia tộc Nạp Lan đề xuất, mà là La Giác thị tự mình đến tận cửa nói rõ tình huống, Đại Phúc Tấn ngoài việc lựa chọn từ bỏ cũng không biết làm gì nữa, bọn họ tới nhà như vậy cũng đã cho nữ nhi đủ thể diện rồi.
Lần trước việc nghị hôn giữa Ngũ muội muội và Nạp Lan, gây ồn ào lớn như vậy, nhưng sau đó lại bị từ chối, thật sự rất đáng xấu hổ.
Tam Phúc Tấn và Ngũ cô nương nói chuyện mang đầy mùi thuốc súng, chuyên nhằm mặt người khác đạp lên. Đồng Giai thị vừa định nói đỡ mấy câu, nhưng sau khi xem hết hiệp đấu, nàng nhận ra rằng mình đã lo lắng quá nhiều.
Sau một trận bạo bệnh, Như Nguyệt dường như thức tỉnh lại, giống được tái sinh, giống như nàng đã trở lại như trước khi vào cung sáu năm trước.
Dám yêu, dám ghét, dám nói, dám làm, chỉ là thời đó miệng lưỡi lanh lẹ, chứ không như bây giờ chặn miệng người khác.
Ngũ cô nương bị châm chọc lại, mặt đỏ bừng xấu hổ, tức giận nói: "Nhị tỷ, Nếu lúc đó không phải tỷ can thiệp, hôn sự của muội sao có thể bị trì hoãn đến hôm nay!"
Tam Phúc Tấn cũng chêm vào: "Làm liên lụy tất cả các cô nương trong nhà."
Lời trong lời ngoài đều tỏ ý khinh thường mệnh cứng khắc phu của nàng, ảnh hưởng đến tất cả muội muội trong nhà
Hách Như Nguyệt cũng không để ý, đôi mắt hơi nheo lại nhìn Ngũ muội muội đang xù lông: "Ta nói sai gì à? Muội, sao lúc nào muội cũng tròn mắt nhìn chằm chằm vào ta thế?"
Hách Như Nguyệt khẽ lắc đầu, hạ thấp giọng, thần bí nói: "Muội nói đúng, rất đúng, ta vốn đã định sẵn là thiên sát cô tinh, ta không những khắc phu, mà còn muốn khắc ai thì khắc người đó. Ngũ muội muội, trên đầu có thần minh, tốt nhất nên kiềm chế cái miệng của mình, ít đến trêu chọc ta."
Khuôn mặt đỏ bừng của Ngũ cô nương đột nhiên biến mất hoàn toàn sau khi nghe điều này. Nàng dường như bị thứ gì đó bẩn thỉu nhìn chằm chằm, nhìn về phía Tam Phúc Tấn cầu cứu.
Tuy rằng Tam Phúc Tấn không hoàn toàn tin tưởng, sắc mặt khó coi, mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống không nói gì.
Sau đó Ngũ cô nương càng trở nên sợ hãi hơn.
Vừa hay, không biết ai trên đường đốt pháo, một tiếng "đùng" vang lên, Ngũ cô nương run rẩy đổ mồ hôi lạnh.
Trong suốt bữa tối, Ngũ cô nương tâm trạng héo rũ, giống như cà tím bị sương giá. Tiệc tất niên vừa kết thúc, Tam Phúc Tấn lấy lý do có việc phải làm liền đưa Ngũ cô nương rời đi, không ở lại xem giao thừa.
Đêm hôm đó, Ngũ cô nương bị sốt cao, đêm giao thừa gọi đại phu bị coi là xui xẻo, thái y viện nhân lực lại không đủ, nên phải bí mật gọi lang trung ngoài đường đến bắt mạch.
Lang trung đó trước khi đến đã uống rượu, nhất thời tay run mở nhầm đơn thuốc, uống thuốc xong cơn sốt vẫn không giảm, lại còn bị thêm tiêu chảy. Ngũ cô nương bị giày vò cả đêm, gần như mất nửa cái mạng, bệnh cũ của Tam Phúc Tấn cũng theo đó mà tái phát.
Ngày đầu tiên của năm mới, những người khác đều bận rộn chúc Tết, Tam phòng của gia tộc Hách Xá Lí lại bận rộn nấu thuốc, Sách Ngạch Đồ cảm thấy mình sắp có một năm xui xẻo, nhìn thê tử và nữ nhi thấy thật chướng mắt.
Tam Phúc Tấn định tố cáo Như Nguyệt trước mặt Sách Ngạch Đồ, nhưng bà sợ Như Nguyệt báo thù nên cắn môi không dám nói một lời.
Mặc dù Tam Phòng loạn cào cào cả lên, nhưng những lời nói bỏ đá xuống giếng của Tam Phúc Tấn và Ngũ cô nương trong tiệc tất niên đêm giao thừa vẫn khiến Đại Phúc Tấn rất khó chịu.
Vừa qua Tết Nguyên Tiêu, Đại Phúc Tấn liền bắt đầu sắp xếp hôn nhân cho Như Nguyệt, Đồng Giai thị cũng tham gia giúp đỡ.
*Tác giả có lời muốn nói:
Khang Hy: Cái này cũng không được!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
TruyenHD2.
TruyenHD3.
TruyenHD4.
TruyenHD=====================================
Hách Như Nguyệt:.