Edit+Beta: 明明
Tả Thiệu Khanh
trở về phòng liền truyền
thư cho Nhị lão
gia,
thời
gian
còn
chưa
đến,
Tả Uẩn Dương liền mồ
hôi
đầm đìa chạy đến.
Tả Thiệu Khanh
rót trà long tĩnh, lá trà
này
vẫn là do
Tả Uẩn Dương tặng cho y,
y mượn hoa
hiến
phật
vừa
rót trà cho Tả
Uẩn Dương
vừa nói: “Bởi vì có
chuyện quan trọng cần thương lượng,
bất
đắc dĩ mới
để cho Nhị thúc chạy đến
một
chuyến, xin hãy
thứ
lỗi.”
“Ha
ha…Thiệu Khanh như
thế nào khách khí như vậy?
Nhị
thúc đến quan
tâm cháutrai cũng là nên làm.” Tả Uẩn Dương nói xong cười
tủm
tỉm chờ Tả Thiệu Khanh nóitiếp.
Khoảng
thời gian gần đây,
đứa
cháu
thứ ba
này
che dấu vô
cùng sâu,
Đại phòng vậymà không
người
nào
nhìn
ra bộ
mặt
thật
của y,
càng không
có
ai biết quan
hệ
của y và Lục
công gia,
gắn
liền đến
cái
chết
của Nguyễn di
nương,
Tả Uẩn Dương
tronglòng
có
một suy đoán
to gan.
Hậu viện
này bẩn
thỉu
nhơ
nhớp,
trong
nhà ông không
có
nhưng
lúc bàn
chuyện
làm ăn
cũng
nghe
nói không ít,
huống
chi phu
nhân
nhà ông
từng
nói,
Nguyễn di
nươngnày
chết kỳ quặc,
sợ
là
cùng đại
tẩu
có
liên quan
rất
lớn.
Đại phòng
từ
trước đến
nay
mắt
cao
hơn đầu,
ánh
mắt
nhìn Nhị phòng
lộ vẻ xemthường và khinh
thường đối với
thương
nhân,
có
thể
nhìn
thấy bọn
họ kinh
ngạc,
Tả Uẩn Dương vẫn
là
rất
thích ý.
Bên
ngày đang đắc ý suy
nghĩ vẩn vơ,
trong
lỗ
tai bên kia
chợt
nghe
thấy Tả Thiệu Khanh
nói: “Lục gia
nghe
nói
có
người
cầm ấn
tín
của
hắn giúp Tào bang
làm
mưalàm gió,
hôm qua
chất vấn
cháu,
mời Nhị
thúc đến
chỉ
là
muốn
hiểu
rõ
chân
tướng sự
tình.”
Tả Uẩn Dương khuôn mặt tươi cười cứng đờ, vội
vàng
giải
thích nói: “Thiệu Khanh,
Nhị
thúc
đâu phải là loại người không biết nặng nhẹ? Ấn tính Lục gia
chỉ dùng một lần, Tào bang từng chặn một
thuyền hàng của Nhị
thúc, Nhị
thúc
cũng
liền
mượn
mặt
mũi của Lục gia
mà thôi.”
Về phần hiện tại, người trên đường
truyền lại
như
thế nào lại là
kiêng
kị làm sao liền không liên quan đến chuyện của ông.
Tả Thiệu Khanh
thầm
mắng
một câu: Lão hồ
ly.
Sau đó trưng lên khuôn mặt tươi cười: “Cháu và Nhị
thúc
là người
một nhà, đương
nhiên
là hướng
về phía Nhị thúc, nhưng Lục công gia bên
kia
cũng
không
thể
không
nói
rõ.”
“Vậy ý
của
cháu
là phải…”
Tả Thiệu Khanh
không
đáp
hỏi lại: “Nhị thúc cảm thấy, nếu như chúng ta
và phủ Trấn quốc công cùng nhau buôn bán, được hay không?”
Tả Uẩn Dương trừng lớn hai mắt, hai
đôi
má đầy thịt kích động rung lên: “Cháu là
muốn
đem
việc
kinh
doanh
thủy
vận
treo
danh
nghĩa
phủ
Trấn
quốc
công?”
“Đây là một ý nghĩ của cháu,
được
hay không
hay phải
thông qua sự đồng ý của Nhịthúc,
thứ
hai…cũng phải nhìn ý của vị gia kia.”
Tả Uẩn Dương một chút liền thông, trong
lòng
nhanh
chóng phân tích lợi
và hại, ông đương nhiên
rõ ràng, dùng địa vị
phủ
Trấn
quốc
công,
gia
tộc muốn dựa vào rất
nhiều, chính mình chỉ là
một
thương nhân, muốn đi
vào
mắt đối phương
chỉ sợ còn
phải
có người
quen
nói tốt cho ngươi mới được.
Chỉ
có điều,
có bóng
cây
to phủ Trấn quốc
công
che
chở đương
nhiên
tốt,
nhưng
lợinhuận đạt được
lại phân
chia
như
thế
nào?
Tả Uẩn Dương
trực
tiếp
hỏi
ra
nghi
ngờcủa
mình.
“Nhị
thúc
mới
là
người
làm ăn,
cháu
cũng không
hiểu
cong quẹo
trong đó,
không bằng
ngài
cùng Lục gia
thương
lượng?”
Tả Uẩn Dương ánh mắt
sáng
ngời, cả
người
đều
tinh
thần
phấn
chấn,
kích
động
nhưng không trách khỏi có chút do
dự, cùng vị gia
kia
thương lượng, ông chỉ sợ
chỉ thể nghe theo mệnh lệnh mà
làm.
Nhưng
có cơ hội
tốt
như vậy, Tả Uẩn
Dương như
thế
nào sẽ bỏ
qua?
Trong
đêm,
Tả Thiệu
Khanh
ở cửa hông Tả
phủ,
nhìn
Lục Tranh
dưới
ánh trăng
chậm
rãi đến gần, thậm chí có
loại
cảm giác nửa đêm cùng giai nhân hẹn
hò.
Làm sao
có vị giai
nhân
nào
thân
cao
như vậy,
khí
thế quá dồi dào,
Tả Thiệu Khanhngước
cổ
lên
nói: “Bởi vì gia phụ không
thích vãn bối kinh
thương,
cho
nên đành phải uất ức Lục gia
nửa đêm đi
ra
ngoài.”
Lục Tranh
mắng
một câu: “Cổ hủ.” Sau đó
mặt không
biểu
cảm từ trước mặt Tả
Thiệu
Khanh đi
qua.
Tả Thiệu Khanh
sờ cái mũi, lần
nữa
xác định Lục gia đối
với
thư sinh có thành kiến mạnh mẽ.
Chỗ ước
hẹn
của Tả Thiệu Khanh
chính
là gian
hàng Tả Uẩn Dương
cho y,
y dứt khoát gọi quản sự ở bên
trong
cửa
hàng
ra,
tính
toán
nhìn
một
chút vị
thần
tàitương
lai
này.
Quản
sự tiệm tạp hóa
Đại
Sinh
tuổi
không
lớn lắm,
vừa qua khỏi tuổi xây dựng sự
nghiệp, hắn ta
dáng
người
thấp
bé,
làn da thô
đen,
lớn lên thật sự khó
coi,
trên
miệng còn
để râu cá
trê,
một
đôi mắt nhỏ tục
tĩu
lóe lên tia sáng thông minh lanh lợi.
Nhìn
thấy
Tả Thiệu Khanh,
hắn
ta thoáng
cúi người
vái chào,
nịnh
nọt nói: “Tam gia bình an.”
Tả Thiệu Khanh
khóe
mắt co rút, thật sự
không
thể
tin được vị quản sự
trước mắt
chính
là Kha Hữu Lương tương lai danh chấn giới kinh doanh muốn cái gì
có cái đó.
“Kha quản sự không cần đa lễ,
Nhị
thúc đem cửa
hàng này
tặng cho
ta,
ta cũng không
biết kinh doanh,
sau này sự
tình
bên
trong cửa
hàng này ngươi
toàn quyền làm chủ là được.”
Kha Hữu Lương khóe
miệng
nhếch
lên,
giống
như
ngoan
ngoãn đồng ý,
trong
lònglại
nghĩ: Quả
nhiên
như
trong sở
liệu
của
hắn,
vị
thiếu gia
chỉ biết vùi đầu đọc sáchnhư vậy
làm sao biết buôn bán?
Tả Thiệu Khanh
cũng
mặc kệ trong lòng của hắn
ta nghĩ như thế nào, chỉ
quan
tâm
nói:
“Tuy
ta không hiểu kinh thương, nhưng cũng biết bên trong của hàng của
chúng ta
bán đồ vật
quá
mức bình thường, trấn Vưu
Khê
lớn như vậy, khách hàng có hạn, đúng lúc
Nhị
thúc
kinh
doanh
thủy
vận,
ta nghĩ mượn Nhị thúc hai chiếc thuyền,
chạy
hàng
hải
sản,
không
biết
Kha
quản
sự có
bản
lĩnh
lái thuyền
ra biển?”
Kha Hữu Lương kinh
hãi đứng
thẳng
lưng,
lần đầu
tiên
nghiêm
túc
nhìn về phía Tả Thiệu Khanh: “Ý
của ông
chủ
là…cửa
hàng
của
chúng
ta
thay đổi
nghề
nghiệp?”
“Này liền phải xem ngươi có
thể
hay không
từ ngoài
biển lấy được đồ
tốt
trở về.” Tả Thiệu Khanh vẻ mặt nhàn nhạt,
giống như căn
bản không
thèm để ý cửa
hàng này cóthể kiếm được
tiền
hay không,
chỉ là đề nghị nói: “Nếu như muốn đi,
nhân
thủ
tốt nhất
trước năm
tìm đủ,
đồ cũng chuẩn
bị
tốt,
chuyện sau đó đều giao cho ngươi,muốn dùng
bạc
trước
từ
trên sổ sách lấy,
ta chỉ đợi xem kết quả.”
Kha Hữu Lương
tuyệt đối không
nghĩ
tới Tả
tam gia
là
một
người
có khí phách
như vậy,
này
rõ
ràng
cùng
lời đồn không khớp
nhau,
lòng
hắn
ta biết
rõ
người
như vậycàng khó đối phó,
bởi vậy
cũng vứt bỏ khinh
thường
lúc ban đầu,
nghiêm
túc
cùng với y
thương
lượng.
“Ra biển
là
tốt,
chỉ
là
nguy
hiểm
trên biển quá
lớn,
mười không
còn
một,
chỉ sợ ôngchủ phải
chuẩn bị không ít bạc.” Kha Hữu Lương khó xử
nhìn Tả Thiệu Khanh: “Lợinhuận
của
cửa
hàng
này
lão gia
một xu
cũng không động,
nhưng
cũng
là không đủ.”
“Thiếu bao
nhiêu,
ngươi
cho
một
con số,
không đủ
ta
có
thể
mượn Nhị
thúc.” Dù sao y
còn
có ba phần
lợi
nhuận
nữa,
hỏi
trước Nhị
thúc
cũng không quá đáng đi?
Kha Hữu Lương
nghe xong
lời
tài
tiền
nhiều
như
nước
này
trong
lòng
nắm
chắc sứcmạnh,
tỉ
mỉ
liệt kê
một
tờ đơn
cho Tả Thiệu Khanh,
cần
thứ gì
cần bao
nhiêu,
đềuliệt kê
rõ
ràng
rành
mạch.
Tả Thiệu Khanh
thỏa
mãn gật đầu, nhìn ra
Kha
Hữu Lương
trước
đây
có ý
nghĩ
ra biển, chỉ là
không tìm
được
thời
cơ tốt báo cáo
cho
Nhị thúc mà thôi, hiện tại cửa
hàng
thay
đổi
chủ,
vừa vặn tiện nghi ông chủ
mới
là mình.
Thực
muốn
nhìn
một chút,
tương
lai
biểu
tình
hối hận của Nhị
thúc.
Kha Hữu Lương báo
cáo xong
mượn ánh
mắt
liếc qua đánh giá ông
chủ
mới
này,
tuy ông
chủ
nói
chuyện
trong
cửa
hàng đều do
hắn
ta
làm
chủ,
nhưng
nhìn
ra được,
vịchủ
tử
này
trong đầu
rất
có
chủ ý,
mỗi
một
thứ đều
hỏi
rành
mạch,
tuyệt đối không giống
người
mặc kệ
chưởng quầy.
Hiện
tại văn
tự bán
mình
của
mình ở
trong
tay y,
cũng không dám kinh
thường.
Tả Thiệu Khanh
xác thực không
hiểu
kinh
thương, chỉ có
thể dựa theo trí nhớ
kiếp
trước cung cấp
cho
hắn ta một
ít đề nghị, dù
là như thế, cũng đủ
để Kha Hữu Lương kinh hồn bạt
vía,
được
lợi
rất nhiều,
thái
độ đột ngột cũng xoay chuyển
180 độ.
Từ bên trong cửa hàng đi
ra, Tả Thiệu Khanh cẩn thận quan sát vẻ
mặt Lục Tranh và Tả
Uẩn Dương
một chút,
người
phía
trước lạnh nhạt, khiến cho người khác nhìn không
ra tâm tư,
người thứ
hai
vẻ mặt phức tạp, nửa
vui
nửa buồn,
xem ra thảo luận không tính quá thuận lợi.
Tạm biệt Tả Uẩn
Dương, trên đường phố yên tĩnh đen
kịt
Tả Thiệu Khanh
đi theo phía sau lưng Lục
Tranh, công tác chuẩn bị
nửa
ngày
mới dám hỏi: “Lục gia và
Nhị thúc thảo luận như thế nào.”
Lục Tranh
lạnh
lùng
đáp trả y
một câu: “Bất luận kinh doanh
cái gì cũng không được gian dối.”
“Ặc…” Tả Thiệu Khanh cúi đầu nén cười,
tận lực uyển chuyển nói: “Gian
thương mới dễ kiếm
tiền,
dù sao đều là kiếm
tiền cho ngài,
tự nhiên càng nhiều càng
tốt.”
Lục Tranh
liếc
nhìn
y, nhìn bộ
dạng
tham
tiền
của
y không biết đang nghĩ cái gì.
Tả Thiệu Khanh
thấy
hắn không
nói lời nào, cho rằng chính mình quá tham lam
bị người
chê,
nghiêm mặt
giải
thích: “Lục gia nhà
lớn
chức
cao,
người
phải
nuôi
sống
tính
ra cũng cả ngàn, tiền tài chính là
vật
không
thể
thiếu.”
Lục Tranh
không
mặn
không
nhạt
đánh
giá
một câu: “Ngươi
nếu
làm quan,
hẳn là tham quan.”
Tả Thiệu Khanh
trong
lòng
lộp
bộp một phát, mặt đỏ
bừng
ngượng ngùng,
lắp bắp nhìn Lục Tranh: “Lục gia…ngài
oan uổng vãn sinh rồi…”
Lục Tranh
liếc
nhìn
y, thành công ngăn chặn miệng
Tả Thiệu Khanh.
Tả Thiệu Khanh
lại lộp bộp một
phát, y vậy mà
từ trong
cái nhìn của Lục Tranh thấy được hương vị trêu chọc, đây là
trời
tối quá hoa mắt
sao?
Bước
nhanh đuổi kịp,
Tả Thiệu Khanh
một đường đều đang
mưu đồ vãn
hồi
hìnhtượng
thanh
liêm
chính
trực
của
mình,
hiện
trạng
từ
trên sử sách
tham quan ô
lạilàm
hại
thuyết
minh
cho đến
nay
thanh quan khó
làm,
cuối
cùng
tổng kết
ra: Nhập sĩ
làm quan phải
chú ý
cân
nhắc phương pháp,
không
thể quá
tham
cũng không
thể quá
thanh
liêm.