Chương 49: Để cho lục công gia chê cười

Tả Thiệu Khanh

trừng

mắt

nhìn

khuôn

mặt

bình

tĩnh

của Lục Tranh,

thừa

dịp mọi người không

chú ý

từ trong

giày

rút ra đoản kiếm nhét vào

trong tay

y, đồ vật

này

từ lúc y sống lại chưa rời khỏi người.

Lục Tranh

ngạc

nhiên

cúi

đầu nhìn đoản kiếm trên lòng bàn tay, màu sắc

không sắc

bén,

hắn

sắc mặt cổ

quái

nhìn

chằm

chằm

Tả Thiệu

Khanh, hiển nhiên không nghĩ tới một người thư sinh còn

có thể tùy thân mang theo hung khí.

Hắn đem đoản kiếm

nhét

trở về,

thấy Tả Thiệu Khanh không

nhận,

xem

thường

nói: “Gia không dùng được

thứ đồ

này,

thực

ngây

thơ.”

Hai

người

cách

rất gần,

tiếng

nói

cũng

rất

thấp,

Lục Tranh vừa

nói xong,

chỉ

thấyhai

con

mắt Tả Thiệu Khanh

trợn

lên

nhìn

chằm

chằm

hắn,

con

ngươi

thanh

nhuậnlóe

lên ánh

lửa,

sáng

ngời sinh động.

Hắn

nhịn không được

nhìn

nhiều

mấy

lần,

cho đến khi bên

tai

truyền đến

thanh âm xé gió,

hắn

theo bản

năng giơ đoản kiếm

trong

tay

ngăn

cản

mũi

tên bay

tới.

“Răng rắc” một

tiếng,

mũi

tên rơi xuống

trên mặt đất,

đoản kiếm của Tả Thiệu Khanh cũng đồng

thời vang lên một

tiếng mà đứt.

Tả Thiệu Khanh

còn không

kịp xấu hổ, chỉ

thấy

có hai mũi tên

khác

phóng đến

trước mặt

Lục

Tranh, vội

vàng

rống

lớn

nói:

“Cẩn

thận.”

Lục Tranh

bước

chân

không

hề động đứng tại chỗ cũ,

một

tay kéo lấy cánh tay

Tả Thiệu

Khanh

kéo

người

ra phía sau, thoải

mái tránh

khỏi

hai mũi tên sáng loáng.

Nhưng, ba

mũi tên chỉ là

khúc

nhạc

dạo,

một khắc sau, vô số

ám khí mảnh như

lông

trâu

từ trong

rừng

cây rậm rạp bay

ra.

Lục Tranh

lần này không dám xem thường, thân

ảnh ở

trong tầm

mắt

mọi người

chợt

lóe lên, khua tay đánh rớt hơn

phân

nửa

ám khí.





như

thế,

gia đinh đứng ở giáp

ranh đình

nghỉ vẫn



ngã xuống không ít,

trongmiệng phát

ra

tiếng kêu

thảm

thiết

ngắn

ngủi,

liền

miệng sùi bọt

mép



chết.

Mọi người

sợ tới mức

hai

chân

như nhũn ra, liền lăn bò

trốn

vào trong

đình,

tất

cả đều tập

trung cùng một

chỗ,

vây

chặt

lẫn nhau tìm kiếm cảm giác an toàn.

Tả Thiệu Khanh

bị chen đến đằng sau

đám

người, y vốn đã

thấp, lần

này

ngay

cả bóng lưng Lục Tranh cũng nhìn không tới, nhanh

chóng

dùng

mắt

đao thổi người

cao ngăn cản ở

đằng

trước.

Trong

lòng

y u

ám nghĩ: Có lẽ

y có

thể thần không

biết

quỷ không

hay giải quyết

hai huynh

đệ Tả

Thiệu Yến, thậm chí

ngay

cả tội danh cũng không cần gánh.

Tả Thiệu Khanh

xoa đôi bàn tay, loại hấp

dẫn

này quá cường đại, chỉ cần hai

huynh đệ

này vừa chết, Đại phòng cũng chỉ thừa một đứa

con

trai

là mình, Tả Uẩn

Văn

không

tình

nguyện cũng chỉ có

thể giao việc quản lý nhà

vào

tay mình,

trừ phi Tiết thị còn

có thể trai già sinh châu, đến lúc

đó mẫu tử

Tiết

thị

còn không

phải

nằm ở

trên

tay

mình

mặc mình bóp nắn sao?

Ai

nói

thứ

tử không

thể

làm đương gia?

Y

nhất định sẽ

trở

thành

chúa

tể Tả gia,

lại để

cho Tiết

thị sinh

hoạt ở dưới

mũi

của

mình.

Khóe

miệng

lộ

ra

một

chút vui vẻ,

Tả Thiệu Khanh ánh

mắt dần dần

lạnh

như băng,nhìn Tả Thiệu Yến và Tả Thiệu Lăng bị

một đám gia đinh vây vào giữa,

lo

lắng

nhìn Lục Tranh

tham gia vòng

chiến,

không

hề ý

thức được

nguy

hiểm

cách bọn

họ

chỉ

cómột bước

chân.

Tả Thiệu Khanh

nắm chặt hai nấm đấm, móng tay

sắc

bén đâm rách da

thịt

lòng

bàn

tay,

y không hề

cảm

thấy

đau đớn, đang lúc y

chuẩn

bị ra tay, phía trước đột nhiên bay tới

một

cỗ thi thể, mọi

người sợ

đến mức chen nhau lui về

phía

sau.

Kế

hoạch

của Tả Thiệu Khanh bị

cắt đứt,

thân

thể y

linh

hoạt

tiến vào đám

người,

lúcthi

thể đâm vào

thì

cố ý

tiến

lên

ngăn

cản

một

chút,

sau đó giả bộ

như bị đυ.ng

ngãnhanh

chóng

ngửa

ra sau,

y

chọn vị

trí

ngay

tại phía

trước Tả Thiệu Yến,

lảo đảo,

thithể

thuận

thế áp đến

trên đầu Tả Thiệu Yến.

“Đại gia…”

“Thiệu Yến

huynh…”

Tả Thiệu Khanh

quay

đầu,

âm thầm thưởng

thức

kỳ cảnh Tả

đại

gia bị người thịt áp

đảo.

Đợi

mọi

người

tay

chân

luống

cuống

chuyển dời

thi

thể,

nâng Tả đại gia bị đè ở phía dưới,

Tả Thiệu Khanh

mới đứng ở

một bên vẻ

mặt sợ

hãi,

run

rẩy

hỏi: “Đại…đại

ca…huynh không sao

chứ?”

“Khục khục…” Tả Thiệu Yến chật vật đứng lên,

trên

tóc

trên quần áo đều dính máuthi

thể,



ta lộ ra vẻ mặt âm

trầm đặc

biệt khủng

bố.

Chỉ

có điều,

so

ra

tử

trạng

của

cỗ

thi

thể kia

còn kinh khủng

hơn

nhiều,

Tả Thiệu Khanh vừa

rồi không

tới xem,

nếu không

nhất định không

có dũng khí đυ.ng

chạmcỗ

thi

thể

này.

Ngực

thi thể không biết là bị

Lục Tranh

hay là người hầu thanh y

kia vỗ một

chưởng, toàn bộ l*иg ngực lõm, xương sườn đứt gãy, mấy

cây

xương

sườn

phá

khoang ngực lòi

ra,

mang

theo

ra mấy miếng máu và

thịt,

gã hai mắt trợn lên, thất khiếu, hiển nhiên

toàn

bộ bên trong đều bị

chấn

nát,

dù là

Tả Thiệu

Khanh

từng

gϊếŧ

người cũng bị

kích

thích

trong dạ

dày phát chua.

Thấy

mọi người

sắc mặt trắng bệch,

có người nhát gan thậm chí ôm

bụng

nôn,

Tả Thiệu Khanh

nghẹn cười, biểu tình chân thành tha thiết hỏi: “Đại ca, Lục

công

gia

bên kia đã

nắm

chắc

thắng

lợi

trong

tay,

không bằng chúng ta

đi giúp một tay?”

Ý Tả

Thiệu

Khanh rất

rõ ràng,

Lục Tranh

lập tức sắp thắng, thừa dịp hiện tại biểu hiện một

chút, nói

không chừng có

thể

nhận

được

thiện

cảm

của Lục công gia.

Tả Thiệu Yến cũng nghĩ đến mảnh vụn

này,

lập

tức chỉ huy gia

đinh

hỗ trợ.

Mấy gã sai

vặt

này chỉ biết khoa tay múa

chân

vừa

tiến

lên,

tình

cảnh

lập tức trở thành trò hề,

trong tay

bọn

họ không phải cầm nhánh cây chính là cầm

đá,

còn chưa đến gần bên

người hắc

y nhân đã

bị một chưởng

đập bay.

Kết quả

là,

gia đinh

thông

mình bắt đầu dựa sát vào vị

trí

của

hai

nhân vật

chính,

antoàn

lại

còn



thể ở

trước

mặt quý

nhân

lộ diện,

nhất

cữ

lưỡng

tiện.

Lục Tranh

cau mày nhìn bọn gia

hỏa

này đến quấy rối, thực tế

đang

nhìn

một

gã hắc y nhân thừa dịp hỗn loạn chạy trốn, hùng hổ

rống

lên

một câu: “Cút ngay.”

Hắn đá

một

cục đá ở

trên

mặt đất,

đánh về phía

tên

hắc y

nhân

chạy

trốn,

cục đáchuẩn xác không sai

lệch đánh

trúng ót

người

nọ,

ghim sâu vào

trong đầu

người

nọ.

Dùng

chưởng phong đẩy đám sai vặt ở bên

cạnh

hắn,

Lục Tranh động

tác

lợi

hại giải quyết vài

tên

hắc y

nhân

còn sót

lại.

Đợi

hết

thẩy đều kết

thúc,

Lục Tranh đen

mặt đi vào đình,

người

chung quanh sợ

tớimúc vội vàng

thối

lui,

vừa

nhìn

thấy

tốc độ và

ngoan

lệ gϊếŧ

người

của Lục

công gia,ai

cũng không dám

tiến

lên đυ.ng vào xui xẻo

này.

Tả Thiệu Yến với tư

cách

là người đứng đầu đoàn người,

bất đắc dĩ

tiến

về phía trước

một bước,

mang

theo

áy náy nói: “Lục công gia

không vướng bận ngài chứ? Gã

sai vặt trong phủ chưa từng gặp tình cảnh này, thêm phiền phức cho Lục

công

gia.”

Lục Tranh

hừ lạnh một tiếng, một cước đá

văng

thi

thể ở

trong đình, ngồi vào trên mặt

ghế

đá, không

vui căn dặn: “Tìm quan phủ đến

vận

chuyển những thi thể

này

đến kinh đô.”

Tả Thiệu Yến có

chút

khó

xử nhìn Lục Tranh: “Từ trấn Vưu Khê

ra roi thúc ngựa đến kinh thành cũng gần nửa

tháng lộ

trình, này

chỉ

sợ…” Còn

chưa

tới

kinh

đô thì những thi thể

này

đều thối rữa rồi đi?

“Vậy đem đầu

chặt xuống đưa đi.”

Mọi người

trong

dạ dày một trận buồn nôn, Tả

Thiệu

Yến

cương

mặt,

khóe

miệng co

quắp

đồng

ý.



ta

lập

tức phái

người đi đến

huyện Nhạc Tây gần

nhất báo án,



huyện

lệnh

lànhạc phụ đại

nhân

của gã

ta,

chắc

hẳn



thể đem

nhiệm vụ gian khổ

này

làm

thỏa đáng.

Trở lại Tả

phủ,

Lục

Tranh

vừa

mới tiến vào đại môn, trước mặt một

bà tử lớn

tuổi

liền

không có

mắt mà đυ.ng vào, còn

chưa

chạm

vào

Lục Tranh,

liền

bước

chân

lảo

đảo tự ngã

trên

mặt

đất,

cái hộp cầm trong tay cũng thuận theo rơi trên mặt

đất.

Trong

hộp

lăn xuống

một cuộn tranh,

vừa

vặn ở

trước mặt

mọi

người

trải

ra,

trên

bức tranh

là một mỹ

nữ ngắm hoa đồ.

Giữa

rừng

hoa đào phấn

hồng,

một

nữ

tử duyên dáng yêu kiều

mặc áo

màu xanh

lá váy dài xanh

nhạt,

thanh

tú động

lòng

người đứng ở dưới

cây

hoa đào,

đôi

mắt

tỏa sáng

nhìn

chung quanh,

quả

nhiên



người so với

hoa

còn yêu kiều

hơn.

Tả Thiệu Yến sắc mặt

tối

sầm,

vội vàng quát nói: “Chuyện gì

xảy ra? Như thế

nào

đem bức họa đại

tiểu

thư

lấy ra?”

Tả Thiệu Khanh

trong

lòng

“ah”

một

tiếng, nữ

tử trên bức tranh này không phải là

bị đại tỷ

được

xưng

là đệ nhất tài

nữ quận Xương

Bình

sao?



tử quỳ

trên

mặt đất dập đầu

tạ

tội: “Đại gia

thứ

tội,

phu

nhân

căn dặn

lão

nô,

cầm bức

tranh vẽ

tiểu

thư vào khuê phòng

trang

hoàng.”

Tả Thiệu Khanh

khóe

miệng

nhếch lên, đáy

mắt

mang

theo

trào

phúng, lời

này

cũng

chỉ có thể

lừa

gạt người

không

quen

thuộc Tả

phủ thôi,

từ khuê phòng của Tả

Thục

Tuệ

luẩn

quẩn

như thế nào cũng không đến đại

môn.

Nhìn

thủ đoạn không

cẩn thận này cũng không giống

phong

cách

của

Tiết

thị,

tám phần là Tả

Thục

Tuệ nóng lòng ở

trước mặt

Lục

Tranh

lộ diện mới làm ra

một hồi ngoài ý

muốn

như

vậy.

Y trước liếc nhìn Lục Tranh, thấy hắn trước sau như một

mặt

lạnh,

sau

đó lại nhìn thoáng qua Tào Tông Quan, trong lòng biết rõ nên

không thấy làm

kì lạ, thư sinh ngốc này

đỏ mặt ngơ ngác nhìn bức

tranh, ái

mộ trong

mắt nhìn một phát là

biết, xem

ra trúng

độc rất sâu.

“Còn không nhanh chóng

thu

hồi,

bức

tranh của đại

tiểu

thư sao có

thể

tùy ý lấy ra?” Tả Thiệu Yến nghiêm

trang dạy dỗ vài câu,

sau đó

hướng Lục Tranh vái lạy:“Để cho Lục công gia chê cười.”

Lục Tranh

lạnh

lùng

trả lời một câu: “Xem ra

hạ nhân Tả

phủ

là nên chỉnh đốn một

chút.”

Tả Thiệu Yến thân thể hơi

cương cứng, sau đó

mỉm cười tiếp thu nói: “Trở về

vãn

sinh

cùng

với gia phụ gia

mẫu

bẩm báo việc này.”

Sau khi đem người sắp xếp

thỏa

đáng, Tả

Thiệu

Yến

trước

đi thư phòng,

cùng

Tả Uẩn Văn

nói

đến sự tình đoạn đường này.

Nói đến trên đường gặp nữ

tử kia, Tả Thiệu Yến nghiến răng nghiến

lợi

nói:

“Phụ

thân,

ngài

vẫn

là đối với

Nhị

đệ quản giáo nhiều hơn thì tốt

hơn.”

Trên

đường

đi này, đủ để

gã ta

hiểu

Tả Thiệu

Lăng

ở chùa Tây

Thiền làm

chuyện tốt gì,

vừa

nghĩ

tới chính

mình

có đệ

đệ như vậy, Tả

Thiệu Yến

cảm

thấy

trên

mặt không

vẻ vang.

Tả Uẩn Văn

đồng

dạng

mặt

âm trầm: “Con tưởng

vi phụ không muốn? Nhưng

con cũng nhìn thấy thái độ của

nương con

rồi,

dạy

nó nhiều hơn vài câu

nương con

liền

cùng

ta nổi nóng, hừ, thật sự

là nương

chiều

hư con.”

Tả Thiệu Yến trầm mặc nghĩ: Nếu không phải ngài năm đó

lúc mẫu thân mang thai lại rước Nguyễn thị vào cửa, còn

khiến cho

tiểu

thϊếp kia

đồng

dạng

mang

thai, mẫu

thân

như

thế nào sẽ

động

thai

sinh

non?

Cho

nên mới đối với

đệ đệ sinh non

này

đặc biệt thương

tiếc, cũng bởi

vậy,

mới

có thể luôn căm

hận

mẫu tử Tam

đệ.