Chương 47: Thời gian về sau luôn khóc là các ngươi

Về đến sương phòng của chùa, Tả Thiệu Khanh đẩy của tiến vào

phòng mình, chân phải vừa bước vào

đã bị một

cái

bóng

ở trong phòng dọa giật mình.

“Ai?”

Ánh

trăng xuyên

thấu

cửa phòng

chiếu

rọi

ra

nửa bóng

người,

Tả Thiệu Khanh

tậptrung

nhìn vào,

cho đến khi đèn

trong phòng được đốt

lên,

mới

nhìn

rõ khuôn

mặttrong bóng

tối

là Tả Thiệu Yến,

trong

lòng

hơi



chút gồ

lên.

Trước

mặt

Tả Thiệu Yến đặt một

ly nước trà lạnh như băng, cũng không biết đã ngồi ở trong

phòng

y bao lâu, chợt nghe gã

ta ân

cần

hỏi:

“Tam

đệ, như thế nào

trễ

như vậy mới trở

về?”

Tả Thiệu Khanh

từ trong kinh ngạc hoàn hồn, hai tay quy

củ đặt ở

trước

mặt,

đầu

cúi xuống,

hỏi

một đằng trả lời một

nẻo:

“Đại

ca như thế nào

ở trong phòng

tiểu

đệ?”

“Tự

nhiên



thấy đệ vẫn

chưa

trở về,

lo

lắng

cho đệ,

nên

liền

chờ ở

chỗ

này.”

Tả Thiệu Khanh

lộ ra

bộ dáng tươi cười chân thành

tha thiết,

đi đến trước mặt Tả

Thiệu Yến: “Đa

tạ đại ca

quan

tâm,

tiểu

đệ lúc trước cùng các sư

phụ

lên lớp buổi tối, về

sau

lại đến phía sau núi

tản

bộ, ánh trăng tối nay thật đẹp.”

“A?

Đệ với Lục công gia cùng nhau đi?”

Tả Thiệu Khanh

trong

lòng

căng

thẳng, cũng không biết Tả Thiệu Yến nhìn thấy cái

gì?

Y thử

thăm

dò trả lời: “Như thế nào…làm sao

lại

như vậy?....Lúc

tiểu

đệ vừa mới trở

về mới nửa đường gặp Lục

công

gia.”

Y chớp chớp mắt, ngây thơ

nói:

“Đại

ca,

quốc

công

gia cả ngày lạnh mặt, thật là

đáng

sợ, tiểu đệ nhìn thấy hắn

cũng

khẩn

trương chết đi

được.”

Tả Thiệu Yến tuy còn

có chút hoài nghi,

dù sao đây

là lần thứ hai

gã ta thấy Tả

Thiệu

Khanh và

Lục Tranh

cùng

một chỗ, chỉ có

điều, gã

ta cũng không thể nào tin

nổi

Tam đệ này

sẽ cùng Lục công gia có

liên

quan

gì.

“Chớ

nói

lung

tung.

Quốc

công gia

chỉ



tính

cách

nghiêm

túc

một

chút



thôi.”

“Vâng!…Nhưng

tiểu đệ vẫn



rất sợ

hắn.” Tả Thiệu Khanh

nói xong

thân

thể

còn

runlên

một

chút,

tủi

thân

nhìn đại

ca

nhà y.

Một

tia

hoài

nghi

cuối

cùng

của Tả Thiệu Yến bị

thái độ yếu ớt

của Tả Thiệu Khanhloại bỏ,



ta đứng

lên

nói: “Được

rồi,

đại

ca

cũng

chỉ



lo

lắng đệ xúc phạm quốccông gia,

lần

tới

thấy

hắn

lễ phép

một

chút

là được

rồi.”

Tả Thiệu Khanh

nhỏ giọng

thì thầm một tiếng:

“Đệ nhìn thấy hắn cũng có

hành

lễ vấn an.”

Tả Thiệu Yến vỗ

bả vai đệ

đệ nhà mình, an ủi

y một

câu

sau đó nhắc nhở: “Nếu…Lục công gia có

hỏi đệ chuyện trong

nhà,

nhớ rõ trả

lời

cẩn thận một chút.”

“À?

Quốc công gia sẽ

hỏi mấy

thứ đó?” Tả Thiệu Khanh vẻ mặt nghi

hoặc,

sau đó nắm chặt

tay đại ca y,

vẻ mặt cầu xin nói: “Khó

trách,

vừa rồi quốc công gia

hỏi

trong nhà có mấy

huynh đệ

tỷ muội.”

Tả Thiệu Yến biến sắc, túm cổ

tay Tả Thiệu Khanh hỏi: “Hắn thực sự hỏi

cái

này?”

Tả Thiệu Khanh

rụt cổ, xem nhẹ

cảm

giác

đau đớn trên cổ

tay,

ra sức gật đầu: “Đại ca,

đệ liền đem tình huống chân thật trong

nhà nói, hắn…hắn muốn làm gì? Đệ

không

có nói gì

sai

chứ?”

Tả Thiệu Yến không tâm tình trả lời

y, hỏi ngược lại: “Hắn còn hỏi cái

gì?”

Tả Thiệu Khanh

dùng

sức rút tay về,

cúi

đầu trả lời: “Còn hỏi tuổi tác

của mấy huynh

đệ tỷ

muội

chúng ta.”

Tả Thiệu Khanh

giả bộ bộ

dáng

trầm

tư, nửa ngày mới lắc

đầu:

“Không có, còn

gì nữa không.”

Thấy

Tả Thiệu

Yến có chút hụt

hẫng, y kinh hô mộ

tiếng

“ah”, “Đệ

nhớ

ra rồi, quốc công gia lầm

bầm

lầu bầu một câu.”

“Cái gì?”

Tả Thiệu Khanh

vỗ vỗ

đầu

mình:

“Đệ

cũng

không

nghe rõ,

liền

nghe

thấy

mấy chữ, nói là

‘tuổi phù

hợp’, ‘lại nhìn một

chút’ các

loại.”

Tả Thiệu Yến trong mắt bắn ra

ánh sáng sáng ngời,

sau khi cẩn thận nhai nuốt mấy

chữ

này,

vẻ mặt không rõ

nhìn

chằm

chằm

Tả Thiệu

Khanh: “Thiệu Khanh,

từ giờ trở đi,

không được nhắc đến

hôn

sự của Tào

đại

ca và

đại

tỷ của đệ,

với

ai cũng không được nói, với Tào đại

ca đệ cũng không được quá mức

thân

cận.”

“Đây

là vì sao?” Tả Thiệu Khanh không

hiểu

ra sao.

“Không vì sao,

dù sao đại

tỷ

của đệ

còn

chưa gả

cho

hắn,

truyền đi không dễ

nghe,hơn

nữa,

dựa vào quan

hệ

của

hai

nhà,

Tào đại

ca

của đệ

cũng không

thể

thường ởtrong

nhà.”

Tả Thiệu Khanh

cái hiểu cái không gật đầu: “Đệ hiểu, tân lang trước khi thành thân không thể cùng tân nương gặp mặt, vậy

đệ đợi bọn họ

thành

thân

lại

gọi hắn là

tỷ phu.”

Tả Thiệu Yến khóe miệng co rút, dùng giọng điệu dỗ

đứa

nhỏ nói: “Được

rồi,

đệ biết là

tốt

rồi,

đi ngủ sớm

một

chút.”

“Đệ

tiễn đại

ca

ra

ngoài,

đại

ca

cũng đi

ngủ sớm

một

chút.” Tả Thiệu Khanh

ngoanngoãn

tiễn

người

ra khỏi phòng,

sau đó đóng

cửa

lại,

khóa

cửa,

khóe

môi

chậm

rãi giương

lên

một

nụ

cười

lạnh.

Cười,

cười đi,

thời gian về sau

luôn khóc



các

ngươi.

Tào đại ca

đáng

thương, thật sự xin

lỗi,

chắc

hẳn

không

quá

vài ngày nữa Tả

phủ

và Tào phủ

sẽ bàn đến chuyện từ hôn, thật đáng tiếc, đời này

là làm không được thông

gia.

Tào Tông Quan đời trước bị đút

Tả Thục Dư cho

đủ số, Tả

Thiệu Khanh trước kia còn có

ý định tác

hợp

đại đường

tỷ và

Lục

Tranh, hiện tại…y

cảm thấy Lục Tranh nên tìm một

nữ tử dòng dõi

cao

quý làm vợ, mà

không

phải

lung

tung

tìm

một nữ nhi

thương nhân cho hắn

làm

vợ.

Về phần đại đường tỷ, y sẽ vì

nàng

tìm một cửa hôn

nhân

tốt,

Lục

Tranh, y là sẽ

không

lại

tặng

cho bất kỳ

kẻ nào.