Chương 43: Quả nhiên sắc làm cho thần trí không tỉnh táo sao?

Hai

người

một đường

trầm

mặc,

cho đến khi

nhìn

thấy

cây

cầu

nguyện,

Tả Thiệu Khanh

cũng

chưa

nghĩ

ra

mở

miệng

như

thế

nào,

y

ngẩng đầu

nhìn qua vải đỏ

treotrên

cây

hỏi: “Lục gia



nguyện vọng gì?”

Nguyện vọng sao? Lục

Tranh nhíu mày

trầm

tư,

từ khi hắn

bắt

đầu hiểu chuyện, mỗi

ngày

không phải học

võ thì chính là học

văn

khi đó còn

sẽ nghĩ,

nếu là ngày nào

đó có thể

không cần

học

những

thứ

này thì tốt, nhưng từ sau

khi

lên chiến

trường, hắn lại

không có

thời

gian

để nghĩ đến những thứ vô

dụng

này,

trong

sinh

mệnh

của

hắn chỉ còn lại

chiến lược quân sự.



cho

chiến

tranh đã kết

thúc,

hắn dường

như

cũng không

cảm

thấy

nhẹ

nhõm baonhiêu,

ngược

lại

chán ghét phải đối

mặt với quan

trường đấu đã

lẫn

nhau.

Tả Thiệu Khanh

cũng

không

trông cậy

vào

hắn trả lời, tự

nhủ:

“Ta

có, khi còn bé

nguyện vọng của

ta là sau

khi

lớn lên có

thể

dẫn nương

ta rời đi

Tả phủ, không cần lại nhìn sắc

mặt

đại nương,

trải

qua

sinh

hoạt

khắc

nghiệt, về

sau

hiểu

chuyện, biết rõ

đây

quả thực là nói

chuyện hoang đường

viển

vông,

liền

hy vọng có một

ngày

có thể đề

tên

bảng

vàng,

lại

để cho những người kia không dám lại bắt

nạt

mẫu tử chúng ta, khi

đó còn không biết...” Không biết hậu đại Tả

gia là không thể tham gia

khoa

cử.

“Lục gia biết



nguyện vọng

hiện

tại

của

ta

là gì không?” Tả Thiệu Khanh quay đầulại,

giữa

lông

mày

lóe

ra ý

cười vui vẻ,

y

chớp

chớp

mắt,

bước

thêm

một bước về phía Lục Tranh,

thầm

nghĩ: Ta

hy vọng,



một

ngày



thể

có được

nam

nhân

cường đại

này,



thể

luôn đem

hắn

cột

chặt ở bên

người,

cho dù y biết

rõ,

đây

chẳng qua

là so với

người

ngốc

nói



càng

là ý

nghĩ

ngu xuẩn

hơn.

Nhưng, y rất rõ

ràng

y muốn đạt được nam

nhân

này,

chỉ

sợ là

thân

phận

của

hai người

quả thực là khác nhau một

trời

một

vực.

Nhưng

y lại không muốn trở thành nam sủng ở bên người Lục Tranh có cũng được mà

không

có cũng không

sao,

càng

không

muốn

cả đời co

đầu

rút cổ ở trong

hậu viện một mẫu ba

phân

kia.

Cho

nên y khắc

chế,

khắc

chế khát vọng

mỗi

ngày sinh

trưởng ở

trong

lòng kia…

Lục Tranh

không

nói

một lời mà

nhìn

y, đột nhiên duỗi ra cánh tay

ôm Tả Thiệu Khanh,

mủi chân điểm một cái, mang người bay lên cao, nhảy lên

dừng

ở trên một cành cây

cao

nhất

của cây cầu nguyện.

Hắn

từ

nhánh

cây gỡ xuống

một

mảnh vải đỏ đưa

cho Tả Thiệu Khanh,

ra

lệnh: “Ghi.”

“…” Tả Thiệu Khanh còn đắm chìm

trong kinh

hãi,

không rõ ràng cho lắm nhìn mảnh vải

trước mắt

tung

bay

theo gió.

“Đem nguyện vọng của ngươi viết lên.” Lục Tranh

thúc giục một

tiếng.

Tả Thiệu Khanh

trong

lòng

ngũ

vị tạp trần, y

tiếp

nhận

mảnh

vải,

ngẩng

đầu

nhìn

chằm

chằm

cằm Lục Tranh,

thật

lâu khẽ cười một tiếng: “Lục công gia như thế

nào

cũng

sẽ tin cái

này?

Cầu

người

không bằng cầu

mình, trên ngọn cây

này

treo

nhiều

nguyện vọng như vậy, nhưng thực hiện được lại có

mấy cái đâu?”

“Bảo ngươi ghi liền ghi.” Lục Tranh có chút ngại ngùng,



thật,

lúc đầu ngón chân dẫm

trên ngọn cây

hắn liền

hối

hận,

không rõ chính mình như

thế nào sẽ làm rahành động ngây

thơ như vậy.

Độ

cong

trên khóe

môi Tả Thiệu Khanh

chậm

rãi

mở

rộng,

tròng

mắt

trong suốt đennhư

mực

toàn bộ đều

là ý

cười,

y đem

ngón

tay để vào

trong

miệng khẽ

cắn

một

cái,sau đó dùng

máu viết

lên

mảnh vải bốn

chữ

to.

Y đương nhiên sẽ không đem ý nghĩ bẩn thỉu chôn dưới đáy lòng viết ra,

cho

nên Lục Tranh chỉ có

thể

nhìn

thấy

bốn chữ “Tên đề

bảng

vàng”.

Tuy hắn cảm thấy Tả

Thiệu

Khanh có

chút

vô cùng chấp nhất, nhưng

ở trong ấn

tượng của

hắn,

thư

sinh

chính

là như vậy, cả

đời

vì công danh mà

đấu

tranh, không đυ.ng tường nam không quay đầu lại.

Chuyện

trước đây khinh

thường

nhất

hôm

nay phát sinh

trên

người Tả Thiệu Khanh,

hắn vậy

mà không

có phản

cảm,

Lục Tranh

lần

nữa

nhận định,

cái

này

là dotâm

tư bất

chính

của

mình đang quấy phá.

Tả Thiệu Khanh

một tay ôm

chặc

eo Lục Tranh,

tay kia đem vải

treo

đến

trên

đầu nhánh

cây,

quấn

quanh

vài

vòng

mới buông

ra.

Lục Tranh

ôm người từ trên cây

nhảy

xuống, trước đây không chú ý,

lúc

này mới phát giác người dán chặt vào trong lòng ngực hắn, cái eo

mảnh

khảnh

kia

hắn dùng một cánh tay cũng có

thể giam chặt,

hô hấp cực

nóng

xuyên qua

vải

vóc rơi vào trên cánh tay

hắn,

có loại ảo giác giống như bị

phỏng.

Tả Thiệu Khanh

đem lỗ tai

dán

chặt

vào l*иg ngực hắn, nghe mạch đập đập lên

theo

quy

luật,

l*иg

ngực

rắn

chắc

dày rộng mang đếm cảm giác ấm

áp cùng an

toàn

từ trước

đến nay chưa từng có, khiến cho y không

cam lòng buông

ra.

Cho đến khi quy

luật

tiếng

tim đập dần dần

tăng

thêm

tốc độ,

Tả Thiệu Khanh

mớingoài ý

muốn

ngẩng đầu,

đúng

lúc

chống

lại đôi

mắt đen

như

mực kia

của Lục Tranh,

đáy

mắt

thâm

trầm khiến

cho

người khác đọc không

hiểu.

Lòng

y kinh hãi, buông hai tay

ra lui về

sau

một bước,

sửa sang mái tóc dài

bị gió thổi tán loạn, ánh mắt

rời

rạc nói: “Đa…Đa tạ

Lục

gia.”

Lục Tranh

không

rõ ý

tứ hàm xúc “Ừm” một

tiếng, chắp hai tay

ra sau lưng, chà xát bàn tay

có chút nóng lên, quay người đi.

Tả Thiệu Khanh

cất bước đuổi theo,

ánh mắt dừng lại ở bóng lưng cao ngất kia, lông mày y nhíu chặt,

đối lập với thân hình nhỏ

bé thấp gầy của mình, lập tức

miệng phát khổ.

Nhớ rõ vừa

rồi

lúc hai người dán chặt cùng một chỗ, y chỉ cao đến

ngực

Lục

Tranh, cho

dù thân thể của y đang trong

tuổi

trưởng thành, tiếp qua vài năm

nữa

tối đa cũng chỉ

cao

đền cằm Lục Tranh, về phần một

thân

cơ bắp rắn chắc của

Lục

Tranh, y là nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tả Thiệu Khanh

nhớ lại những quyển

sách

thuốc

mà mình đã từng xem, muốn từ

trong

những cái

đó tìm ra

cách

điều

chế

thuốc

tăng

chiều cao, đồng thời trong lòng ngầm hạ

quyết định, trở về

liền

để cho vυ"

Liễu

mỗi ngày hầm canh xương cho y

uống.

Lục Tranh

bỗng

chốc

dừng

bước,

Tả Thiệu

Khanh

cúi

đầu đυ.ng phải:

“A…”

Y bụm

mũi

trừng

mắt

nhìn

tấm lưng rắn chắc như bức

tường kia, oán

hận

nghĩ:

Không có

việc

gì lớn lên

cao

như vậy làm gì?

Lục Tranh

cũng

mặc kệ y oán niệm, lên tiếng nói: “Nghe

nói trong

Tào bang có người cầm ấn

tín của bản công làm

mưa

làm gió.”

Tả Thiệu Khanh

lập tức đứng thẳng lưng,

kéo căng thần kinh,

một giây sau, liền nghiêm

trang trả

lời:

“Nhị

thúc

của

vãn sinh đang kinh doanh

thủy

vận.”

“Cho nên…ngươi liền đem ấn

tín của

bản công đưa cho

hắn rồi

hả?” Lục Tranh giọng điệu nhàn nhạt,

khiến cho người khác nghe không ra cảm xúc gì.

Tả Thiệu Khanh

cân nhắc trong

chốc

lát,

cảm thấy Lục Tranh không

thể nào vì

vậy

tức giận:

“Ấn tín của Lục

gia

quá mức trân quý, vãn sinh trong thời gian ngắn cũng không biết nên dùng ở

chỗ nào, trùng

hợp việc buôn bán của Nhị

thúc

xảy

ra chút tình huống,

vì vậy liền đưa

cho

thúc

ấy cấp cứu.”

“Ah?

Vậy ngươi sẽ không

thừa cơ kiếm một chút lợi ích chứ?”

Tả Thiệu Khanh

cảm thấy nhẹ nhõm, biết Lục Tranh đây là

không có

ý định truy cứu

trách nhiệm, vì vậy

cả gan nói: “Nhị thúc cho vãn

sinh

ba phần lợi nhuận buôn bán thủy vận, vãn sinh tuy

đã từ chối chỉ

có điều...”

“Quá ít.”

Tả Thiệu Khanh

nghe

vậy kinh ngạc ngẩng

đầu lên, trừng

mắt nhìn,

vẻ mặt thuần lương nói: “Đều là người một nhà, vãn

sinh

cũng

không thèm để

ý những thứ này.” Xem ra

trở về còn

phải

cùng

Nhị

thúc

nghiêm túc

nói

chuyện một

chút, ai

cũng

không

chê

nhiều

tiền

đúng

không?

“Ngươi

trở về

nói

cho

hắn biết,

không

cho phép vượt qua sông Nam Hoài,

chỉ

có ba phần

lợi

nhuận,

còn

muốn

nam bắc ăn sạch

hay sao?”

Tả Thiệu Khanh

con ngươi

đảo một vòng, lập tức kế

hoạch

chạy

lên

não,thăm dò hỏi: “Lục gia

phải

chăng đối

với

kinh

doanh

thủy

vận

có hứng thú?”

Theo

y biết, người đứng sau Tào bang là

một vị trọng thần triều định,

về phần là

ai y

cũng

không rõ

lắm,

nếu như Lục Tranh muốn tranh giành

một khối lợi nhuận này, chỉ cần đối

phương không phải là đương kim thánh thượng

liền

tuyệt

đối

sẽ được chấp tay nhường cho.

Đây

chính





hội

rất

tốt,

nếu

như



thể đậu vào

chiếc

thuyền

này

của Lục Tranh,liền



chỗ dựa vững

chắc,

tài

nguyên

tự

nhiên

cũng

liền

cuồn

cuộn

mà đến.

Hơn

nữa y

còn

nghĩ đến

một điểm,

nếu

như

tiền

tài

của y đủ sức áp đảo Tả gia,

cólẽ…y



thể để

cho

mấy

người

mẫu

tử Tiết

thị ăn không khí.

Cái

này

thật đúng

là ý

nghĩ không

tệ,

Tả Thiệu Khanh

trong

lòng vui vẻ,

trên

mặt

lại không biểu

hiện

ra.

Lục Tranh

ở biên cương chinh chiến

nhiều

năm,

việc

kinh

doanh trong nhà cũng không làm sao

quản

lý,

đối với cái này

cũng

không có

hứng

thú,

nhưng

lúc

nhìn

thấy

hai mắt Tả

Thiệu Khanh phát sáng, vậy mà

ma xui quỷ khiến gật đầu.

Hắn



cố

tình

thu phục Tào bang,

nhưng vừa ý

chính



người

trong bang phái Tào bang

trải

rộng Nam Bắc,

đã



những

người

này,

rất

nhiều

chuyện

hắn

cũng khôngcần xuất động ám vệ

trong phủ quốc

công,



một

tuyến đường

tình báo

rất

tốt.

Hắn

nghĩ: Đã

muốn

thu phục Tào bang,

vậy

thuận

tiện đem kinh doanh

thủy vậncũng bỏ vào

trong

túi,



lẽ

còn



thể

tìm được

người

thích

hợp đến quản

lý.

Nghĩ

như vậy, ánh mắt hắn

nhìn

về phía Tả Thiệu Khanh liền mang theo ba phần châm chước.

Tả Thiệu Khanh

không

biết

trong lòng của

hắn

đang

đăm chiêu,

trợn

mắt

nói dối: “Vãn sinh tối nay hẹn

Nhị

thúc

uống

rượu,

không bằng Lục

gia

cũng

tới?”

Lục Tranh

lập tức tỉnh ngộ, đúng vậy, người biết buôn bán là

Tả Uẩn Dương,

cùng

Tả Thiệu Khanh

không

có bất cứ

quan

hệ nào, hắn lại muốn để

cho một thư sinh giúp hắn

quản

lý kinh doanh,

quả

nhiên

sắc

làm cho thần trí không tỉnh táo sao?