Chương 38: Lão phu nhân cô quạnh

“Gia,

Lão phu

nhân gửi

thư

hỏi

ngài

muốn kết

hôn với



nương

nhà

ai?” Tuy

tronglòng đã

có suy đoán,

nhưng Ẩn Nhất vẫn



cẩn

thận

hỏi

một

câu.

Trong

đầu

Lục Tranh

hiện

lên thân ảnh Tả

Thiệu Khanh, lông mi giật giật: “Việc này cứ

kéo

dài thêm một thời gian nữa sau

này

lại bàn bạc.”

“À?” Ẩn Nhất vốn

tưởng rằng Lục gia là

hạ quyết

tâm muốn kết

hôn cùng cô nương Tả phủ,

bằng không

thì làm sao lại

hạ

thấp

thân phận vào Tả phủ ở?

Chẳng

lẽ Lục gia đối với Đại

tiểu

thư Tả gia không

hài

lòng?

Trong ấn

tượng,

vị

cônương kia

ngoại

trừ bên

ngoài đoan

trang,



một

chút

thông

minh

thì

hình

như

là không

có gì đặc biệt.

Nhưng

chủ

tử nhà hắn

ta không

phải

bởi vì khuê nữ

kia cửa nhỏ nhà

nghèo như

thế

mới lựa chọn Tả

phủ

sao?

“Chủ

tử,

Lão phu nhân nói,

nếu ngài năm nay không vì mình chọn lựa một người làm

thê

tử,

Lão phu nhân

bà liền

tự mình ra

tay.”

Lục Tranh vốn đang

nhíu

mày sau khi

nghe được

câu

này

lông

mày

nhíu

chặt đếnnổi



thể kẹp

chết

ruồi: “Bà đang

lăn qua

lăn

lại

cái gì?” Lục

lão phu

nhân

nếu

ra

tay,toàn bộ kinh đô

liền

rối

loạn.

Ẩn Nhất

thầm

thở dài,

Lục

lão phu

nhân

cô quạnh,

đã không



trượng phu,

nhi

tửlại không ở bên

người,

phủ Trấn quốc

công

to

như vậy

liền

chỉ



một vị

chủ

tử ở,không

lăn qua

lặn

lại

thì

làm sao được

chứ?

Hắn

ta

còn

nhớ



năm đó

lúc

còn ở phủ Trấn quốc

công,

bọn

họ

những

người

này đều không ít

lần bị

lão phu

nhân

trêu

cợt,

khó

trách gia không

muốn quay

trở

lại kinh,

đoán

chừng

cũng

là đối với đoạn

chuyện

cũ kia khắc sâu

trong

trí

nhớ?

“Để cho Khưu quản gia nhìn chằm chằm

bà,

đừng để cho

bà đem một vài nữ nhân không đứng đắn mang vào

trong phủ,

lại đem những cô nhi năm ngoái cứu

từ

biên cương đưa về kinh đô,

theo lệ cũ an

bài ở Đồng An Đường,

liền nói gia muốn lại lần nữa chọn lựa phủ vệ.”

Ẩn Nhất

lặng

lẽ vì

những

tiểu

thư khuê

các “không đứng đắn” kia kêu oan,

đồng

thờitrong

lòng đối với Lục gia giơ

ngón

cái

lên,

vẫn

là vị gia

này

hiểu

nhất

như

thế

nào phân

tán

lực

chú ý

của Lục

lão phu

nhân.

Tả Thiệu Khanh

trở lại phòng cũng ngủ không được,

nằm trên giường

lật

qua lật lại như

bánh

rán,

trong đầu

tràn

đầy

hình

ảnh khuôn

mặt cương

nghị

của Lục Tranh.

Sau khi sống lại, y

chỉ nghĩ như thế nào

trả

thù Tả gia, nghĩ đến như

thế nào tránh đi Giang Triệt,

nghĩ

đến như thế nào

đậu

vào Lục Tranh để thay đổi

thực

trạng hậu

đại

Tả gia không thể vào

kinh.

Thỉnh

thoảng cũng sẽ

có suy nghĩ tương lai tìm một

nữ tử hiền lương thành gia, nhưng

ý nghĩ như

vậy

cũng

không

quá

mạnh

liệt,

thậm

chí

y biết rõ mình

đối với nữ

tử cũng không

có nhu cầu

quá

mạnh

liệt.

Mười

ba tuổi đúng là

tuổi

từ thiếu

niên

chuyển đổi

thành nam

nhân, Tả

Thiệu

Khanh rõ

ràng

cảm nhận được thân thể của mình có

chút

không

đúng, ngoại trừ lúc

đối

mặt với Lục Tranh từng có

mấy

lần khô nóng bất thường,

y thậm chí

chưa

từng

một lần mộng xuân,

Tả Thiệu Khanh

đã là

người có

tư tưởng trưởng

thành nên

biết

rõ,

như vậy quá không bình thường.

Y cũng không biết, đời trước bị giam cầm

sáu

năm đã mang đến

cho

y tâm

lý oán hận, khiến cho trong tiềm thức của y

đối với sự

tình

phương diện này lảng tránh.

Nhiệt

độ trong

cơ thể từng chút từng chút dâng lên, dục

vọng

quen

thuộc kia

làm

cho người

ảo não phá

tang

gông

xiềng, đi

thẳng xuống bụng.

Tả Thiệu Khanh

kéo chăn qua che đầu, cắn

môi

vô lực nghĩ: Vừa rồi

y vì

cái

gì không nghĩ đến nữ

tử?

Rõ ràng kiếp trước y

đối

với nữ tử

là có

cảm

giác.

Bỏ qua

thân

thể biến

hóa,

Tả Thiệu Khanh

cong

lưng kẹp

lấy

hai

chân

mang

theo suynghĩ

lung

tung

chìm vào giấc

ngủ.

Sau đó đã

được

như ý nguyện có

một

đêm mộng xuân.