Chương 33: Ngươi người này không hề có tư tưởng của phàm nhân

Lúc đại sảnh

lại sắp

lâm vào

trầm

mặc,

Lục Tranh đột

nhiên

mở

miệng

nói: “Lúc

này không

còn sớm,

ăn

cơm.”

Những

lời

này từ miệng một khách nhân nói ra

thật

đúng

là đoạt đi

quyền của

chủ

nhà,

đáng

tiếc

ở đây

ngoài trừ

Tả Thiệu

Khanh, đều

không cho

là như vậy, Tả

Uẩn

Văn thậm chí khuôn mặt đỏ bừng: “Là

lão

hủ xem xét

không chu

toàn, lúc

này

để cho người mang thức ăn

lên.”

Đồng

thời xoay

người,

Tả Uẩn Văn đưa

mắt

ra

hiệu

cho Tả Thiệu Khanh,

ý

là để

cho y

cáo

lui,

hiển

nhiên



cảm

thấy

thứ

tử

thì không

nên

lên

mặt bàn.

Tả Thiệu Khanh

ở trên đường chạy vội vàng một

ngày, chỉ

ăn mấy miếng bánh ngọt,

đã sớm đói

đến

mức ngực dán lên lưng, lúc này

căn

bản chẳng

quan

tâm cảm xúc của

Tả Uẩn Văn, yên tâm

thoải mái

theo

ngồi

ở vị

trí

thấp

nhất.

Lục Tranh

từ đầu đến

cuối đều không biểu

hiện

ra

có quen biết với Tả Thiệu Khanh,sắm vai

một

người xa

lạ

hoàn

mỹ,

cái

này khiến

cho Tả Thiệu Khanh âm

thầm

thở phào

nhẹ

nhõm.



thể quen

biết Lục công gia đương nhiên là chuyện

tốt,

nhưng đợi vị gia này vừa đi,

chính mình chắc là phải

bị

bức cung,

nói không chừng còn phải ăn gậy.

Đồ ăn

rất

nhanh

liền

lên bàn,

16

mâm

lớn,

tám

món

mặn

tám

món

chay,

tất

cả đềulà

những

món ăn sơn

trân

hải vị



ngày

thường Tả Thiệu Khanh ăn không được,xếp đầy

cả bàn,

so với bữa

cơm

tất

niên

của Tả phủ

còn phong phú

hơn.

Tả Thiệu Khanh

tuy không

tham

ăn, nhưng

có đồ

ăn ngon so với

màn

thầu

cứng

ngắt

thì tốt hơn, vì

vậy

cảm thấy quyết

định

ở lại của

mình

là vô

cùng

chính xác.

Nha hoàn bưng lên một bầu

rượu, rót

cho

Lục Tranh

một chén,

cũng

không

biết

phải

hay

không

là vô cùng khẩn trương,

hai tay phát run, vậy mà

chảy

vài giọt ra ngoài.

Cho dù Lục Tranh

một

chút biểu

tình

cũng không

thay đổi,

nha

hoàn kia vẫn

là sợtới

mức quỳ

rạp

trên

mặt đất,

thân

thể

run

rẩy

một

câu

cũng

nói không

nên

lời.

Người

Tả gia hung ác

liếc

nhìn

nha

hoàn

kia,

Tả Thiệu Yến lập tức

tiếp

nhận

bầu

rượu

tự mình rót rượu cho

Lục

Tranh: “Lục công gia, tiểu nha

hoàn

không hiểu quy

củ tay chân vụng về, ngài chớ

trách, đây là

rượu

hoa đào chỉ có

một nhà duy nhất ở trấn Vưu Khê ủ,

ngài

nếm thử.”

Lục Tranh không động,

Tả Thiệu Khanh ý

thức được

người

nào đó

tâm



thận

trọng,nhìn

lại sắc

mặt Tả Thiệu Yến

càng

ngày

càng

căng

cứng,

lập

tức

cười

thầm ở

tronglòng.

Nhớ ngày đó y lần đầu tiên đưa

thức

ăn cho Lục Tranh, hắn không phải cũng là bộ

dáng

này sao? Luôn khiến

cho người

khác

hận đến nghiến

răng

nghiến lợi.

Ngay

tại lúc không khí khó xử

nhất,

nam

tử đứng ở

phía

sau Lục Tranh nhận chén rượu kia uống một hơi

cạn

sạch,

sau

đó trầm mặc mà

lui về phía sau

lưng

Lục

Tranh.

Động

tác

này



nghĩa

là gì

mọi

người đều biết,

Tả Uẩn Văn sắc

mặt

cũng khó

coi,nhưng vẫn



trấn định

căn dặn

hạ

nhân

một

lần

nữa đổi

một

ly khác.

Đợi Lục Tranh

lần đầu

tiên động đũa,

Tả Thiệu Khanh không

còn

tâm

tình để ýnhững

người khác

nữa,

giơ

chiếc đũa

lên

hướng về

thịt bò

cách

mình gần

nhất gắplên.

Lục Tranh đối với ăn

cơm,

từ

trước đến

nay đều

lấy ăn

no

làm

nền

móng,

so vớinhững

người ở đây,

khí phách

hào

hùng không phải

chỉ



một

chút,

đương

nhiên,cái

này

cũng

là bởi vì

những

nam

nhân

này

thật sự quá

mức văn

nhã

rồi.

Ngoại

trừ

Tả Thiệu Khanh,

mấy

nam nhân ở

đây

chỉ gắp mấy đũa, thời gian còn

lại

cơ bản đều

là đang...ăn cơm trắng,

vẫn là ăn

từng

miếng

nhỏ,

gặp

Lục công gia áp

lực

tạo thành

có bao nhiên lớn.

Tả Thiệu Cẩn ngồi ở

bên người

Tả Thiệu Khanh,

đút

đầy một miệng cơm trắng,

thiếu

chút

nữa

nuốt

không

trôi, nước mắt

trong hốc

mắt

sắp chảy ra.

Tả Thiệu Khanh

có lòng tốt múc

cho

nó một chén súp, lên

tiếng dặn

dò:

“Từ từ ăn.” Sau

đó dưới ánh mắt cảm

kích

của

đường

đệ tiếp tục càn quét mỹ

thực.

Sau khi ăn

no bụng bảy phần, động tác của Tả

Thiệu

Khanh mới

chậm

lại,

đồng

thời

trong lòng nghi hoặc: Vì

cái

gì ở

kiếp

này lại thay đổi lớn

như

vậy?

Lục Tranh

không

phải

chỉ

ở Tả

phủ nói hai câu

rồi

rời đi sao?

Vì phòng bị điểm này, Tả

Thiệu

Khanh còn

cố ý

bắt

chước

bút

tích

của Tả Thiệu Yến ám

chỉ Tào Tông Quan đến Tả

gia thăm viếng,

vì chính

là để

cho

hai vị tỷ

phu cũ này

chạm

mặt

nhau,

xem

Tả gia làm

sao

có thể đem

một

nữ nhân gả

cho

hai người.

Không

nghĩ

tới Tào Tông Quan



tới

rồi,

người

cũng gặp được,

nhưng bầu không khí

này

thấy

thế

nào

cũng không đúng.

Bỏ Tào Tông Quan qua một

bên,

vì cái gì lúc này Lục Tranh sẽ xuất

hiện ở Tả phủ?Mà còn ngồi ở Tả phủ dùng cơm?

Cái này cùng với

tương lai y

biết khác quá nhiều,thế cho nên Tả Thiệu Khanh có chút

hoảng

hốt đồng

thời lại có chút chờ mong.

Y phải chăng có

thể

cho là Lục

Tranh khác thường là bởi

vì sự xuất hiện của

chính mình?

Tưởng

tượng như

vậy,

Tả Thiệu

Khanh

vội

vàng

cúi đầu thu lại

rung

động

nơi

đáy mắt, gắp một cái

đùi

gà gặm không mùi vị.

Sau khi kết thúc bữa

cơm

tối vô cùng áp

lực,

Tả Uẩn Văn

có ý

đồ cùng Lục Tranh bắt chuyện

vài câu, đáng tiếc vô luận ông

ta nói ra

cái

gì, đối phương

không

phải

mặt

lạnh

thì chính

là trả lời

không đúng chủ

đề.

Tỷ như, Tả

Uẩn

Văn vừa nói ra

một câu: “Ha ha, tối

nay

ánh trăng

không

tệ,

không

bằng

chúng ta

đi hậu hoa

viên

ngắm

trăng như

thế

nào?”

Lục Tranh

cũng không

ngẩng đầu

lên,

bưng

chén

trà uống

trà: “Chẳng qua

là vậtchết



thôi,



cái gì đáng để

ngắm sao?”

Nếu như không phải Tả Thiệu Khanh vui sướиɠ nhìn Tả Uẩn

Văn

kinh

ngạc,

lúc

này chắc chắn y

sẽ đáp lại một

câu:

Ngươi người này không hề

có tư tưởng của phàm nhân.

“Phải phải,

vậy không

bằng…lão

hủ cùng công gia đánh cờ?” Tả Uẩn Văn

tự nhận là kỳ nghệ rất cao,

rất có

bản lĩnh.

“Không

biết.” Lục Tranh lạnh lùng

trả lời,

lập

tức khiến cho Tả Uẩn Văn xấu

hổ muốn

tìm khe nứt chui vào,

chỉ có

thể ấp úng nói: “Lão

hủ…lão

hủ cũng chỉ là

biết một chút da lông.”

Cuối cùng vẫn là Tả Thiệu Yến lanh lợi một chút,

đi lên giải vây cho ông

ta nói: “Phụthân,

Lục công gia chắc

hẳn là lần đầu

tiên đến

trấn Vưu Khê,

không

bằng để nhi

tử cùng

hắn đi ra ngoài một chút?”

Nhìn

Tả Uẩn Văn

liên

tục

gật đầu, gã ta

chuyển hướng về

phía

Lục

Tranh

cười

hỏi:

“Lục

công

gia

cảm thấy như thế nào?”

Lục Tranh

lúc

này không

cự

tuyệt,

gật đầu

liền đứng

lên,

nói

cũng không

nói

liền đi về phía

cửa.

Tả Thiệu Khanh

bĩu môi, cảm thấy lúc Lục

Tranh bị

thương hầu

hạ dễ hơn

một

chút,

cho

hắn ăn cái

gì thì ăn

cái

đó, cho hắn mặc

cái

gì liền mặc cái

đó,

hiện

tại dáng vẻ bắt

bẻ như vậy.

Tả Thiệu Khanh

cố tình đi

theo, đáng tiếc ngồi xe

ngựa

một ngày toàn thân đều sắp rớt

ra từng mảnh,

vì vậy dự

định

trở về tắm

rồi

đi ngủ.

Chẳng qua không đợi y

hành động,

người đi đằng

trước đột nhiên quay đầu lại,nhắm ngay phương

hướng của y nói

hai chữ: “Cùng đi.”

“…” Một khắc này Tả Thiệu Khanh cảm

thấy ánh mắt của mọi người đều

tập

hợp đếntrên người y,

ánh mắt không rõ,

vẻ mặt phức

tạp khiến cho y có xúc động muốn

bỏ chạy.

Chẳng qua y

là không

thể

nào

chạy đi dưới ánh

mắt

nhiều

người

như vậy,

nhất



cáingười đi

tuốt ở đằng

trước kia,

e

rằng bước

chân

của

mình vừa quẹo

một

cái

thì

liền bị phát

hiện.

Lừ đừ

theo sát đội

ngũ phía sau đi

ra Tả phủ,

Tả Thiệu Khanh đi

theo đám bọn

họ đi đến phố

lớn

nhất

trấn Vưu Khuê,

trùng

hợp

hôm

này



ngày đầu

tiên

trong

tháng,hai bên đường đều bày bán

hàng

rong,

rất

náo

nhiệt.

Tả Thiệu Yến rớt ở phía sau Lục Tranh nửa bước, giảng cho hắn hiểu rõ

phong

thổ

trấn

Vưu Khê, thuận

tiện

nói về địa

vị cùng lịch sử phát triển của Tả

gia tại trấn Vưu Khê, ngoài sáng trong tối đều truyền bá cho

Lục

công

gia một tư

tưởng: Tả

phủ

tuy bị thua, cũng không thể sống không ra gì,

hơn

nữa người

Tả gia cũng không phải bởi vì

vậy mà có

tư tưởng buông

thả,

vẫn như cũ

chăm

chỉ

hiếu

học.

Tả Thiệu Khanh

đi ở

phía

sau cách một khoảng

hơi xa, đi

hai

bước

liền

ngáp

một cái, nước mắt đều sắp

chảy

ra,

trong

lòng

vô cùng oán niệm nghĩ thầm: Sớm biết như vậy

trước ở trên xe ngủ

đủ rồi lại tính sau.

Bên này Tả Thiệu Yến đang nói đến sự

tích danh nhân ở

trấn Vưu Khê,

Lục Tranh không khách khí đánh gãy lời gã

ta,

cho

hai chữ: “Trở về.”

“…” Mọi người

trầm mặc vẻ mặt kì quái.

Tả Thiệu Khanh

quay

đầu lại liếc nhìn, còn rõ

ràng

nhìn

thấy

mái

hiên

Tả phủ, chỉ sợ

lúc này mới đi

không

đến

trăm

mét đi?

Y nghiêng

người

đứng

ở bên đường, chờ Lục công gia

đi qua, âm thầm suy

đóan: Chẳng lẽ

thương thế của

Lục

Tranh

còn

chưa

lành?

Hiện

tại

biểu

hiện

ra ngoài thân thể cường tráng

kì thật chỉ là

mạnh

mẽ chống đỡ?

Suy đoán này lập tức

khiến cho

tâm

tình

của y

tốt

lên,

thế cho nên lúc

nghe

thấy

thanh âm

của Lục Tranh truyền

qua

vẫn chưa khôi phục tinh thần.

Đưa

mắt

nhìn bóng

lưng quay

trở về,

Tả Thiệu Khanh sầu

lo

nói

thầm: “Giờ Tý?

Đâylà để

cho

mình giờ Tý đi

tìm

hắn

hay



hắn giờ Tý

tới

tìm

mình?

Không

thể

nóinhiều

hơn vài

câu sao?”

“Thiệu Khanh,

cùng đi.” Cách đó không xa,

Tào Tông Quan đang vẫy

tay về phía y.

Tả Thiệu Khanh

nhìn

nam tử mỉm

cười

ở đằng trước,

nụ cười kia như

tắm

gió xuân,

lần nữa vì

Tả Thục Tuệ kiếp trước tuyển

chọn

sai người

mà có

chút

hả hê.

Nam

nhân

tốt

như vậy không

muốn,

lại

muốn đi phủ quốc

công sống

một

mình

thờchồng

chết,

quả

thực quá

ngu

ngốc.