Chương 23: Ngài lại nghĩ ra cái thiêu thân gì nữa?

Trời

tờ mờ

sáng, một

tiếng hét

thảm

từ phía hậu hoa viên, toàn bộ

Tả phủ lập tức

sôi

trào.

Bên cạnh sân vườn, hai bà

tử vừa giặt quần áo

vừa

tán gẫu, bên trái là một

bà tử

miệng méo

hà hơi vào lòng bàn

tay

đông

cứng,

nhỏ

giọng

hỏi:

“Nghe nói

chưa? Nha

hoàn

búi

tóc mà đại

phu

nhân

ban cho đại thiếu gia đã

mất chưa?”

“Ah,

người nào?

Là Hồng Loan?

Hay là người kia…”

“Tử Trúc.

Mọi

người

nói qua vài

ngày

nữa sẽ

cử

hành

tục bới đầu

cho

nàng

ta.”

*Tục

bới đầu: phong

tục xưa,

các cô gái

trước khi về nhà chồng

thì phải

thay đổi kiểu chải đầu,

búi

tóc,

cạo sạch phần lông

tơ ở cổ và ở mặt.

“Ah,

là nàng à,

như

thế nào lại mất?

Ngày

tháng

tốt lành chỉ mới

bắt đầu.” Bên phảibà

tử mặt ngựa đau xót

thở dài nói.

Người

nào

không

biết

đám

nha hoàn bên người phu nhân đều mệnh tốt, nguyệt ngân cao, lại có

thể

diện,

đi ra ngoài so

với

tiểu

thư thứ nữ

cao

ngạo

hơn hai phần, không

phải

là bị

gia

thu vào làm thϊếp thì chính là

gả cho quản sự

có máu mặt, hạ

nhân

nào

mà không hâm mộ?

Bà tử

miệng méo

ngừng lại

việc

trong tay, tiến đến

bên

tai bà ta

nói mấy câu.

“Ya…

thật sao?

Không

thể à?

Nhìn không giống?”

“Loại sự

tình

này đâu

chỉ dùng

mắt



thể

nhìn

ra được,

chỉ

có điều

ngẫm

lại,

mấynăm

nay

trong phòng

của đại

thiếu gia phải

hay không

lục

tục

ngo

ngoe không

cómấy

nha

hoàn?”

“Thật đúng

là…

nhưng

trước đây

mọi

người không phải đều

nói Thiếu phu

nhânnàng ấy

tính

cách bất

thường,

nhìn không được

những

nha

hoàn kia

câu dẫn Đại gia sao?”

“Ai,

hiện

tại có

thể chân

tướng rõ ràng rồi,

đáng

thương cho Thiếu phu nhân những năm này

bởi vì

bị vu oan mà

bị đối xử lạnh nhạt.”

“Tốt xấu gì

cũng



con gái

tri

huyện.”

“Thôi đi,

cũng không

nghĩ đến xuất

thân

của phu

nhân

chúng

ta,

đó

mới gọi



cao quý,

chướng

mắt

con gái

của

tiểu quan

thất phẩm

cũng

là bình

thường.”

“Đó

cũng



hoàng

lịch



của

năm

nào

rồi,

hiện

tại

nhà

mẹ đẻ

của phu

nhân khôngnhận

cửa

hôn

nhân

này,

cao quý

hơn

nữa

thì



tác dụng gì?”

“Mau

câm

miệng

của

ngươi

lại,

loại

lời

này

cũng



thể

nói

ra khỏi

miệng,

coi

chừng bị

người

nghe được xui xẻo

cho

miệng

của

ngươi.”

Bà tử

mặt

ngựa

lập tức im

miệng, nhìn chung quanh

một chút,

vỗ vỗ

bộ ngực:

“Làm

việc

làm việc.”

Khi Tả Thiệu Khanh tỉnh lại, gần như toàn bộ

Tả phủ đều

biết

tin tức này, bởi vì

lúc

hạ nhân phát hiện thi thể

Tử Trúc trong

hồ, lập tức liền hét

to,

nhóm nha hoàn bà tử

sáng

sớm giúp đỡ thì

giúp

đỡ,

xem náo nhiệt thì xem náo

nhiệt, đợi đem

thi

thể vớt lên, đám bà

tử liếc thấy những vết thương

kia,

những

dấu

vết bị làm

nhục

kia

muốn

che cũng che không được.

Lúc ấy nhóm chủ

tử còn chưa thức dậy, bởi vậy

còn

chưa

kịp ngăn chặn tin tức thì

đã

trên

dưới

truyền khắp nơi.

Tả Thiệu Khanh

vừa ăn cơm

trưa

vừa

nghe

La Tiểu Lục miêu tả

tử trạng của Tử

Trúc: “Ngài là

không nhìn thấy, xiêm y

đều bị xé

nát,

yếm đều lộ

ra,

trên

người

xanh

tím

một mảng lớn, trên cổ còn

có vết nhéo rất rõ

ràng,

tất

cả mọi người nói Tử

Trúc

không

phải

tự mình nhảy hồ chết, mà

là...” La

Tiểu

Lục

diễn

tả động tác bằng động tác

tay.

“Ah?

Không phải nói là chịu nhục

tự sát sao?” Tả Thiệu Khanh

tâm

tình

thật

tốt,

nghetiết mục ngắn

buồn nôn như vậy cũng có

thể

từng miếng

từng miếng nuốt đồ ăn xuống.

“Bắt đầu

mọi

người

nghĩ



như vậy,

dù sao Đại…



ta

cũng không

thể

tự

mình đemngười gϊếŧ

chết

ném vào

trong

hồ?

Nhưng sau đó



người suy đoán,

không đúng,chuyện Tử Trúc

muốn bò

lên giường Đại

thiếu gia

mọi

người đều biết,

cho dù bị

cái kia,

nhịn

một

chút

liền

trôi qua,

không

thể

nào sẽ

coi

thường

mạng sống

của

mình.”

“Cái

này

cũng phải…” Tả Thiệu Khanh ý vị

thâm

trường

cười

cười,

y vốn

chỉ



muốn đưa việc Tả Thiệu Yến

háo sắc

lộ

ra

ngoài sáng,

không

nghĩ

tới

còn



niềm vui

ngoài ý

muốn,

thật sự không uổng phí y

nửa đem gϊếŧ

người vứt xác.

Vυ" Liễu giặt xong quần áo

bước

vào,

nghe

La Tiểu Lục không giữ mồm giữ

miệng nói

ra các loại suy đoán, lập tức

cầm

một cái thìa đập vào

đầu

nó: “Chớ lắm mồm, coi chừng để

cho

bên kia nghe được, có người nếm mùi

đau

khổ.”

La Tiểu Lục hạ

giọng

hỏi

vặn lại: “Vυ" Liễu, bên kia…có phản ứng

gì chưa?”

Vυ" Liễu chống lại cặp mắt

hiếu

kỳ của Tả

Thiệu Khanh:

“Phu

nhân

vừa hạ lệnh, trong phủ ai

cũng

không được nghị luận việc này, một

khi

bị phát hiện lập tức

bán

ra ngoài.”

“Đại

ca đâu?

Có động

tĩnh gì không?”

Vυ" Liễu thở dài: “Có

thể

có động tĩnh gì? Chết một

nha

hoàn

mà thôi.”

Tả Thiệu Khanh

rủ xuống con mắt, đúng vậy, chỉ là

chết

một nha hoàn mà

thôi, huống chi còn

là một nha hoàn vẫn

muốn

leo

lên giường, kết

cục

như vậy cũng coi như

là gieo gió gặt bão, xem

ra y

còn

cần tìm kiếm một phương pháp khác mới được.

La Tiểu Lục không phục, bị nghẹn nói: “Mặc dù

chỉ

là một nha

hoàn, nhưng nương của Tử

Trúc

là quản sự nhà

kho,

là lão nhân trong phủ, nếu như bọn họ náo loạn đến lão

phu

nhân,

như

thế nào cũng phải cho bọn

họ một công đạo?”

Tả Thiệu Khanh

hai mắt tỏa sáng, như có

điều

suy nghĩ.

“Nào





tài

tìm

chủ

tử để ý kiến?” Vυ" Liễu

chọt

chọt

cái

trán

của La Tiểu Lục,

dạy dỗ: “Ngươi

cũng đừng

học

những

thứ không đứng đắn kia,

một

lòng

hầu

hạ

tốt Tam gia

mới



thỏa đáng.”

La Tiểu Lục cúi

đầu

không

yên

lòng

thầm

nghĩ:

Nó cho dù

muốn

không đứng đắn

cũng

không có

cơ hội, mệnh đều năm

trong tay

Tam

gia,

còn dám không đứng đắn chỗ nào?

Đợi vυ" Liễu vừa

ra khỏi cửa, Tả Thiệu Khanh kêu một tiếng “Tiểu Lục Tử”, dọa La

Tiểu

Lục đang đắm chìm trong bi thương kinh hãi đến hồn

đều

bay mất.

“Gia…” Ngài

lại

nghĩ

ra

cái

thiêu

thân gì?

“Tới!” Tả Thiệu Khanh

chân

mày



liễu

nhướng

lên,

ghé vào

lỗ

tai



nhỏ giọng dặn dò vài

câu,

nói xong vỗ vỗ vai



an ủi: “Chuyện

này

nếu

thành,

gia

liền giải

chất độctrên

người

cho

ngươi.”

La Tiểu Lục tinh thần chấn động lớn, cũng chẳng quan tâm nhiệm vụ

này

nham

hiểm

hay không

nham

hiểm,

gật

đầu đồng ý: “Vâng, nô tài

nhất

định

làm

được.”